Nhìn sắc mặt dần dần ngưng trọng xuống của Mặc Tuyết Linh, thần sắc của đám người liền trở nên nghi hoặc
Dương Chân còn tốt hơn một chút, dù sao hắn đã tận mắt thấy những đồ vật quỷ dị kia
Mặc Tuyết Linh hiển nhiên là biết chuyện về Huyết Huyễn Thanh Đồng, hơn nữa còn biết rõ ràng, trên thực tế Dương Chân đã sớm chú ý, nàng tựa hồ biết rất nhiều đồ vật mà nhiều người không biết
Ngay từ đầu Dương Chân còn tưởng rằng Mặc Tuyết Linh vì đọc nhiều sách mới hiểu biết như vậy, thời gian dần trôi qua Dương Chân liền có chút hoài nghi, ngay cả Huyết Huyễn Thanh Đồng loại đồ vật tồn tại bên trong Sinh Mệnh cấm địa nàng cũng biết, việc này không phải đọc sách là biết được
Nói về Huyết Huyễn Thanh Đồng ngay cả con hàng tiện mèo kia còn mộng bức a
Dương Chân đập vào đầu tiện mèo một cái, tức giận mắng
- Nhanh suy nghĩ đi, cả ngày chỉ biết ăn, thời khắc mấu chốt thì như xe bị tuột xích, nhìn xem, còn không bằng tiểu cô nương người ta
- Mẹ nó!
Tiện mèo bị Dương Chân vỗ cho lảo đảo, lập tức nổi giận, chống nạnh đang muốn mắng chửi thì bỗng nhiên ồ một tiếng, hưng phấn nói ra
- Bản tôn nghĩ ra rồi, mẹ nó, bản tôn biết, bản tôn khẳng định từng gặp qua Huyết Huyễn Thanh Đồng
Dương Chân giật nảy mình, cổ quái nhìn tiện mèo, kinh ngạc hỏi
- Ngươi. . . Gặp qua?
Không phải nghe nói qua mà là gặp qua, gia hỏa này trước kia từng làm cái gì?
Mặc Tuyết Linh toàn thân run lên, kinh ngạc nhìn tiện mèo
Tiện mèo dương dương đắc ý, sau đó bỗng nhiên trở nên sợ sệt, nói với Dương Chân
- Tiểu tử, nếu thật sự là Huyết Huyễn Thanh Đồng, ngươi nhất định phải cách xa vật kia một chút!
- Vì sao?
Dương Chân kinh ngạc hỏi
Tiện mèo còn chưa lên tiếng thì thanh âm của Mặc Tuyết Linh truyền đến
- Bởi vì Huyết Huyễn Thanh Đồng có thể thôi động dục niệm lớn nhất từ đáy lòng của mọi sinh linh, khiến người ta vĩnh viễn lâm vào trong ảo cảnh, cho đến khi chết!
Dương Chân giật nảy mình nhìn tiện mèo
Tiện mèo nhẹ gật đầu, nói
- Móa nó, không chỉ là như vậy, nghe nói thứ này là đồ chơi do một thế lực tà ác từ thời viễn cổ chế tạo ra, âm tà vô cùng, nghe nói cái thế lực kia mượn nhờ Huyết Huyễn Thanh Đồng, thời điểm đạt đến Độ Kiếp Kỳ liền trường sinh bất lão
- Cái gì? Thời kỹ viễn cỗ là tồn tại còn sớm hơn cả thời kỳ thượng cổ?
Toàn thân Dương Chân chấn động
- Thật có thể trường sinh bất lão?
Tiện mèo bĩu môi nói ra
- Móa nó, trường sinh bất lão đâu có dễ như vậy, Huyết Huyễn Thanh Đồng sở dĩ tà ác bởi vì thứ này có thể trống rỗng đánh cắp sinh mệnh bản nguyên của bất luận sinh linh nào, hơn nữa nó còn có một đồ vật gọi là Táng Thiên Đinh, sinh linh bị đánh cắp sinh mệnh bản nguyên đều tự treo lên nhánh cây của nó, khi vừa treo lên thần hồn cũng sẽ bị trói buộc trong đó, vĩnh thế không thể siêu sinh!
Dương Chân nghe được liền kinh nghi bất định, sau đó lại kinh ngạc nhìn Hoa U Nguyệt
Thần sắc của Hoa U Nguyệt có chút không thích hợp, chẳng lẽ địa phương nàng muốn đi không phải là cốt sơn mà là Huyết Huyễn Thanh Đồng?
Hoa U Nguyệt làm sao có thể có quan hệ với đồ vật tà ác như vậy
Nhìn thấy ánh mắt của Dương Chân, Hoa U Nguyệt đi đến bên cạnh hắn, nói ra
- Đồ vật tà ác như thế không nên tồn tại, tròng lòng ta có một cỗ lửa giận. . . Không phải là của ta!
Tâm thần Dương Chân run lên
- Cái gì gọi là không phải của ngươi?
- Ta. . . Chưa từng nghe qua Huyết Huyễn Thanh Đồng!
Hoa U Nguyệt giải thích
- Thời điểm Mặc Linh Nữ nhắc đến cái tên này, trong lòng ta đã lập tức tức giận
Tiện mèo ở trên vai Dương Chân kinh nghi bất định nhìn Hoa U Nguyệt, thần sắc cũng trở nên ngưng trọng
- Tiểu nha đầu, ngươi bây giờ có cảm giác gì, có phải là giống như có đồ vật gì hay người nào đó trong thân thể ngươi?
Hoa U Nguyệt mờ mịt lắc đầu nói ra
- Không có!
Ngữ khí rất kiên định
Dương Chân thở dài một hơi, dù sao đối với một đồ vật chưa từng nghe hay gặp qua sinh ra cảm giác tức giận, chuyện này nghe thật quỷ dị
- Mẹ nó!
Dương Chân phun ra một ngụm trọc khí, ngẩng đầu nhìn Sử Nghiên cùng Lưu Tông Kỳ sắp biến mất, nói ra
- Đuổi theo rồi nói!
Càng đi sâu vào thì bí ẩn càng nhiều, nếu như không liên quan đến tiểu cô nương thì cũng thôi, Dương Chân chỉ cho nó là một trò chơi kích thích, thế nhưng nhiều việc cổ quái trên người tiểu cô nương dần thể hiện ra, để cho Dương Chân có một loại cảm giác không biết làm thế nào
Loại cảm giác này làm cho Dương Chân rất khó chịu, khó chịu tới cực điểm!
Cho nên Dương Chân quyết định trước tiên phải đem tất cả sự tình hiểu rõ, đem quyền chủ động nắm trong tay rồi tính
Tiện mèo sững sờ, lần nữa căn dặn
- Cách xa Huyết Huyễn Thanh Đồng một chút, không phải vậy cho dù Đại Thánh tới cũng không thể cứu được ngươi!
Dương Chân nhẹ gật đầu, một mặt nghiêm túc đuổi theo bóng lưng đám người kia
Lấy cường độ thân thể kinh khủng bây giờ của Dương Chân, muốn ở bên trong Sinh Mệnh cấm địa đuổi theo một đám người thì quá đơn giản
Không bao lâu, Dương Chân liền đuổi kịp bọn người Lưu Tông Kỳ, sau đó toàn thân bỗng dưng chấn động
Bọn người Lưu Tông Kỳ cách Huyết Huyễn Thanh Đồng đã không xa, Dương Chân hô một tiếng, bọn người Lưu Tông Kỳ thế mà giống như không nghe được, tiếp tục đi về phía trước
- Lưu Tông Kỳ, mẹ ngươi gọi ngươi về nhà ăn cơm!
- Sử Nghiên, ngươi là cái đồ sân bay!
- Mẹ nó!
Dương Chân cùng tiện mèo liếc nhau
- Bọn hắn bị cái gì vậy?
Tiện mèo mộng bức ngẩng đầu, tự lẩm bẩm
- Phiền toái!
Mặc Tuyết Linh chạy tới cũng chấn động toàn thân, nhìn những nhánh cây của Huyết Huyễn Thanh Đồng, lộ ra thần sắc hoảng sợ
- Huyết Huyễn Thanh Đồng, lại. . . Lớn như vậy?
Mặc Tuyết Linh tự lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên một tia hoảng sợ, kinh hô
- Chạy mau!
Thanh âm vừa truyền tới Dương Chân lập tức nhảy dựng lên, ngay tại thời điểm Dương Chân một bả nhấc lên Mặc Tuyết Linh cùng Hoa U Nguyệt, bên trong đám người Lưu Tông Kỳ, đã có một tu sĩ đến bên cạnh Huyết Huyễn Thanh Đồng, sau đó liền thả người nhảy lên, để cho nhánh cây đâm xuyên qua người, tự mình treo ở trên đó!
Nhìn tu sĩ bị đám xuyên ngực kia, Dương Chân giật nảy mình, mộng bức nói
- Đậu móa, làm sao có thể thuần thục như vậy?
Tu sĩ kia treo lủng lẳng ở trên nhánh cây, máu tươi theo đó chảy xuống Huyết Huyễn Thanh Đồng, bị thân cây to lớn hấp thu
Dương Chân quay người muốn bỏ chạy, bỗng nhiên một tiếng oanh minh truyền đến, trên Huyết Huyễn Thanh Đồng giống như là có đồ vật gì đó kích hoạt, thanh âm vù vù trổi dậy, một đạo vô hình khí lãng từ trên Huyết Huyễn Thanh Đồng bộc phát ra bốn phương tám hướng
- Chạy!
Dương Chân quát to một tiếng, tay trái ôm Mặc Tuyết Linh, tay phải ôm Hoa U Nguyệt, dưới chân oanh một tiếng nổ tung, cả người lao về phía sau
Tiện mèo quay đầu nhìn lại, phàm là người bị vô hình ba động chạm vào người, toàn thân lập tức chấn động, sau đó liền trở nên ngốc trệ, tư thế đi đường trở nên quỷ dị vô cùng, giống như là một thây ma vậy, đi về hướng Huyết Huyễn Thanh Đồng
- Móa, chạy mau chạy mau, thứ này quá tà dị!
Tiện mèo không ngừng đập vào vai Dương Chân, thúc Dương Chân chạy nhanh hơn, Dương Chân lập tức mắng
- Móa nó, còn chít chít meo meo nữa thì ta sẽ ném ngươi vào đó
Phốc!
Một thanh âm trầm đục truyền đến, hiển nhiên lại có thêm một người đem mình treo lên
Dương Chân biến sắc, quay đầu, trơ mắt nhìn vô hình ba động đột nhiên gia tốc, đang đổ ập vào hắn, muốn chạy cũng chạy không được
- Mẹ nó, ta tức giận nha!
Dương Chân buông hai nữ nhân xuống, xắn tay áo, phóng về hướng ba động vô hình kia
- Ngươi muốn làm gì?
Hai nữ kinh hô
- Chơi nó!