- Thật sự cho rằng muốn khi dễ ta là khi dễ sao , không làm chuẩn bị vẹn toàn ta sẽ đi phá lần cầu hôn này sao , các ngươi cho ta là mãng phu sao ?
Từng đoàn mê vụ từ bên trong lục tinh trận pháp bay lên , đem tất cả mọi người bao phủ vào trong đó , khiến cho bọn họ lạc mất phương hướng
Bạch diện thư sinh quay đầu lập tức chạy đi , một bên né tránh nấm đấm của Dương Chân , một bên kêu to
- Dương Chân , ngươi là đồ không biết xấu hổ , lục tinh trận bàn lại dùng ở chỗ này , thật là phung phí của trời , ngươi . . . Ngươi là ma quỷ sao ?
Kinh Lôi Kiếm trong tay Dương Chân thoáng hiện , như lôi long gào thét , oanh một tiếng đập bạch diện thư sinh từ giữa không trung rơi xuống
- Ta bằng bản sự nhặt được lục tinh trận bàn , muốn dùng ở chỗ nào thì dùng ở chỗ đó , liên quan gì đến ngươi , các ngươi mười mấy người đuổi giết ta , so với ta có thấy xấu hổ hơn không ?
- Ngươi !
Bạch diện thư sinh sắc mặt tái nhớt , bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi , hai tay hướng về mặt đất nhấn tới
Oanh !
Một tiếng vang kinh thiên động địa vang lên , mặt đất dưới chân Dương Chân lập tức nứt vỡ
- Muốn giết ta vậy ngươi cũng đi chết đi !
Bạch diện thư sinh trên mặt lộ ra vẻ điên cuồng , hô hấp nặng nề , nhìn chòng chọc vào địa phương thổ sóng tung bay
- Đi chết đi !
Bạch diện thư sinh xì một tiếng khinh miệt , thất tha thất thểu đứng lên
- Không cừu không oán thì ta giết ngươi làm gì , ta không nghĩ tới việc giết ngươi a
Thanh âm của Dương Chân bỗng nhiên từ sau lưng hắn truyền đến
Coong !
Một tiếng vang nặng nề từ sau đầu truyền đến , bạch diện thư sinh liền cảm thấy cái ót bị chấn bể , dùng sức lực cuối cùng quay đầu nhìn hòn đá to lớn trong tay Dương Chân , phẫn nộ nói
- Ngươi . . . vô sỉ !
Phù phù !
Bạch diện thư sinh ngã trên mặt đất bất tỉnh
Còn mười Kim Đan Kỳ cường giả khác thì mơ hồ di chuyển bên trong vân vụ , đi đến biên giới trận pháp thì bị từng đạo lôi đình đánh cho cháy đen , thậm chí còn có ngươi không phân rõ địch ta , đánh nhau đến mặt mũi bầm dập
- Dương Chân , ngươi cút ra đây cho ta , dùng trận pháp ám toán người , sao lại vô sỉ như vậy , có bản lĩnh thì ta và ngươi đơn đả độc đấu a !
Có người bên trong trận pháp gào thét liên tục , đáp lại hắn là một đạo lôi đình lớn như cái chén ầm ầm đánh cho hắn sùi bọt mép , nằm trên mặt đất hoài nghi nhân sinh
Mười tu sĩ Kim Đan Kỳ nhanh chóng bị Dương Chân đánh cho tan tác , tất cả đều lột quần áo trói cùng một chỗ , ném tới trung tâm trận pháp
Bạch diện thư sinh sau khi tỉnh lại toàn thân khẽ run rẩy , mở mắt ra thì trước mắt là một cái bụng to lớn đầy lông , lập tức kinh hô lui về sau , lại đụng trúng một cái mông trắng trẻo
- Dương Chân , ngươi tên hỗn đản này , đồ ma quỷ , ngươi muốn làm gì
Bạch diện thư sinh lúc này thật sự đã sợ , da gà trên thân bắt đầu chạy dọc , mười một người , thế mà toàn bộ bị Dương Chân lột sạch đồ
Dương Chân ngồi xổm cách đó không xa , đang ngồi chơi đùa với một bình thuốc màu phấn hồng
- Ai ôi , tỉnh rồi a , các ngươi nói ta đem lục tinh trận bàn dùng ở một nơi rừng núi hoang vắng có phải có chút lãng phí hay không ?
Đám người khóe một co rút , gắt gao trừng mắt nhìn Dương Chân
Mẹ nó , nào chỉ là lãng phí , đây gọi là lãng phí tới cực điểm , một cái lục tinh trận bàn mà bán đi có thể đổi lấy tài nguyên tu luyện cho năm năm thậm chí càng lâu hơn a
Dương Chân chẳng những đem lục tinh trận bàn dùng ở địa phương cứt chim cũng không có , lại còn hao tổn không biết bao nhiêu tài nguyên trân quý , khắc họa nhiều trận bàn không ổn định như vậy trên thân , đây quả thực . . .
Đây quả thực là phát rồ a
Đám người phát khóc đến nơi rồi , sớm biết Dương Chân khủng bố như thế , đánh chết bọn hắn cũng không tới đoạt đồ của Dương Chân
Bây giờ chẳng những bị Dương Chân bắt , ngay cả y phục cũng bị lột sạch , trần chuồng phơi ở dã ngoại hoang vu
Đám người im lặng nhìn Dương Chân không nói lời nào , Dương Chân lúc này đứng lên , nhìn đám người nói
- Không nói lời nào đúng không , không biết ta đem cái bột có công dụng một đêm bảy lần kim cương không ngã ( xuân dược ) vẩy vào các ngươi , sẽ phát sinh chuyện thú vị gì ?
Một đem bảy lần kim cương không ngã ?
Nghe được cái tên này , tất cả mọi người hoảng sợ nhìn Dương Chân
- Sao , có lãng phí hay không ?
- Không lãng phí không lãng phí !
Đám người vội vàng trả lời , nhìn chòng chọc vào cái bình trong tay Dương Chân , sợ Dương Chân tức giận thật quăng về hướng bọn họ
- Hả ?
Dương Chân sững sờ
- Không nói thật đúng không ?
- Lãng phí lãng phí !
Đám người vội vàng đổi giọng
Dương Chân đem cái bình thu hồi lại , ngồi xổm trước mặt bạch diện thư sinh , đau lòng nhức óc nói
- Nếu lãng phí thì ta phải thu hồi một chút gì đó từ trên người các ngươi đúng không , trên người các ngươi có thứ gì đáng giá khogn6 ?
Bạch diện thư sinh khóe mắt trực nhảy
Có hay không không phải trong lòng ngươi rất rõ ràng sao , quần áo đều đào đi , còn có thể lấy ra cái đồ tốt quỷ gì ?
Bạch diện thư sinh có xúc động muốn trợn mắt nhìn Dương Chân , thế nhưng hắn không dám , nếu như cùng đám nam nhân trước mặt này làm , chính là sống không bằng chết a
Dương Chân vỗ vỗ mặt bạch diện thư sinh nói
- Đừng khẩn trương như vậy , xem sắc mặt ngươi kìa , các ngươi có công pháp võ kỹ gì tất cả đều nói ra , sau đó ta sẽ tha các ngươi một con đường sống , thế nào ?
Bạch diện thư sinh nhíu mày , hiển nhiên có chút chống cự đề nghị này
- Cái chủ ý này không tốt sao ?
Dương Chân tự lẩm bẩm
Bạch diện thư sinh cảm kích đến mức lệ nóng doanh tròng , công pháp võ kỹ chính là sư môn truyền thừa , làm sao có thể tùy tiện truyền ra ngoài ?
- Xác thực là không tốt lắm đâu , công pháp võ kỹ một khi truyền ra ngoài , tông môn nhất định sẽ trừng phạt , chủ ý này của ta thật làm khó các ngươi đi !
Bọn người bạch diện thư sinh không ngừng gật đầu , có thể không nói ra công pháp võ kỹ , tự nhiên là vạn hạnh trong bất hạnh , chẳng ai ngờ rằng Dương Chân lại có một mặt thấu hiểu lòng người như thế
Dương Chân nhìn đám người một chút sau đó nói
- Con người của ta không thích ép buộc , như vậy đi , ta cũng không để các ngươi khó xử , chúng ta chọn ra người tự nguyện đi , ai muốn nói liền nói , ai không nói thì chỉ cần ăn một đem bảy lần kim cương không ngã của ta là được rồi
Đám người
- . . .
- Ta đếm đến mười
Dương Chân duỗi ngón tay
- Một , hai , mười , hết thời gian !
Đậu phộng !
Bạch diện thư sinh biến sắc , vội vàng nói
- Ta nói ta nói
- Bạch diện thư sinh , con mẹ nhà ngươi không nói đạo nghĩa a !
- Ta cũng nói ta cũng nói . . .
- Ta nói , tuyển ta a , tuyển ta a , ta có luyện đan chi đạo , là bản chép tay về tâm đắc của một luyện đan tông sư a
- Ta có thiên cấp võ kỹ , tuyển ta tuyển ta
Một đám người tranh nhau , sợ nói chậm liền bị Dương Chân mớm thuốc , bởi vì tất cả mọi người biết , Dương Chân chắc chắn có thể làm ra những chuyện vô sỉ như vậy
. . .
Sau nửa canh giờ , Dương Chân hài lòng rời khỏi
- Dương Chân , ngươi nói không giữ lời , đem chúng ta thả ra . . . Ngô ngô . . .
Bạch diện thư sinh rống được một nửa , sau lưng liền bị một đám người che miệng , đám người chỉ có thể dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Dương Chân rời đi
Nhưng lúc này Dương Chân dừng lại , ai ôi một tiếng
- Sao các ngươi không nhắc ta , ta rất nhanh quên a !
Nói xong , Dương Chân tiện tay quẳng số bột còn lại trong bình về đám người , cái bình nhỏ tại ánh mắt hoảng sợ của đám người , tạo thành một đường vòng cung mỹ lệ rơi trên đỉnh đầu của đám người
Mười mấy người ngửa mặt lên trời hoảng sợ nhìn cái bình nhỏ
Ba !
Cái bình vỡ tan , vô số bột màu hồng phấn đổ ập đến vung xuống đám người
Không bao lâu sau , bên trong lục tinh trận pháp liền truyền đến từng đợt âm thanh kỳ quái
Cách sơn cốc không xa có một cái đỉnh núi , hai cái lão đầu lôi thôi đang đứng trên đó trợn mắt há hốc mồm nhìn xem toàn bộ quá trình , một lão đầu hói giận giữ nói
- Lẽ nào lại như vậy , kẻ này quá vô sỉ , quá vô sỉ !
Một lão giả tóc xoăn bên cạnh nói
- Ngươi lão gia hỏa này tuổi đã cao , chuyện gì chưa từng thấy qua , loại đoạt bảo không thành bị người ta ngược là chuyện bình thưởng , ta cảm tháy tiểu gia hỏa này thật có chút ý tứ
Lão giả đầu trọc lườm lão đầu tóc xoăn nói
- Ngươi ngoại trừ luyện đan , còn có thể cảm thấy cái gì có ý tứ ?
Lão đầu tóc xoăn ồ lên một tiếng nói
- Nhanh nhanh nhanh , theo sau tiểu gia hỏa này , trên người hắn có đồ tốt