- Thiên Tuyền thánh nữ?
Trong lòng Dương Chân lộp bộp một tiếng, thánh nữ a, đây chắc hẳn là một Đại Thánh vang dội cổ kim trong truyền thuyết a
Đại Thánh!
Nhắc đến danh xưng thế này, phàm là tu sĩ trên U Châu đại lục đều hãi nhiên biến sắc, ngay cả Dương Chân nghe được cũng phải nhiệt huyết sôi trào, bởi vì trong lòng hắn cũng chứa một cái Đại Thánh, cùng Thiên Tề, cùng thần đấu, không sợ tiên phật!
Mặc Tuyết Linh kinh hô, hãi nhiên nói ra
- Thiên Tuyền Thánh Nữ lại đồng thời có được hai khối Đăng Thiên Lệnh?
Tiện mèo cổ quái kinh nghi bất định nhìn tao gà, tao gà cảm nhận được ánh mắt của tiện mèo liền chậm rãi vuốt vuốt lấy lông trên người mình, một bộ chảnh chọe
Nhìn dáng vẻ cho dù trời sập cũng không sợ hãi của tao gà, tiện mèo lẩm bẩm
- Con hàng này càng ngày càng thần bí, có thể phóng xuất ra Kim Ô Hỏa khôn nói, ngay cả Thiên Tuyền thánh nữ từng có hai khối Đăng Thiên Lệnh cũng biết, hỗn đản này chứa thật nhiều bí mật!
Dương Chân cũng cổ quái nhìn tao gà, nó mặc dù luôn có dáng vẻ tao khí trùng thiên, thế nhưng so với tiện mèo thì đáng tin cậy hơn một chút, tối thiểu nhất không bị chứng dễ quên như tiện mèo a, rất đáng tin cậy!
Dương Chân nhìn Đăng Thiên Lệnh trong thức hải một chút, không nghĩ tới đồ vật thời viễn cổ làm cho Đại Thánh cũng chạy theo như vịt lại rơi vào tay của hắn
Chỉ là cái Đăng Thiên Lệnh này giống như quá mức nguy hiểm, không có thực lực thật đúng là không nên tùy tiện lĩnh ngộ, không phải vậy rất có thể sẽ giống Dược Phong Tử, cuối cùng phải chịu kết quả thân tử đạo tiêu
Người ta thời điểm sắp chết còn có thể lưu lại truyền thừa, Dương Chân suy nghĩ, nếu hắn đột nhiên qua đời thì nên lưu lại cái gì?
Làm cách nào để biến thành tao thánh sao?
Cái này. . . Có người muốn kế thừa hay không a?
Dương Chân vẫn còn đang suy nghĩ lung tung thì Hoa U Nguyệt bỗng nhiên đi đến trước mặt Dương Chân, chậm rãi nói
- Đại đạo ẩn chứa bên trong Đăng Thiên Lệnh quá mức huyền ảo, ngươi bây giờ không nên lĩnh ngộ, tối thiểu nhất là sau khi độ kiếp, lĩnh ngộ trật tự thiên địa mới có thể dần dần tìm hiểu nó, không phải vậy. . . Hẳn phải chết không nghi ngờ!
Nhìn xem vẻ ngưng trọng trong mắt Hoa U Nguyệt, Dương Chân có chút rùng mình, nhẹ gật đầu nói ra
- Được rồi, tiểu cô nương, nam nhân luôn đối xử tốt với chính bản thân mình, ta mới không tùy tiện lĩnh ngộ loại đồ vật này a, với lại bây giờ thực lực cũng đã đủ, không có ý định tăng lên trong một khoảng thời gian
Hoa U Nguyệt tươi cười nhẹ gật đầu
- Hảo hảo đánh xuống cơ sở, tuyệt đối không có chỗ xấu
Dương Chân nhìn Hoa U Nguyệt, tò mò hỏi
- Ngươi có phải nhớ ra cái gì hay không?
Hoa U Nguyệt nhẹ gật đầu, nhìn một cái phương hướng, nói
- Ta muốn đi nơi đó, nơi đó có truyền thừa thuộc về ta
Nhìn phương hướng trong tầm mắt Hoa U Nguyệt, trong lòng Dương Chân lộp bộp một tiếng, thở dài một hơi
Cái hướng kia chắc chắn là vị trí cốt sơn!
- Cái gì gọi là truyền thừa thuộc về ngươi?
Mặc Tuyết Linh tò mò hỏi, lôi kéo tay Hoa U Nguyệt thân thiết nói ra
- Hoa sư muội, vô luận xảy ra chuyện gì, ngươi nhất định phải cẩn thận
Hoa U Nguyệt sững sờ, nhìn thoáng qua Dương Chân nói
- Ta biết!
Lúc này, tiện mèo bỗng nhiên hú lên quái dị
- Ta nhớ ra rồi!
Dương Chân giật nảy mình, tức giận nói
- Móa nó, ngươi có thể đừng như vậy hay không, hù chết ta rồi!
- Ta nhớ ra rồi!
Trên mặt hỗn đản kia toàn bộ là thần sắc kinh nghi bất định, ngay cả bản tôn đều không xưng
Dương Chân kinh ngạc nhìn tiện mèo hỏi
- Ngươi nhớ ra cái gì, lại kinh ngạc như vậy?
- Thiên Tuyền thánh nữ, nữ nhân điên kia sau khi tình cờ đoạt được hai khối Đăng Thiên Lệnh liền tĩnh tâm tìm hiểu mười năm, thế mà tìm hiểu đến bước thứ năm, trong lúc nhất thời thực lực điên cuồng tăng lên, thế nhưng. . . Ài. . . Cái nữ nhân điên này lại vì một nam tử mà cưỡng ép sử dụng bước thứ sau, ngạnh sinh đem một phương thiên địa hủy diệt!
- Cái gì?
Dương Chân chấn động
Mẹ nó, vì một nam nhân mà hủy đi một phương thiên địa, nữ nhân này là cái đồ. . . Mê trai sao?
Tiện mèo thấy được biểu tình cổ quái của Dương Chân, liền nói
- Tiểu tử, ngươi đang có biểu lộ gì, Thiên Tuyền thánh nữ không phải vì cứu nam nhân đó, mà là vì giết hắn!
Dương Chân giật nảy mình
- Ngươi nào cường đại như vậy?
- Quên đi, ngươi đã chết, ai lại đi nhớ hắn làm gì?
Tiện mèo bĩu môi
- Móa nó, lần này náo nhiệt, trong truyền thuyết, thời điểm Thiên Tuyền thánh nữ xuất ra bước thứ sáu, thiên địa trở thành một mảnh hỗn độn, một phương thiên địa kia triệt để bị phong tỏa, từ chủ thế giới ngạnh sinh bị tách ra ngoài, từ đó trật tự thiên địa trở nên hỗn loạn không chịu nổi, trở thành một địa phương hoàn toàn tương phản với chủ thế giới, nơi đó không có bất kỳ sinh cơ gì, bên trong thiên địa sụp đổ, trật tự trở thành mảnh vỡ, ngay cả Thiên Tuyền thánh nữ đều bị trọng thương, tu dưỡng trên trăm năm mới khôi phục lại
Nói đến đây, trong mắt tiện mèo lóe lên thần sắc kinh nghi bất định, nhìn hoàn cảnh xung quanh nói ra
- Từ đó về sau, sau khi vùng đất bị tách ra kia hình thành thiên địa được người xưng là. . .
- Sinh Mệnh cấm địa?
Dương Chân cổ quái tiếp lời
- Chúc mừng ngươi, đáp đúng!
Tiện mèo ngoài miệng vui đùa nhưng vẻ mặt lại hết sức tê dại!
Dương Chân nơi nào còn tâm tư nói đùa cùng tiện mèo, lần này chơi lớn rồi, không nghĩ tới lại đến một phương thiên địa lúc trước từng bị Thiên Tuyền thánh nữ hủy đi
Sắc mặt Mặc Tuyết Linh tái nhợt, lo lắng nói ra
- Nếu như nơi này thật sự là thiên địa từng bị Thiên Tuyền thánh nữ hủy đi, như vậy. . . Chúng ta chẳng phải là. . .
- Không ra được!
Dương Chân nhếch miệng
Mẹ nó, đã sớm nghĩ đến chuyện này không đơn giản như vậy, một địa phương ngay cả thiên địa đại kiếp xảy ra cũng không thể hủy đi thì làm sao mấy cái Độ Kiếp Kỳ có thể cưỡng ép mở ra
Lần này tốt, đi thì có thể đi vào, nhưng muốn ra ngoài chỉ sợ không đơn giản như vậy
Dương Chân nhìn Hoa U Nguyệt một chút, thấy dáng tươi cười điềm tĩnh của nàng thì bỗng nhiên sững sờ, thở dài một hơi nhẹ nhõm nói ra
- Nhập gia tùy tục, chúng ta trước tiên tìm hiểu địa phương quỷ quái này có chỗ nào thần kỳ lại nói tiếp!
Mặc Tuyết Linh nhìn Dương Chân thật sâu, nói ra
- Trong này có gần ngàn cái tu sĩ, thậm chí nhiều hơn, nếu như để bọn hắn biết bọn hắn không có khả năng thoát ra được, như vậy. . .
- Vậy liền không cho bọn hắn biết!
Dương Chân quay đầu bước đi
- Có đôi khi vô tri cũng là một niềm hạnh phúc, vô tri thì không sợ, nói không chừng sự tình còn có biến chuyển, đi đến cốt sơn nhìn kỹ hẵng nói
Nghe được cái tên cốt sơn, Hoa U Nguyệt toàn thân chấn động, đến trước mặt Dương Chân kéo tay của hắn, lẳng lặng mà nhìn thẳng vào mắt Dương Chân
Dương Chân bị Hoa U Nguyệt nhìn đến mức có chút run rẩy, vội nói
- Tiểu cô nương, ngươi thế nào?
Hoa U Nguyệt cười một tiếng, xán lạn như ráng nhiều, tóc xanh bay múa, lay động thế gian vạn vật
- Hoa quỳnh tĩnh mỹ, một cái chớp mắt một phương hoa!
Hoa U Nguyệt nói ra một câu không giải thích được, nhìn Dương Chân nói ra
- Dương Chân, những lời ngươi nói ở Hoa gia là xuất từ bản tâm sao?
- Không phải!
Dương Chân dứt khoát trả lời, không do dự chút nào
Hoa U Nguyệt buồn bã cười một tiếng, nhẹ gật đầu
- Nếu như. . . Ta nói là nếu như. . . Ngươi có thể hay không nhớ thật kỹ bên trong Trường Nguyệt lâu, có một tiểu cô nương chậm rãi xuất hiện từ phía cầu thang kia?
Dương Chân cau mày nhìn Hoa U Nguyệt một chút
- Sẽ không nhớ kỹ, cũng không muốn nhớ kỹ, tiểu cô nương, đến cùng ngươi muốn nói cái gì?
- Không có gì!
Hoa U Nguyệt chậm rãi buông tay Dương Chân ra, quay đầu đi về hướng cốt sơn
Dương Chân nhìn bóng lưng cô đơn của Hoa U Nguyệt, nói ra
- Ta chỉ nhớ rõ một câu, cho dù trời này khinh ngươi ta cũng phải đâm cho nó lủng!
Nụ cười của Hoa U Nguyệt chợt nở rộ, phảng phất như hoa quỳnh một cái chớp mắt, thê thê phương hoa, toàn bộ thiên địa đều sáng
Tiện mèo cùng tao gà mộng bức hai mặt nhìn nhau
- Trời đã sáng?
- Ngớ ngẩn!