Vô Địch Từ Max Cấp Thuộc Tính Bắt Đầu (Dịch)

Chương 93 - Meo Meo Meo Meo

Cái gì ?

Hát một bài liền cho một khối Ngọc Linh Chi ?

Đại tộc lão cười ha hả nhìn Dương Chân , bưng linh trà trên bàn lên uống một ngụm sau đó nghiêng người nói với nhị tộc lãi

- Tiểu tử Dương Chân này chẳng lẽ không biết Tam muội năm đó được xưng là linh hồn ca giả ?

Nhị tộc lão khẽ giật mình , toát ra thần sắc nhớ lại , thế mà lộ ra dáng vẻ cưng chiều , nhìn tam tộc lão gật đầu nói

- Đúng vậy a , nhoáng một cái đã trăm năm đi qua , cái tiếng nói không linh của Tam muội thật là có điểm hoài niệm , tiểu tử Dương Chân này thật sự không sai , mặc dù tính cách quái đản , nhân phẩm lại không kém , nếu không suy nghĩ một chút về sự tình của hắn cùng nha đầu U Nguyệt ?

Đại tộc lão cười lắc đầu nói

- Sự tình của người trẻ tuổi , để bọn hắn tự xử lý đi , ngươi và ta lúc còn trẻ cái nào chưa từng hăng hái , tính cách của Dương Chân ngược lại cũng hợp khẩu vị với ta , cùng hắn so ra , Tiêu Kỷ thật có chút âm trầm

Hai người trầm mặc không nói , đại tộc lão sững sờ nhìn xem nước trà trong tay nói

- Người đâu , đem Ngọc Long Trà của lão phu bưng lên

Ngọc Long Trà ?

Quốc sư ngoài ý muốn nhìn đại tộc lão , trong con ngươi mang một chút ý cười

Nghe được đại tộc lão thế mà Ngọc Long Trà cũng lấy lên , mọi người đang ngồi sắc mặt cùng nhau biến đổi

Ngọc Long Trà mười phần hiếm thấy , ngày bình thường ngay cả đại tộc lão cũng không tùy tiện uống , bây giờ lại vì chiêu đãi mọi người mà lấy ra , hiển nhiên là rất coi trọng chuyện sắp xảy ra

Trên mặt tam tộc lão lần nữa khôi phục vẻ thong dong , trên mặt cũng mang theo vẻ mỉm cười cùng nhớ lại , một đám tiểu bối thấy vậy liền trợn mắt há hốc mồm

Từ trước đến nay tam tộc lão luôn luôn lạnh nhạt , chưa bao giờ thấy qua khuôn mặt như vậy

Hương trà bắt đầu lan ra bốn phía , đám người bắt đầu phẩm trà , trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn

Tam tộc lão nhìn Dương Chân hỏi

- Dương tiểu hữu nói lời này là thật ?

Dương Chân khoát tay áo

- Chắc như đinh đóng cột !

- Tốt !

Tam tộc lão trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của tuế nguyệt lộ ra vẻ tươi cười , thấy vậy trong lòng Dương Chân liền cảm thấy có chút không ổn

Đậu phộng , tình huống này là như thế nào ?

Tuổi đã cao rồi , thật đúng là dự định sẽ ca hát ?

Cái này . . . Gừng càng già càng cay a , không thể trêu vào không thể trêu vào

Dương Chân một mặt bội phục tiến đến bên tai tam tộc lão , thấp giọng thì thào , một thần khúc tẩy não chậm rãi truyền đến linh hải tam tộc lão

Tam tộc lão toàn thân chấn động , thần sắc hoảng sợ nhìn Dương Chân kinh hô

- Sức mạnh thần thức ?

Dương Chân nhếch miệng

Nghe được tam tộc lão thấp giọng hô , ánh mắt tất cả mọi người đều ngưng tụ , nhất là Tiêu Kỷ cùng quốc sư , khóe mắt cùng nhau nhảy một cái

Bây giờ Tiêu Tỷ tựa như không tồn tại vậy , từ khi Dương Chân đến , tiêu điểm của phòng nghị sự liền biến thành Dương Chân

Tính cách của hắn , bảo vật trên người của hắn , còn có tính cách quái đản đều đánh thẳng vào trái tim của tất cả mọi người xung quanh

- Cái này . . . Cái này , làm sao có thể ?

Tam tộc lão mặt mo ngốc trệ , tức giận đến run rẩy , nhìn chằm chằm Dương Chân nói

- Dương tiểu hữu , có thể đổi một ca khúc khác hay không ?

Răng rắc !

Dương Chân gặm một khúc Ngọc Linh Chi !

- Nếu có thể đổi bài , ta hát hai bài cũng được ?

Răng rắc

- Khẩu hạ lưu tình a , ngươi đã ăn một nửa . . .

Răng rắc

Hoa Cảnh Sơn cùng đại tộc lão nhìn nhau , không biết vì sao tam tộc lão lại lộ ra biểu lộ tức giận cùng khó xử như vậy , nghi ngờ nhìn Dương Chân

Lấy tạo nghệ trên âm luật của tam tộc lão , đừng nói là một ca khúc , cho dù là mười hay một trăm cũng có thể nhẹ nhõm khống chế , năm đó không biết có bao nhiêu vương công quý tộc , thiên kiêu cùng đại năng vì để nghe được tam tộc lão hát một khúc , mà không quản đường xa vạn dặm đi đến Liệt Hỏa Thành

- Ngươi . . .

Tam tộc lão mặt đỏ rần , trừng mắt nhìn Dương Chân không biết phải làm sao

Đại tộc lão bỗng nhiên toàn thân chấn động , ánh mắt lóe lên thần sắc mừng như điên , đối với nhị tộc lão nói

- Ta hiểu được rồi , Tam muội hẳn là sắp đột phá rồi !

- Cái gì ?

Nhị tộc lão cùng mấy người bên cạnh đồng thời chấn động , bừng tỉnh đại ngộ

- Trách không được Tam muội để ý Ngọc Linh Chi như vậy , không hổ là thiên phú mạnh nhất Hoa gia , lại đi trước chúng ta một bước , lần này đột phá thực lực Hoa gia lại tăng thêm một tầng , nói không chừng hai năm sau có thể ngăn cơn sóng dữ

Ai ôi !

Dương Chân kinh ngạc nhìn tam tộc lão , khí tức trên người nàng như đại dương mênh mông , căn bản nhìn không thấu , thế mà còn muốn đột phá , nàng đến cùng là cảnh giới gì ?

Trách không được nàng không ở ngay chỗ này trở mặt , lấy tuổi của nàng , nếu như đột phá có thể đối mặt thiên kiếp cực kỳ khủng bố , Ngọc Linh Chi chẳng những có thể giúp nàng bình yên vượt qua , còn có thể cam đoan thần hồn của nàng không bị hao tổn , là lựa chọn thích hợp nhất lúc độ kiếp

- Hát đi , Tam muội , đã lâu không nghe ngươi ca hát !

Đại tộc lão hít sâu một hơi , sợ hãi thán phục nói

Nhị tộc lão cười ha ha , đồng dạng gật đầu nói

- Đúng vậy a , Tam muội , hát đi !

- Tam tỷ , để những tiểu bối này lãnh giáo âm luật tạo nghệ của ngươi

- Tam tộc lão , hát đi !

Một đám người nhao nhao một miệng , đại tộc lão thì vui mừng không thôi , giống như trẻ ra mấy chục tuổi , đưa Ngọc Long Trà lên cười ha ha , đối với mọi người nói

- Tam muội lúc còn trẻ là linh hồn ca giả , muốn nghe nàng hát một khúc thực không dễ , tới tới tới , chúng ta liền mượn cơ hồi này thưởng trà thưởng khúc !

Dương Chân sắc mặt cổ quái , thưởng trà thưởng khúc ?

Các ngươi nghiêm túc sao ?

Đám người lúc này nhao nhao phụ họa , nâng chén trà lên cười tủm tỉm uống một hớp

Tam tộc lão thần sắc hoảng hốt , giống như đồng dạng trẻ ra mấy chục tuổi , trừng mắt nhìn Dương Chân , sau đó hướng đám người thẹn thùng nói

- Như vậy . . . Lão thân liền thử một chút !

Đại tộc lão mỉm cười gật đầu , xa xa kính Đại Cương Quốc quốc sư một chén trà , sau đó hai người đồng thời uống một hơi cạn sạch

- Mình . . .Mình bắt chước loài mèo kêu nha ? Kêu cùng em meo meo meo meo meo ?

Tam tộc lão hai tay nắm lại , cổ tay hơi cong đặt ở khuôn mặt , hai chân cũng cong xuống , bắt đầu đong đưa trái phải , dựa theo dặn dò của Dương Chân , nhất định phải đem thần vận diễn dịch ra , đối với đám người nháy nháy mắt

- Em chỉ muốn ôm anh nhõng nhẽo , Aizo meo méo meo meo mèo . . .

Phốc ! Phốc ! Phốc ! Phốc !

Tất cá người đang uống trà cùng nhau phun ra một ngụm , mộng bức nhìn tam tộc lão , cùng nhau hóa đá

Đại Cương Quốc quốc sư càng là chịu không nổi , phụt một tiếng phun ra một ngụm trà , tất cả đều chảy đến vạt áo , lập tức ướt một mảng lớn , trợn mắt há hốc mồm nhìn tam tộc lão , trong mắt thế mà hiện lên một tia kinh diễm , đôi mắt đục ngầu dần dần ngây dại

Tiêu Kỷ sắc mặt tái nhợt lùi một bước , nhìn thấy sư tôn mình thất thố tựa như một đầu sơn hùng phát xuân , lập tức nhìn về Dương Chân ánh mắt hiện lên một tia sát cơ

Nhưng lúc này , quốc sư bỗng nhiên biến sắc , phun ra một ngụm máu tươi , cả người ngã về phía sau

- Sư tôn !

Tiêu Kỷ giật mình vội vàng xông tới

Hoa Cảnh Sơn cũng sắc mặt đại biến , mặc dù không biết vì sao quốc sư lại đột nhiên thổ huyết ngã xuống , thế nhưng nếu như quốc sư tại Hoa gia xảy ra bất trắc , trách nhiệm này quả thật có chút lớn , rất có thể tạo thành trùng kích to lớn với Hoa gia

Đám người hỗn loạn lên , tất cả mọi người đều tới bên cạnh quốc sư , Dương Chân âm thầm lấy đi sính lễ của Tiêu Kỷ , sau đó vội vàng đi ra ngoài

- Không cõng , không cõng , cái nồi này ta không cõng , lão đầu nhi kia thổ huyết không quan hệ với ta

Bình Luận (0)
Comment