Tam Liên Tọa kinh ngạc nhìn tán tu Độ Kiếp Kỳ kia, sắc mặt trở nên âm trầm
- Nghiêu lão đầu, đây là ân oán giữa ta cùng tiểu bối Dương Đỉnh Thiên, ngươi khẳng định muốn tham gia vào?
Nghiêu lão đầu cười ha ha, từng bước một đi đến giữa Dương Chân cùng Tam Liên Tọa, vô hình khí lãng trên người Nghiêu lão đầu bỗng nhiên chèn ép về phía Tam Liên Tọa, sau đó lão khinh bỉ nói ra
- Lời này của Tam Liên Tọa sai rồi, việc này rõ ràng là sự tình của tán tu chúng ta cùng Tam Liên Tọa ngươi, làm sao nói chỉ là ân oán của ngươi cùng Dương tiểu hữu?
Nghe nói như thế, tâm thần mọi người liền run lên, nhất là những tán tu kia, cùng nhau thay đổi sắc mặt, từ từ tụ tập về một phía, đối diện với Tam Liên Tọa
Từ xưa tới nay, tất cả đại lục đều có sự tồn tại của tán tu, mà những tán tu này có thể một mực tồn tại, cũng không phải tu vi bọn hắn đều cường đại, không sợ bất luận thế lực nào, mà là bởi vì trên thực tế bọn hắn còn đoàn kết hơn so với những đại thế lực kia
Bây giờ rất nhiều đại tông môn đang rất đau đầu với những tán tu này, tán tu nhìn qua năm bè bảy mảng, thế nhưng một khi bên tán tu đã chiếm lý, liền nhất định sẽ nhất hô bách ứng, hơn nữa từng cái đều hung hãn không sợ chết, rất khó dây dưa
Cho dù những thế lực lớn muốn đón đầu công kích, những tán tu này sẽ lập tức chia thành tốp nhỏ, cả ngày bắt gà trộm chó, làm cho đệ tử của những thế lực lớn không bao giờ dám chạy ra ngoài một mình
Đây là nguyên nhân những tán tu này cũng không bao giờ kiêng kị đại tông môn
Đánh không lại thì chạy, không được sao?
Cho nên khi vừa thấy Nghiêu lão đầu đi ra, ngay cả Tam Liên Tọa cũng lộ ra vẻ ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào Nghiêu lão đầu, mãi cho đến khi những tán tu kia tụ tập lại nhắm về phía hắn, Tam Liên Tọa mới hít sâu một hơi trầm giọng nói
- Nghiêu lão đầu, ngươi xác định muốn làm như vậy?
Nghiêu lão đầu cười ha ha, lắc đầu nói
- Không phải lão đầu tử ta muốn như thế, mà là chư vị tán tu đều muốn làm như thế, ngươi nếu như ở thời điểm này động vào một sợi tóc của Dương tiểu hữu, nói không chừng những đạo hữu tán tu sau lưng lão đầu tử sẽ không không chế nổi chính mình
Đám người Bắc Cô Viện chậm rãi đi đến phía sau lưng Tam Liên Tọa, thần sắc lạnh lùng nhìn đám tán tu
Bầu không khí cực kì ngưng trọng!
Chỉ là bên trong đám tán tu này. . . Có mấy cường giả Độ Kiếp Kỳ
Lúc này, Liễu cung chủ bỗng nhiên cười ha ha, đứng dậy nói với Tam Liên Tọa
- Bắc Cô Viện đức cao vọng trọng, còn xin nghĩ lại
Đám người lập tức hít vào một hơi, Liễu cung chủ cũng đứng về phía Dương Chân!
Nhất là những tán tu, hai mắt tỏa sáng, càng thêm ngẩng đầu ưỡn ngực, tựa hồ Bắc Cô Viện hay Tam Liên Tọa cũng không có gì đặc biệt
Bây giờ ngay cả Linh học cung cũng đứng về phía bên này thì còn có gì phải sợ?
- Nếu như thật xảy ra đánh nhau, ngươi có động thủ hay không?
Có một tán tu lặng lẽ hỏi đồng bạn bên cạnh
Đồng bạn kia nghe vậy lập tức hưng phấn lên, trừng hai mắt nói
- Đương nhiên là động thủ, mẹ nó, bay giờ ngay cả cung chủ Linh học cung cũng che chở cho Dương Đỉnh Thiên, như vậy còn sợ cái trứng, đánh là xong!
- Kỳ thật. . . Ta đã sớm muốn đánh người cảu Bắc Cô viện, lúc nào cũng hai mắt cao hơn đầu!
- Đúng vậy a, mẹ nó, ta đang rất hưng phấn, nếu không chúng ta động thủ trước?
. . .
Tam Liên Tọa sắc mặt tái xanh, âm tình bất định nhìn Liễu cung chủ
Lúc này, Hoa U Nguyệt bỗng nhiên đứng lên, nhẹ nhàng đi về phía Dương Chân, nhoẻn miệng cười với hắn, hiển nhiên đã cho thấy rõ lập trường
Tam Liên Tọa trợn mắt nhìn Hoa U Nguyệt, còn có Mặc Tuyết Linh đi phí sau, trầm giọng nói ra
- Mặc Tuyết phong tiểu nha đầu, ngươi cũng muốn tham dự việc này?
Mặc Tuyết Linh cười khanh khách một tiếng, nói ra
- Không có ý tứ, Liên Tọa trưởng lão, Tuyết Linh vừa lúc là bằng hữu của hắn, cho nên không thể không quản, nhưng mà ngươi yên tâm, ta lấy danh nghĩa cá nhân tham dự việc này
Khóe miệng Tam Liên Tọa co giật
Mẹ nó, cái gì gọi là danh nghĩa cá nhân, lừa gạt quỷ sao?
Vạn nhất Mặc Tuyết Linh thụ thương, Mặc Trì phong chẳng phải sẽ lập tức nổi điên sao?
Tam Liên Tọa hừ lạnh một tiếng, lườm về phía đám người Mặc Trì phong một chút, lập tức nhận phải vô số ánh mắt âm trầm, rõ ràng là đang cảnh cáo hắn
Mẹ nó!
Tam Liên Tọa lại nhìn Dương Chân, nói
- Dương Đỉnh Thiên, ai làm nấy chịu, ngươi chẳng lẽ ngay cả dũng khí đi ra đối mặt với bản tọa cũng không có?
Mọi người lập tức khinh bỉ nhìn Tam Liên Tọa
Vốn chính là một tiền bối đức cao vọng trọng, bây giờ lại không để ý thân phận đi khi dễ một tiểu bối, việc này đã làm cho mọi người hết sức khinh bỉ, bây giờ Tam Liên Tọa lại còn muốn để Dương Chân chủ động một mình đối chiến với hắn
Cái này. . . Tam Liên Tọa thật khiến người ta thất vọng đến cực độ
Nhưng mà để trong lòng bọn họ lộp bộp một tiếng chính là, Dương Chân thật sự đi ra!
Chẳng lẽ Dương Chân thật dám đơn đả độc đấu với Tam Liên Tọa sao?
Mắt thấy Dương Chân đã vượt qua Hoa U Nguyệt, vượt qua Nghiêu lão đầu, vừa mới vượt qua Liễu cung chủ đã đứng trước mặt mọi người, liền vèo một tiếng trở về chỗ cũ!
Mọi người mộng bức
Đây là mẹ nó thao tác gì?
Lúc này, Dương Chân bỗng nhiên cười nhạo một tiếng, nhìn Tam Liên Tọa hỏi
- Lão đầu nhi, thấy không, ta đã đi ra rồi!
Vừa nói xong, Dương Chân lại nhảy ra ngoài, sau đó vèo một tiếng nhảy trở về
- Ta lại nhảy ra, sau đó lại trở về!
Dương Chân nhảy tới nhảy lui mấy lần, thanh âm trong miệng cũng ngày càng phách lối, hơn nữa còn càng ngày càng tiện
- Ta lại nhảy ra, rồi lại trở về!
- Ta ra ra vào vào, nhảy ra nhảy vào!
- Sau đó lại trở về, liền hỏi ngươi có phục hay không, có tức hay không?
- Ngươi!
Tam Liên Tọa tức giận đến mức run rẩy cả người, vừa muốn giơ tay một chưởng diệt đi Dương Chân, sáu bảy lão gia hỏa Độ Kiếp Kỳ đối diện lập tức phần phật một tiếng tập trung vào bàn tay của hắn
Mẹ nó, hỗn đản này đúng là tức chết người không đền mạng mà!
Thần sắc Tam Liên Tọa tái nhợt, chân nguyên trong người quay cuồng không ngừng, giống như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, hiển nhiên hắn đã ở biên giới sụp đổ
Lúc này, Dương Chân bỗng nhiên lắc đầu, thở dài một tiếng, nói
- Liên Tọa tiền bối, ngươi biết vì sao tại hạ gọi là Đỉnh Thiên sao?
Đám người mờ mịt nhìn Dương Chân, hiển nhiên không minh bạch lời này cảu hắn có ý tứ gì, nãy giờ những việc xảy ra cùng tên của ngươi có cái rắm quan hệ?
Dương Chân lại không quan tâm, tiếp tục nói ra
- Mẹ ta kể, nam nhân là phải đỉnh thiên lập địa, cho nên ta từ nhỏ không sợ trời không sợ đất, 6 tuổi đã qua cửa nhà trẻ, 10 tuổi chọc khắp viện dưỡng lão, Nam Sơn đánh qua sói, Bắc Sơn hàng qua hổ, ngươi cảm thấy ta sẽ sợ ngươi cái lão đầu tử này?
Nói xong, Dương Chân trốn ở sau lưng Liễu cung chủ, nhô cái đầu ra nói với Tam Liên Tọa
- Tới tới tới, lão già họm hẹm ngươi có ngon thì qua đây, chúng ta ở ngay chỗ này, ngươi muốn đơn đấu hay quần ẩu thì cứ tùy tiện chọn lựa, nếu ta nhíu mày một cái xem như Dương Đỉnh Thiên ta thua!
Phốc!
Sắc mặt Tam Liên Tọa đỏ lên, một ngụm nghịch huyết kém chút phun ra bị hắn ngạnh sư nuốt vào, lại không biết có phải vì dùng sức quá mạnh hay không, sau khi nuốt máu vào, lại ở ngay tại chỗ toác ra một quả rắm kinh thiên động địa!
Trong lúc nhất thời, toàn trường lặng ngắt như tờ, mọi người đều mờ mịt nhìn Tam Liên Tọa
Thật. . . Con mẹ nó lúng túng!