Tốc độ của Dương Chân thật sự quá nhanh!
Trường kiếm của Ninh Vô Khuyết vừa ngưng tụ ra thì chân của Dương Chân đã đạp đến thẳng trước mặt Ninh Vô Khuyết
Tất cả mọi người đều bị hành động của Dương Chân làm cho giật nảy mình
Ninh Vô Khuyết cười lạnh, mặc dù tốc độ như vậy đủ nhanh, thế nhưng muốn đạp vào mặt hắn thì quả thực là si tâm vọng tưởng!
Trong nháy mắt, Ninh Vô Khuyết đã nghĩ đến vô số phương thức đối phó với Dương Chân, mà đơn giản nhất chính là nghiêng người qua né tránh, sau đó dùng trường kiếm một kiếm chết giết Dương Chân
Theo bàn chân Dương Chân càng ngày càng gần, ý cười âm lãnh của Ninh Vô Khuyết càng ngày càng thịnh
Con mắt đám người xung quanh càng ngày trừng càng lớn, trọng yếu nhất chính là, trên chân của con hàng này không biết từ lúc nào có dính một ít đồ ăn thối trong lúc nấu ăn bị rớt xuống đất, nhìn qua cực kỳ buồn nôn
Né!
Ninh Vô Khuyết muốn né!
Hai mắt của đám người bắt đầu ngưng tụ, nhao nhao nhìn Ninh Vô Khuyết làm ra một cái động tác nghiêng người hoàn mỹ, kèm theo cái quạt lông làm nền, nhìn qua soái khí bức người
Hoàn mỹ vô khuyết!
Hô hấp của mọi người đều đình chỉ
Toàn thân Ninh Vô Khuyết bỗng nhiên run lên, dáng tươi cười trên mặt chợt tắt, bị vẻ mặt kinh dị thay thế
Phanh!
Một thanh âm nặng nề truyền đến, bàn chân của Dương Chân đã rơi trên mặt Ninh Vô Khuyết
Oanh!
Ninh Vô Khuyết bay ngược về phía sau, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc, một cộng rau héo bị Dương Chân ngạnh sinh đạp vào trong miệng Ninh Vô Khuyết, mà Ninh Vô Khuyết đang ngã bay về vô ý thực ngậm miệng, đem cọng rau héo kia nuốt xuống
Sau khi tạo thành một đường cong hoàn mỹ liền đáp xuống đất, một hồi sau mới đứng vững
Sau khi nôn khan mấy cái mới kinh nghi bất đĩnh nhìn Dương Chân, trên mặt vẫn còn mang theo dấu giày nhìn qua cực kỳ rõ ràng
Thật không thể tưởng tượng!
Mọi người cũng giống như Ninh Vô Khuyết, đều kinh nghi bất định nhìn Dương Chân
Chỉ có một số ít người thấy được rõ ràng, không phải Ninh Vô Khuyết tránh không thoát, mà là trong lúc tránh né bỗng nhiên bị thứ gì đó trói buộc, cũng chỉ dừng lại một nhịp thôi đã bị ăn một cước của Dương Chân rồi!
Dương Chân nhìn dấu chân trên mặt Ninh Vô Khuyết, hơi sững sờ, nhấc chân nhìn một chút, sau đó nhíu nhíu mày đem chân chà xát trên mặt đất, nhếch miệng nói ra
- Không có ý tứ a, thời điểm nấu ăn không cẩn thận giẫm phải một ít đồ bỏ đi, đến bây giờ nhớ ra. . .
Sắc mặt Ninh Vô Khuyết hoàn toàn thay đổi, lộ ra một cỗ tức giận cùng sát ý
Dương Chân nhìn thấy Ninh Vô Khuyết nổi giận liền ngượng ngùng nói
- Đừng nóng giận nha, không tốt cho thân thể, nếu không chờ ta một chút, ta đi đổi giày rồi đánh tiếp?
Phốc!
Mọi người đều bật cười
Mẹ nó, thời điểm đánh nhau còn muốn đi đổi giày, thưa ngài, ngài thật mẹ nó vì Ninh công tử mà cân nhắc
Ninh Vô Khuyết nổi trận lôi đình, trong tay liên tục bấm pháp quyết, trong lúc nhất thời phong vân biến ảo, thần hồn ba động cuồng bạo che khuất bầu trời, chân nguyên ở giữa không trung ngưng tụ thành một thanh trường kiếm tản ra sát cơ âm nhiên
- Dương Đỉnh Thiên, ngươi nên cảm thấy may mắn, ngươi là người đầu tiên chết dưới Thanh Liên Kiếm Quyết của ta!
. . .
- Ninh Vô Khuyết đã linh ngộ ra Thanh Liên Kiếm Quyết của Bắc Cô VIện?
- Không tốt, mau tránh ra, nghe nói uy lực của nó cực kỳ to lớn, có thể hủy thiên diệt địa
Mọi người lấy làm kinh gãi, nhao nhao lui về phía sau
Ngay cả Liễu cung chủ cùng lão cung chủ cũng liếc nhau, lộ ra vẻ ngưng trọng, hai tay huy động, một đạo tài khí minh văn tạo thành màn sáng, đem Dương Chân cùng Ninh Vô Khuyết bao phủ lại, tránh làm những người khác bị tổn thương
Giữa không trung, khí lãng cuồng bạo đột nhiên ngưng tụ thành một đóa thanh liên to lớn vô cùng, phía dưới thanh liên là vô số trường kiếm đang diễn sinh ra, phô thiên cái địa, để đám người thấy da đầu mình có chút tê dại
Kiếm quyết cường đại như vậy, cho dù tốc độ Dương Chân có nhanh thì có thể né được mấy chuôi đây?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của đám người đều rơi trên người Dương Chân đang ánh mắt sáng rực nhìn Ninh Vô Khuyết
Sáng. . . Sáng rực?
Nhìn thấy biểu tình của Dương Chân mọi người đều mộng bức, chẳng phải cái Thanh Liên Kiếm Quyết này rất bá đạo sao, sao lại hưng phấn như thế?
Lúc này, Dương Chân bỗng nhiên hú lên quái dị, chỉ vào Ninh Vô Khuyết vui vẻ nói ra
- Ai ôi, cái này tốt, không nghĩ tới thần hồn lực còn có thể chơi như vậy, ta cũng thử một chút!
Cái gì gọi là ngươi cũng thử một chút?
Thanh Liên Kiếm Quyết là bí truyền của Bắc Cô viện, uy lực mạnh mẽ lại quỷ dị khó lường, hơn nữa không phải ai cũng có thể lĩnh ngộ ra, ngươi nói thử một chút liền thử?
Ngươi cho rằng ngươi là ai a?
Ninh Vô Khuyết sững sờ, sau đó cười ha ha, quạt lông trong tay trực chỉ Dương Chân dấu giày trên mặt cũng bị hắn làm cho biến hình
- Buồn cười, trình độ phức tạp khi sử dụng thần hồn để ngưng tụ Thanh Liên Kiếm Quyết ngay cả Phu Tử lão nhân gia ogn6 ta đều khen không dứt miệng, hơn nữa cực kỳ khó lĩnh ngộ, ngươi . . . Ngươi đang làm cái gì?
Ninh Vô Khuyết còn chưa nói xong thì bỗng nhiên mờ mịt nhìn Dương Chân
Trước mắt bao người, Dương Chân đang đứng thẳng tắp, hai tay làm ra các loại thủ thế biến hóa liên tục, để người ta nhìn vào hoa mắt không thôi, không biết hắn đang muốn làm cái gì
Điều kỳ quái nhất chính là, trong miệng hắn còn lầm bầm lầm bầm cái gì đó
Những thủ thế này nhìn qua vô cùng thần bí, lại không có bất kỳ chân nguyên ba động gì, giống như là làm cho có vậy
Chúng người đưa mắt nhìn nhau, Dương Chân này đến để tấu hài sao?
Lúc này, Dương Chân bỗng nhiên cười ha ha, hưng phấn nói
- Sắp thành công rồi!
Sau một khắc, khí lãng quanh thân Dương Chân quay cuồng, một cỗ lực lượng thần hồn bỗng dưng bộc phát, trong chớp mắt liền phô thiên cái địa, ngay cả Thanh Liên Kiếm Quyết cũng bị ngạnh sinh bức lui
Thanh âm cổ quái của Dương Chân lại truyền đến
- Kage Bushin No Jutsu!
Oanh!
Phía sau Dương Chân bỗng nhiên bùm mấy tiếng bốc ra mấy cột khói trắng, sau đó từ từ tan đi, lộ ra vô số Dương Chân không biết cái nào thật cái nào giả
Sinh động như thật, trên mặt đều mang theo ý cười nghiền ngẫm
- Đánh hắn!
Dương Chân đứng đầu chỉ ngón tay về phía Ninh Vô Khuyết
- Đánh hắn
Vô số Dương Chân cùng nhau phát ra thanh âm đinh tai nhức óc, sau đó cùng nhau bộc phát ra một đám mây trắng dưới chân, oanh một tiếng phóng về phía Ninh Vô Khuyết
Dọa cho Ninh Vô Khuyết kém chút quay đầu bỏ chạy