Vô Địch Từ Max Cấp Thuộc Tính Bắt Đầu (Dịch)

Chương 372 - Tiện Nhân Đào Hố, Lục Du Nhảy Vào!

Dương Chân không chạy không được, hắn có thể không sợ uy áp thần hồn thánh cấp, cũng có thể một kiếm chém cốt sơn, thế nhưng hắn là không chọi được với hàng trăm cường giả Độ Kiếp Kỳ

Dù là dùng một kích mạnh nhất hiện tại của hắn, cũng bất quá chỉ có thể cứng rắn cùng một cường giả Độ Kiếp Kỳ, sau khi thần hồn bị hao tổn, hắn không đủ sức giết cường giả Độ Kiếp Kỳ

Nếu liều mạng. . . Cũng có thể giết, thế nhưng có thể chạy thì liều mạng làm gì

Cái này gọi là chiến lược rút lui!

- Thật xin lỗi, kỳ thật ta chính là Dương Chân!

Dương Chân cười ha ha, một đường chạy nhanh như chớp

Tu sĩ bên cạnh chạy còn nhanh hơn Dương Chân, hiển nhiên là cường giả Độ Kiếp Kỳ, nghe được lời nói của Dương Chân liền hừ lạnh

- Hừ, nếu ngươi là Dương Chân, lão phu đã sớm một bàn tay chụp chết, người thiếu niên, tuổi còn trẻ không nên sùng bái người cùng tuổi, cước đạp thực địa tu luyện mới là căn bản, phải tin tưởng chính bản thân ngươi, đừng nghĩ muốn trở thành Dương Chân thứ hai, hãy là chính mình!

Dương Chân ồ lên một tiếng, chắp tay nói ra

- Vị tiền bối này hẳn là một người lãnh đạo a!

Người kia hoàn lễ, kinh ngạc nói ra

- Tiểu hữu cũng nhìn ra a, lão phu là người sáng lập tiên phong huấn luyện hội!

- Quả là thế, kính đã lâu kính đã lâu!

Dương Chân kinh động như gặp thiên nhân

Mẹ nó, trách không được lão giả này cho hắn cảm giác như gặp một loại nhân sĩ thành công trong cuộc sống, nói tới nói lui lại như một lão sư đang ân cần dạy bảo, nguyên lai là người tiên phong ở tu chân thế giới, người huấn luyện cho các thiên tài ( Khúc này hơi rối )

Nghe được chữ kính đã lâu này, lão giả cười ha ha, hiển nhiên rất vui vẻ, nói ra

- Tiểu hữu về mạt tu luyện nếu như có nghi vấn gì, nếu như trưởng bối ở tông môn không cách nào giải quyết, có thể đến chỗ của chúng ta, trả linh thạch để giải quyết vấn đề!

Dương Chân cười cười, chắp tay nói ra

- Nhất định nhất định, không biết huấn luyện hội này làm ăn như thế nào?

Lão giả trì trệ, có chút khó xử, thở dài một tiếng nói ra

- Thực không dám giấu giếm, lần này lão phu đến đây là muốn tìm vài người xảy ra sai sót trên việc tu luyện, thế nhưng. . . Hiệu quả của việc này cực kỳ bé nhỏ!

- Vì sao?

Dương Chân tò mò hỏi, tiện mèo cùng tao gà trên vai cũng hiếu kỳ nhìn lão giả

Lão giả tức giận nói ra

- Những người này rõ ràng sai sót khi tu luyện, nhưng bọn hắn không tin ánh mắt lão phu, quả nhiên là. . . Quả nhiên là. . .

- Quả nhiên là có mắt không tròng!

Dương Chân tức giận tiếp lời, tiếp tục nói

- Tiền bối chớ có nhụt chí, thân là tiên phong của hội huấn luyện, không trải qua chút gian nan khốn khổ làm sao có thể đem mộng tưởng của chính mình phát dương quang đại!

Dương Chân nói làm cho lão giả hoa mắt thần mê, kinh động như gặp Thiên Nhân nhìn Dương Chân

- Tiểu hữu tài hoa như vậy, quả thực là nhân tài mà chúng ta đang cần, đến giúp lão phu đi, lão phu mỗi tháng cho ngươi năm. . . Không, mười ngàn tinh thạch!

Ai ôi, hai mắt Dương Chân tỏa sáng, lão đầu tử này thật mẹ nó có tiền, tu vi lại cao, quả thực là chó nhà giàu, nhưng mà Dương Chân hiện tại đang hoàn lương, nên chần chờ một lát nói ra

- Một tháng hai mươi ngàn thì như thế nào?

- Ngươi!

Lão giả hất ống tay áo, nói ra

- Quá nhiều, mỗi tháng lão phu cũng chỉ kiếm lời năm mươi ngàn, làm sao có thể cho ngươi một nửa?

Dương Chân không để ý đến trình độ toán học nát bét của lão giả, cùng là một đồng đạo thì làm sao có thể để ý đến những chi tiết này

- Như vậy đi, bản tao thánh có ý này, nhất định có thể để ngươi đạt lợi nhuận gấp mười lần, ngươi tin hay không?

Lão giả đếm ngón tay, gấp mười lần chính là năm trăm ngàn, lập tức giật nảy mình, nhướng mắt nói ra

- Có quỷ mà lão phu tin ngươi!

Dương Chân trừng mắt, nhìn chằm chằm lão đầu nói ra

- Móa nó, lão đầu, bản tao thánh nghĩ kế cho ngươi ngươi còn không tin, nếu như bản tao thánh giúp ngươi thu lợi nhuận gấp mười lần, ngươi cho ta một nửa, thế nào?

- Tiểu tử, ngươi không cần hố lão phu, thời điểm lão phu hố người ngươi còn đang ở trong bụng mẹ a!

- Lão đầu, thống khoái một chút đi, ngươi có dám cược hay không a?

- Tiểu tử, cược thì cược!

Nếu không được lợi gấp mười lần, chín lần cũng được a

Lão già họm hẹm này nhìn qua rất điếm thúi, nhìn ánh mắt kia của hắn, Dương Chân cũng biết hắn đang suy nghĩ như thế nào, quả nhiên đám gia hỏa nhìn như đa cấp này đều không có cái nào tốt lành, đều là hãm hại lừa gạt người khác

Dương Chân cười hì hì nói với lão già họm hẹm

- Lão đàu, đưa lỗ tai qua đây!

Dương Chân xì xầm đem chủ ý của mình nói cho lão đầu, con mắt lão đầu lập tức sáng loáng, rất nhanh đều muốn sáng hơn bóng đèn, chỉ vào Dương Chân nói ra

- Tiểu tử, không nghĩ tới, ngươi lại là một tiểu gia hỏa âm hiểm thông minh như vậy

- Ngươi nói chủ ý này có được hay không?

- Được, đương nhiên là được, đừng nói gấp mười, nếu như vận hành thỏa đáng, gấp trăm lần cũng có thể, đúng, lao phu Lục Du tán nhân, không biết đại danh tiểu hữu là gì, lão phu muốn tìm ngươi thì đi nơi nào, chuyện này rất có triển vọng, rất có triển vọng a

Dương Chân giật nảy mình, mẹ nó, lão nhân này tên tuổi không nhỏ, Lục Du tán nhân, có ý tứ, hắn cởi mở khoát tay nói ra

- Ta chính là một tiểu bối vô danh trong giới giang hồ, nhưng mà hữu duyên cùng Lục Du tiền bối, cổ nhân có câu hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, chỉ cần duyên phận chúng ta vừa đến, ta tự nhiên sẽ xuất hiện bên cạnh Lục Du tiền bối. . .

Nói đến đây, Dương Chân cười ha ha, thả người tăng tốc nhanh như thiểm điện, lưu lại một bóng lưng tiêu sái, khoát tay nói ra

- Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Dương Bạch Lao là ta!

- Dương Bạch Lao!

Lục Du tán nhân cười ha ha vuốt chòm râu

- Dương Bạch Lao này là một nhân tài a, chỉ là, hình như thân pháp cùng tốc độ này quá nhanh đi, thiên tài, tuyệt đối là một thiên tài chính cống

- Tiểu tử, ngươi có phải hay không lại đi hố người?

Lúc này, tiện mèo ở bên tai Dương Chân cổ quái nói ra

- Móa nó, cái gì gọi là hố người?

Dương Chân một bàn tay đánh qua

- Ngươi có biết hay không, một ý tưởng hay có thể cứu sống một cái xí nghiệp gần như đóng cửa a!

- Xí nghiệp là gì?

Tiện mèo mộng bức, sau đó hứng phấn hỏi

- Được rồi, bản tôn cũng không hiếu kỳ cái này, ngược lại là cái ý tưởng kia của ngươi có gì hay, bản tôn tại sao luôn cảm thấy nụ cười của ngươi rất tiện?

Dương Chân ho nhẹ một tiếng, kinh ngạc nói ra

- Móa nó, chẳng lẽ diễn kỹ của bản tao thánh đã bị thụt lùi?

Cái này không thể được!

Dương Chân nhìn thoáng qua tao gà cùng tiện mèo, nhìn thấy ba con mắt hiếu kỳ liền tiện hề hề nói

- Bản tao thánh chỉ là giải thích cho tên Lục Du tán nhân kia cái gì gọi là hiệu ứng danh nhân

- Hiệu ứng danh nhân?

Tiện mèo sững sờ, hỏi

- Cái gì gọi là hiệu ứng danh nhân?

- Đơn giản mà nói chính là để hắn làm chút quảng cáo a, ý tứ chính là quảng cáo mà thôi!

Dương Chân hắc hắc cười quái dị

- Các ngươi nói, Tam Sinh Tam Thế Thập Lý Tao Thánh Dương Chân nếu là từ Hội Huấn Luyện đi ra thì thế nhân sẽ như thế nào?

- Móa!

Tiện mèo kinh động như gặp thiên nhân nhìn Dương Chân

- Tiểu tử, ngàn vạn người là đang tìm ngươi phiền phức đây, ngươi làm sao lại hố lão đầu đấy?

Dương Chân bĩu môi

- Làm sao gọi là hố, coi như hắn nói thế, phải có người tin mới được a!

- Điều này cũng đúng

Tiện mèo nhẹ gật đầu

Dương Chân cười ha hả, nói

- Cho nên, ta đem sự tình bị hao tổn nói cho hắn, còn nói cho hắn đó là bí mật nhỏ không một điểm ảnh hưởng đến toàn cục, để hắn tản tin tức ra ngoài, nói rằng ta hiện tại đang ở lớp huấn luyện tu dưỡng, ngươi nói cứ như vậy người khác tin hay không?

- Móa, lão đầu kia sẽ bị người hố chết

- Hố hắn dù sao cũng tốt hơn hố Mặc Trì phong

- Hiện tại chúng ta làm gì?

- Đương nhiên là đi bù đắp thần hồn a hỗn đản!

Dương Chân giận dữ

- Không phải vậy người ta coi bản tao thánh là cái gì, thiếu hồn nhi sao?

Bình Luận (0)
Comment