Mặc cho ai nếu như trong đầu tự nhiên mộc ra một cái cây nhỏ đoán chừng cũng sẽ bị dọa cho sợ hãi , huống chi một gia hỏa sợ chết như Dương Chuân , lúc này hắn đang có chút luống cuống nằm rạp trên mặt đất cẩn thận quan sát
Ân , nhìn bộ dáng chắc là ăn ngon lắm !
Dương Chân cho tới bây giờ đều chưa thấy qua thực vật có màu bích thúy như cái cây này , bên trên phiến lá nếu nhìn kỹ có thể thấy những mạch lạc , chảy xuôi cùng quỹ tích của thần hồn lực
Mạch lạc gần như trong suốt trên lá cây lộ ra khí tức huyền diệu , từng đạo hơi thở của thiên địa tuông trào ra , giống như cái cây này không phải mới mọc ra , mà là từ thời tuyên cổ đã mọc ra rồi
Dương Chân buồn bực , may mắn cái cây này không phải sinh trưởng ở trên đầu , nếu là như vậy thì hắn còn bộ dáng nào mà đi gặp người ta ?
Cái mầm nhỏ lúc hắn lấy được từ trong tế đàn không biết từ nơi nào mà có thể lại chui vào đầu hắn , cái này . . . đồ vật không rõ lại lịch sẽ có phiền phức hay không ?
Ngay thời điểm Dương Chân suy nghĩ lung tung , giữa thiên địa bỗng nhiên oanh một tiếng bộc phát ra vô tận khí lãng , sấm sét vang dội , mặc dù dưới thiên địa dị tượng cuồng bạo như vậy nhưng Dương Chân lại không chút nào bị ảnh hưởng
Những khí tức man hoang mờ mịt kia bị tách ra , ở phía xa tạo thành những tòa đại sơn cao thấp nhấp nhô cùng vô số đầm lầy
Dương Chân còn muốn nhìn cái cây kia một chút , bỗng nhiên hai mắt tối sầm lại , thời điểm mở mắt đã trở lại trước trận pháp
Quần áo trên người hắn đã bị ướt đẫm , tình huống của hắn hiện tại cực kém , sắc mặt tái nhợt suy yếu vô lực , cả người gần như nằm rạp trên mặt đất
Loại cảm giác này tựa như bị nữ nhân hút khô tinh lực vậy , động một chút đều không muốn động , nhưng tinh thần thì lại tốt vô cùng
Để hắn kinh ngạc phát hiện là những khí tức vi diệu của thiên địa kia hiện tại hắn nhìn thấy cực kỳ rõ ràng , những đồ vật trước kia cảm nhận không tới bây giờ đều rõ ràng , minh bạch vô cùng
Đây chính là chỗ tốt của đột phá lực lượng thần hồn ?
Dương Chân không biết lực lượng thần hồn hiện tại của hắn đã đột phá đến trình độ nào , bất quá loại cảm giác bĩ cực thái lai (Khổ hết lại sướng, rủi hết lại đến may )n hư thế này thật không tệ
- Dương Chân , ngươi không sao chứ ?
Bên cạnh Dương Chân bỗng nhiên truyền đến thanh âm lo lắng , Dương Chân quay đầu nhìn lại sắc mặt cổ quái nói
- Ngươi sao lại đi ra rồi ?
Lam Phương Nguyệt trừng mắt nhìn Dương Chân không trả lời vấn đề của hắn
- Ngươi quá vọng động rồi , Thối Hồn Kinh ngay cả ta cũng không dám tu luyện , nguy hiểm trong đó không cẩn thận sẽ làm người ta vạn kiếp bất phục , ngươi lại không quan tâm chút nào , không sợ chết sao ?
- Sợ !
Dương Chân thành thật trả lời
- Đương nhiên là sợ !
Nhìn thấy Dương Chân tỉnh lại tất cả mọi người đều sững sờ , Vân Giới đang cách Thông Thiên Xử không xa lên tiếng chế nhạo
- Tu luyện công pháp có thể đem mình trở thành cái dạng này , tiểu tăng lần này thật sự mở rộng tầm mắt
- Dương Chân thành công hay chưa ?
- Thành công ? nói đùa gì vậy , ngươi gặp người tu luyện công pháp làm cho chính bản thân mình suýt chết thì có thể thành công sao ?
- Tốt xấu cũng không có trực tiếp chết đi , mệnh của Dương Chân đúng là thật lớn
. . .
Bên trên vân đài , Khô Đầu Đà cùng trung niên nhã sĩ liếc nhau lộ ra thần sắc thất vọng , tựa hồ Dương Chân không chết đối với bọn họ rất đáng tiếc vậy , sau đó lại không quan trọng cười cười
Hoa U Nguyệt thở dài một hơi , ánh mắt lóe lên một tia thần sắc lo lắng , sau đó ngẩng đầu nhìn về phương hướng Thông Thiên Xử một chút
Vân Giới cùng Tằng Bích Thư không hổ là cường giả trong thế hệ trẻ tuổi , thế mà hiện tại đã ổn định ở tầng thứ tám , mặc dù ngồi ở trong đó không cách nào tự do hoạt động nhưng cũng thực sự làm người khác chấn kinh
Liền ngay cả Lương Thu Thủy của Vạn Hoa Cốc đều dừng lại ở tầng thứ bảy không cách nào bước được nửa bước , không cam lòng nhìn thoáng qua Vân Giới cùng Tằng Bích Thư , bất qua khi nàng quay đầu nhìn thấy bộ dáng yếu ớt kia của Dương Chân , trong mắt hiện lên một tia khinh thường xuy một tiếng nói
- Dương Chân so với Vân Giới Cùng Tằng Bích Thư đúng là khác nhau một trời một vực !
Thanh âm rất nhẹ nhưng để cho người xung quanh đều nghe rất rõ ràng , nhất là Sư Phi Tuyết , toàn thân chấn động , cúi đầu , trong nội tâm nàng minh bạch sư tỷ là đang nói với nàng
Lương Thu Thủy quay đầu nhìn Sư Phi Tuyết một chút , hừ nhẹ một tiếng nhắm mắt lại , toàn tâm toàn ý chống cự áp chế thần hồn
Trường Dương công chúa cùng Lục Tuyết Tình cũng đồng dạng dừng ở tầng thứ bảy , cùng vị trí Sư Phi Tuyết giống nhau , nghe được lời của Lương Thu Thủy liền cùng nhau nhíu mày
Hai người cùng quay đầu nhìn về hướng Dương Chân , lấy tích cách cùng thực lực của Dương Chân lúc trước biểu hiện ra không nên một tầng cũng không qua được mới đúng a , chẳng lẽ hắn trước kia chưa từng tiếp xúc tới đồ vật liên quan đến thần hồn ?
Thời khắc đám người đều mang tâm tư , Dương Chân bỗng nhiên đứng lên , thống thống khoái khoái giãn gân cốt
Đám tu sĩ bên trong thấy vậy liền lập tức chế nhạo
- Lần này hắn đã biết chênh lệch của hắn cùng thiên tài chân chính đi ?
- Xem ra Dương Chân đã tu luyện thất bại , khẳng định sẽ xám xịt rời khỏi nơi này tránh mất mặt
- Cũng là đáng tiếc , Dương Chân tại một số phương diện rất không tệ
- A , hắn thế mà không hết hi vọng còn muốn thử một chút ?
Nhìn thấy Dương Chân từng bước một hướng về trận pháp đi tới , tất cả mọi người đều hít một hơi
Lam Phương Nguyệt vội vàng kéo tay áo Dương Chân lại , lo lắng nói
- Dương Chân , ngươi không cần cậy mạnh
Dương Chân vừa muốn nói chuyện , bỗng nhiên một thanh âm thanh thúy truyền đến
- Dương Chân . . . không nên miễn cưỡng
Nghe thấy thanh âm này mọi người đều kinh ngạc nhìn Hoa U Nguyệt , Hoa U Nguyệt đối với Dương Chân chú ý như vậy thật sự để đám người không dám tưởng tượng
Dương Chân nhìn thật sâu Hoa U Nguyệt , quay người cười ha ha nhanh chân đi về phía trận pháp
- Con người ta trên thân đều là khuyết điểm , ưu điểm duy nhất là luôn tự hiểu chính mình như thế nào , thế nhưng là người sống một đời lúc sống làm nhân kiệt , chết làm quỷ hùng , những người ở đây liên tục chế nhạo ta nếu ta còn có thể nuốt trôi chuyện này , chẳng phải là không đáng sống ở trong thiên địa này ?
Lời vừa nói ra , trên thân Dương Chân oanh một tiếng bộc phát ra một đoàn khí lãng ba động vờn quanh trên thân
- Thần hồn lực , làm sao có thể ?
- Không có khả năng , thần hồn lực khủng bố như thế , hắn . . . hắn làm sao làm được ?
Lam Phương Nguyệt ngơ ngác nhìn Dương Chân , miệng há lớn ra , lực lượng thần hồn bạo phát trên người Dương Chân thế mà còn kinh khủng hơn cả Vân Giới cùng Tằng Bích Thư
Nếu như Vân Giới cùng Tằng Bích Thư hai người phát ra lực lượng thần hồn như gió nhẹ lăn tăn , thì Dương Chân phảng phất giống như cuồng phong mưa rào vậy
Trên vân đài , Hoa U Nguyệt trên mặt hiện lên vẻ chấn kinh lập tức đứng lên , không dám tin nhìn Dương Chân
Khô Đầu Đà cùng trung niên nhã sĩ trợn mắt há hốc mồm , trong mắt cũng lóe lên thần sắc không dám tin , muốn nói chuyện , lại không biết nói gì lúc này cả
Một bước , hai bước , bộ pháp của Dương Chân nhẹ nhàng tựa như không bị trận pháp áp chế một chút nào , rất nhanh liền đã đi tới tầng thứ năm
- Ai ôi , ta sờ đằng trước , ai nha , ta lại sờ đằng sau , sờ tới sờ lui thật thoải mái nha
Một thanh âm tiện tiện truyền đến , Dương Chân đi đến trước mặt tu sĩ đã nói nếu Dương Chân chạm vào góc áo của hắn thì tu sĩ sẽ lập tức rời khỏi , một hồi sờ vạt áo trước , một hồi lại sờ phía sau lưng
- A , ngươi làm sao chỉ mới đi đến đây , đi không nổi nữa rồi sao ?
Dương Chân đi xung quanh tu sĩ đó hai vòng tấm tắc lấy làm kỳ lạ
- Về sau nên rèn luyện thân thể nhiều một chút a , ngươi xem ngươi một chút đi , đi còn chậm hơn so với ốc sên , đến bây giờ mới đi tới tầng thứ năm , có mất mặt hay không ?
- Ôi , ta sờ y phục ngươi a ? ta lại sờ bên trái , sờ sờ bên phải , ngươi có thỏa mãn hay không , có muốn ta tiếp tục sờ hay không ?
Phốc !Tu sĩ kia sắc mặt đỏ lên trực tiếp thổ huyết