- Dương Chân , ngươi đứng lại cho ta !
Tiếng gầm đinh tai nhức óc chấn động làm cho người ta không rét mà run
Dương Chân bị giọng nói cực lớn này làm cho giật mình , lập tức vui vẻ ngẩng đầu lên nhìn
Mã Đức Hưng nơi nào còn dáng vẻ tiên phong đạo cốt , đứng trên phi kiếm không có một chút phong phạm cao thủ , mà tựa như cuồng nộ hung sư , điên cuồng lao về hướng Dương Chân
Rất hiển nhiên , Trương Tông Cẩm đã tỉnh lại cao tri tất cả cho Mã Đức Hưng
Trước mắt bao người , Mã Đức Hưng bị Dương Chân lừa , trước mặt nhiều người như vậy lại giết nhầm người , không thẹn quá thành giận mới là lạ
Vương Thủy Yên thấy vậy sắc mặt tái nhợt , không rõ vì sao Dương Chân đắc tội một nhân vật cường đại như thế , Mã Đức Hưng tu vi Kim Đan Kỳ , ở toàn bộ U Dương quốc được tính là tiền bối lâu đời , thế mà giờ bị Dương Chân chọc tức thành bộ dạng này
Lục công tử thì biểu lộ cười trên nỗi đau của người khác , quay người nói với Vương Thủy Yên
- Dương Chân này đúng thật là một cái tai tinh , đi tới chỗ nào cũng là gà bay chó chạy , lại đắc tội Động Lâm Phái trưởng lão đúng là không biết sống chết , bất quá hắn đúng là tự mình hiểu lấy , biết chính mình là người xui xẻo
Một nữ tử bên cạnh cũng nghĩ mà sợ nói
- Đúng vậy a , Thủy Yên , ngươi thế mà muốn cùng một người như vậy đồng hành , may mắn chính hắn tự nhiên bỏ đi , nếu không Mã tiền bối buộc tội chúng ta chung với Dương Chân , chúng ta làm sao có thể chịu nổi ?
Vương Thủy Yên ngơ ngác nhìn bóng lưng Dương Chân , tức giận nói
- Dương công tử cũng không đắc tội ai trong chúng ta , vì sao các ngươi muốn bỏ đá xuống giếng như vậy ?
Không có đắc tội ?
Lục công tử cùng nữ tử kia liếc nhau , trên mặt hiện lên một tia mất tự nhiên
Lục công tử bị Dương Chân âm thầm đả kích khiến hắn tức giận không thôi , bỏ đá xuống giếng là nhẹ , nếu có thể , khi Dương Chân bị Mã Đức Hưng giết hắn sẽ đến đạp hai cước vào thi thể Dương Chân
- Thủy . . . Vương cô nương , bất kể nói thế nào , Dương Chân hiện tại không có cách nào sống được
lục công tử khôi phục biểu lộ ôn tồn lễ độ , nói với Vương Thủy Yên
- Chúng ta mau mau rời khỏi nơi này , Mã tiền bối không phải là người chúng ta có thể đắc tội nổi
Vương Thủy Yên muốn nói gì đó lại thôi , sau một lát liền lắc đầu nói
- Ta có cảm giác Dương công tử sẽ không dễ dàng chết đi như vậy
- Sẽ không chết ?
Lục công tử cười ha ha nói
- Vậy chúng ta bây giờ ở đây nhìn xem , nếu như Dương Chân có thể chạy thoát dưới tay Mã tiền bối ta liền
- Ngươi liền làm gì ?
Vương Thủy Yên lạnh nhạt nhìn Lục công tử
Lục công tử bị Vương Thủy Yên lãnh đạm như vậy liền như bị kích thích , cắn răng nói
- Nếu Dương Chân có thể sống sót , ta liền tự tát mình hai cái , từ đây không bao giờ đàm luận sự tình về Dương Chân nữa
Đám ngươi hơi ngạc nhiên nhưng lập tức bình thường trở lại , Dương Chân lúc này đắc tội một cường giả Kim Đan Kỳ , làm sao còn cơ hội sống sót , bây giờ Lục công tử có muốn tự mình vã mình vạn cái , Dương Chân cũng không có cách nào cho hắn cơ hội tự vã miệng
Lúc này , Mã Đức Hưng đã ngự kiếm đuổi sắp đến , ở giữa không trung quát
- Dương Chân tiểu nhi , còn không mau dừng lại nhận lấy cái chết ?
- Ta nhổ vào !
Dương Chân không biết hiện tại hắn đang được đám người Vương Thủy Yên chú ý , nghe vậy liền quay đầu nhổ một bãi nước miếng , chỉ vào Mã Đức Hưng mắn
- Ngươi nghĩ ta bị ngu sao , ngươi có gan thì dừng lại ta liền đứng đây chờ ngươi !
Mã Đức Hưng hừ lạnh nổi giận
- Lão phu đã dừng lại , ngươi . . . làm càn , ngươi dám trêu đùa lão phu ?
Dương Chân ôm bụng cười ha ha , kém chút rớt xuống mặt đất
- Lão tạp mao , con mẹ nhà ngươi đúng là một nhân tài , nói ngươi dừng lại liền dừng lại
- Ngươi . . . ngươi tên hỗn trướng này , lão phu nhất định phải để ngươi sống không bằng chết
- Ta lại sợ lão già nhà ngươi hay sao , đến , đến cắn ta đi a !
Phốc !Vương Thủy Yên thật sự nhịn không được cười , lúc này cười ra thành tiếng , vừa buồn cười vừa tức giận nhìn Dương Chân
Mấy người Lục công tử cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn Dương Chân cùng Mã Đức Hưng một bên đuổi một bên trốn , có cảm giác đầu mình có chút không đủ dùng
Dương Chân lại dám mắng Mã Đức Hưng , hơn nữa còn xem Mã Đức Hưng như đồ đần để đùa nghịch
Mã Đức Hưng là nhân vật bậc nào , làm sao có thể là một kẻ ngu ?
Ngay từ đầu nghe được lời nói của Dương Chân , liền nghĩ tới Dương Chân muốn liều mạng , còn chưa kịp đắc ý liền gặp Dương Chân quay người tăng tốc còn nhanh hơn lúc đầu
Cái lẳng lơ thao tác này , đơn giản là thuần thục đến mức rối tinh rối mù
Oanh !Trong cơn tức giận Mã Đức Hưng phất tay một cái , chân nguyên kinh khủng ngưng tụ thành một cây trường mâu , hướng về Dương Chân cấp tốc mà đi , khí tức trên nó phát ra từng trận xé gió , có thể thấy được uy lực của nó khủng bố như thế nào
Dương Chân trong lòng run lên , hắn có cảm giác nếu bị cỗ lực lượng này va vào người , cho dù là Cổ Tượng Lôi Ngự Thể viên mãn cũng không thể nào thừa nhận , dù sao thực lực hai người chênh lệch quá lớn
Không kịp trở tay , Dương Chân chỉ có thể bằng vào bản năng cảm giác được nguy hiểm đến gần , dưới chân bộc phát ra một đám mây trắng , đẩy mạnh hắn lên trên
Ầm ầm !Một tiếng vang kinh thiên động địa từ trong sơn cốc truyền đến , thân thể Dương Chân bị đánh bay ra ngoài , chật vật rơi trên mặt đất , khúc gỗ đeo trên người cũng rớt xuống
Dương Chân lấy tay lau một tia máu tươi nơi khóe miệng , xoay người nhặt khối gỗ lạnh lùng nhìn Mã Đức Hưng
Mã Đức Hưng cười lạnh , lơ lửng giữa không trung từ trên cao nhìn Dương Chân , ánh mắt lóe lên một tia khinh thường cùng sát ý băng lãnh
- Vật nhỏ , sao không tiếp tục chạy đi a !
Rất nhiều người ưa thích trò chơi mèo vờn chuột , bởi vì loại cảm giác này rất không tệ , Dương Chân càng liều mạng , Mã Đức Hưng càng cao hứng
Thế nhưng để Mã Đức Hưng ngoài ý muốn chính là Dương Chân không có lộ ra vẻ phẫn uất muốn liều mạng , mà là càng bình tĩnh nhìn Mã Đức Hưng
- Vừa rồi chẳng qua ta làm nóng người mà thôi , đối phó với lão tạp mao như ngươi còn cần phải chạy ?
Dương Chân cười ha ha , tay phải cầm lấy khúc gỗ , tay trái chỉ Mã Đức Hưng
- Tới tới tới , lão đầu nhi , ta chấp ngươi ba kiếm !
- Cái gì ?
Mã Đức Hưng ngẩn ngơ , cho là mình nghe lầm , nhìn thấy biểu lộ của Dương Chân liền lập tức nổi giận
Bọn người Vương Thủy Yên càng là trợn mắt há hốc mồm , một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đối mắt với tồn tại Kim Đan Kỳ lại còn chấp người ta ba kiếm ?
Cái này có gì bất đồng với việc muốn đi tìm chết ?
Vương Thủy Yên cổ quái nhìn Dương Chân , tựa hồ muốn nhìn rõ Dương Chân lấy tự tin từ đâu , thế nhưng nàng thất bại , tự tin trên mặt Dương Chân là tự nhiên , không một chút giả vờ
- Tốt một tiểu tử nhanh mồm nhanh miệng âm hiểu xảo trá , ngươi cho rằng lão phu sẽ khinh địch , ngươi không cần hy vọng xa vời lão phu sẽ bị ngươi khích tướng chém ra ba kiếm nhẹ nhàng , lão phu có thể nói rõ cho ngươi , ngươi nhất định phải chết !
Nói xong , Mã Đức Hưng chậm rãi rơi xuống đất , trường kiếm dưới chân bộc phát ra một đoàn thanh quang , hướng về Dương Chân vọt tới , trong lúc nhất thời điện quang lôi minh , chân nguyên bạo động như lôi đình cuồng cuồng
- Kiếm này tên kinh lôi , là thiên cấp cao giai pháp bảo , có thể chết dưới kiếm này là vận mệnh của ngươi
- Xong
Vương Thủy Yên biến sắc , nhắm mắt lại không muốn nhìn thấy viễn cảnh tiếp theo
Nhưng lúc này , Dương Chân bỗng nhiên cười ha ha , tay trái mạnh mẽ đập vào khúc gỗ
- Lão già , ngươi bị lừa rồi !
Ông !Một cỗ khí tức để người ta rùng mình từ khúc gỗ phát ra , sau đó nhanh chóng biến thành bụi phấn trong tay Dương Chân , sắc mặt Dương Chân trở nên tai nhợt nhưng mặc dù vậy trên khóe miệng hắn lại nở một nụ cười mỉa mai
Cái đoàn thanh quang kia vậy mà ầm một tiếng tiêu tán , một thanh kiếm leng keng rơi trước mặt Dương Chân , sau đó hắn liền nhặt lên nhanh chóng dùng bốn chân . . . phi dùng hai chân của mình với tốc độ nhanh nhất quay đầu chạy đi
- Đâu phộng . . . chuyện gì xảy ra ?
Bọn người Lục công tử thấy vậy liền mộng bức