Mọi người mộng bức, phụ cận cốt sơn lâm vào yên tĩnh như chết
- Điên rồi điên rồi!
Tiện mèo gấp đến độ xoay quanh, tào gà miệng mở rộng, ngoẹo đầu nhìn Dương Chân, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp
Mặc Tuyết Linh cùng Tô Vân Lam liếc nhau, đều nhìn ra vẻ khó tin trong mắt nhau, lại nhìn về phía Dương Chân, ánh mắt đã trở nên hoàn toàn khác lúc trước
Hai mắt Hàn Yên Nhi tinh quang xán lạn, lấp lóe không thôi, si ngốc nhìn chằm chằm Dương Chân, bỗng nhiên trở thành một mảnh nhu tình, tự lẩm bẩm
- Vì Hoa Linh Nữ, ngươi thật muốn ruồng bỏ muôn dân sao?
Mọi người lúc này điên cuồng gào thét, quát
- Dương Chân, ngươi tên hỗn đản này!
- Không cần hủy cốt sơn, mẹ nó, Dương Chân, ngươi nếu hủy cốt sơn, chắc chắn sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, không ai có thể cứu ngươi!
- Xong, Dương Chân điên rồi, cái tên điên này!
- Tại hạ nghe nói thiên địa gông xiềng là cấm chế do thượng tuyên đại năng bày ra vì muốn chống cự đại kiếp thiên địa, cái này. . . Nếu bị Dương Chân hủy đi, sợ rằng toàn bộ thiên địa này sẽ vạn kiếp bất phục!
- Cái gì?
Người không rõ nội tình xung quanh liền run rẩy, dữ tợn nhìn chằm chằm vào Dương Chân
- Dương Chân, ngươi dám. . .
- Chết đi cho bản tao thánh!
Dương Chân gầm thét, giơ cao Đại Khuyết Kiếm, Đăng Thiên Lệnh giữa không trung ầm ầm tạo nên cảnh tượng gió nổi mây phun, phảng phất như diệt thế sắp tới, một thanh diệt thế chi kiếm từ hư không chui ra
Oanh!
Theo Dương Chân chẻm xuống một kiếm, toàn bộ cốt sơn bỗng nhiên vỡ ra, thi cốt bay đầy trời, phong vân trầm bổng, một cỗ khí lãng hủy diệt tuôn trào khắp bốn phương tám hướng, thổi bay mọi người ra ngoài
Trong lúc nhất thời trời long đất lở, toàn bộ cốt sơn tan thành vô số mảnh vỡ
Thiên địa gầm thét, lực lượng ba động kinh khủng đưa tới dị tượng che khuất bầu trời
Thần hồn thánh cấp đứng trên không cũng lung lây, hoảng sợ nhìn Dương Chân một thân một mình, ngay cả muôn dân thiên hạ cũng không quan tâm, mượn nhờ uy lực kinh khủng của Đăng Thiên Lệnh hủy đi cốt sơn
Ầm ầm!
Đại cấm cốt sơn sụp đổ, từng đoàn sương đỏ gào thét xoay tròn, ở giữa không trung tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, tựa như muốn đem toàn bộ thiên địa đều hút vào
Ông!
Một tiếng vang khẽ, mọi thứ lại giống như khôi phục nguyên trạng, cốt sơn biến mất, thay vào đó là một cái sơn cốc, gió mát thổi vào mặt đám người
Hoa U Nguyệt ngơ ngác đứng bên cạnh nhà gỗ
Nếu như không phải thần hồn thánh cấp còn ở một bên, đám người còn tưởng rằng bọn hắn đang mơ a
Một tiếng thở dài thăm thẳm truyền đến
Dương Chân nằm rạp trên mặt đất, miệng lớn hô hấp, trên người một mảnh huyết hồng, nhưng trong con ngươi lại tản ra hào quang dị dạng
Nghe được tiếng thở dài của thần hồn thánh cấp, Dương Chân hơi sững sờ, mộng bức lên tiếng
- Còn chưa muốn dừng sao, như vậy. . . Chiến tiếp?
Nói xong, Dương Chân liền muốn đứng dậy, thế nhưng toàn thân đã không còn khí lực gì, sắc mặt hắn liền biến đổi
Thần hồn thánh cấp lắc đầu, nói ra
- Thôi, đại cấm cốt sơn đã bị hủy diệt, ta cũng đã không còn lực lượng để hoàn thành quy vị, Dương Chân, ngươi thắng, nhưng mà. . . Đây chỉ là vừa mới bắt đầu, Hoa U Nguyệt nàng. . . Dù sao cũng chỉ là một đóa hoa quỳnh!
Đây chỉ là vừa mới bắt đầu?
Nói cách khác, dù thần hồn thánh cấp này không thể nào hoàn thành quy vị, thế nhưng chủ hồn đang một mực thai nghén kia cũng sẽ có một ngày tìm tới cửa?
Chủ hồn, lực lượng khí tức chắc chắn sẽ còn mạnh hơn thần hồn thánh cấp a
Lúc này, Dương Chân bỗng nhiên cười, không có nhìn thần hồn thánh cấp, mà bình tĩnh nhìn Hoa U Nguyệt nói ra
- Tối thiểu nhất, trước mắt ta đã làm được, chuyện còn lại để tính sau, phải không, tiểu cô nương?
Mọi người nghe như thế liền chấn động, âm trầm nhìn Dương Chân
- Móa nó, đã hủy đi gông xiềng thiên địa, ngươi còn có thể bình tĩnh như thế?
- Lại còn để tính sau? Loại chuyện này một khi tràn ra ngoài, trời đất bao la, thế nhưng không còn nơi nào cho ngươi dung thân, những cường giả Độ Kiếp Kỳ kia đã đủ làm ngươi thân tử đạo tiêu
- Quá điên cuồng, không biến thiên địa sẽ biến hóa như thế nào sau khi thiên địa gông xiềng bị phá hủy
. . .
Dương Chân nghe được tiếng chỉ trích của đám người, thế nhưng hắn ngoảnh mặt làm ngơ, cản bản không quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm Hoa U Nguyệt, ánh mắt càng ngày càng nhu hòa
Lúc này, Hoa U Nguyệt bỗng nhiên cười, nhìn Dương Chân, nhẹ gật đầu, chậm rãi nói
- Còn lại, để ta làm liền tốt!
Ông!
Không thấy Hoa U Nguyệt có động tác gì, từng đạo hào quang chói sáng từ sau lưng nàng bộc phát ra, trong chớp mắt liền che khuất bầu trời
- Mau dừng lại, ngươi muốn làm gì?
Thần hồn thánh cấp biến sắc, vội nói
Nụ cười trên mặt Hoa U Nguyệt càng xán lạn, nhu hòa nhìn Dương Chân
Bạch sắc quang mang sau lưng nàng bỗng trở nên an tĩnh lại, một nhánh hoa kiều diễm ướt át từ từ xuất hiện ở phía sau, chậm rãi trưởng thành, thành thục, lớn lên
- Hoa quỳnh!
Toàn thân thần hồn thánh cấp rung mạnh, thần hồn thể đang hư ảo lại càng trở nên hư vô mờ mịt
Dương Chân ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Hoa U Nguyệt, khó hiểu hỏi
- Tiểu cô nương, ngươi muốn làm gì?
Hoa U Nguyệt khẽ cười, mở miệng nói ra
- Hoa nở chính là cả đời, mặc dù ngắn ngủi, cũng phải vì ngươi mà tỏa sáng một lần, ngươi làm đã đủ nhiều
- Cái gì?
Dương Chân mờ mịt
- Không, ngươi điên rồi!
Thần hồn thánh cấp vội vàng nói
- Sau khi hoa nở, ngươi không có cách nào quy vị!
- Vậy thì không cần quy vị nữa!
Hoa U Nguyệt không chần chờ chút nào
- Nếu như không phải vừa rồi ngươi không làm ta thần trí mơ hồ, hắn đã không bị thụ thương
Dương Chân bỗng nhiên đứng dậy, trên thân phát ra tiếng vang lốp bốp, thoải mái ưởng ngực, nói ra
- Tốt, tiểu cô nương, kỳ thật ta đã không sao!
Không. . . Không sao?
Mọi người kinh nghi bất định Dương Chân lúc nãy còn máu tươi đầm đìa nằm bẹp trên mặt đất lúc này lại sinh long hoạt hổ
Cái này. . . Cái này mẹ nó còn là người sao?
Dương Chân hoạt động thân thể một chút, đồng dạng hơi kinh ngạc, trước kia chưa từng bị thương nặng như vậy, thế mà không phát hiện, sức khôi phục của hắn còn mạnh hơn cả con gián
Ông!
Thiên địa mờ mịt, một đợt mùi hương thấm vào ruột gan đập vào mặt, khiến mọi người bắt đầu trở nên mê say
Hoa U Nguyệt lúm đồng tiền như hoa, đóa hoa huỳnh tuyệt mỹ phía sau lưng nàng nở rộ!
- Ta chính là ta, Hoa U Nguyệt, giữa thiên địa này chỉ có một!