Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 200

Quân tình nguy cấp, đây cũng không phải là chuyện giỡn chơi. Đối với Việt hầu mà nói, đúng là một hồi tai bay vạ gió.

Chỉ mấy canh giờ, ngoài cửa tửu lâu Tôn Nhạc ở đã người vây tấp nập, tâm tình quần chúng kích động bừng bừng. Mà quân thần Việt Quốc lúc này cũng tới không ít, một đám lần lượt dâng thiếp cầu kiến Tôn Nhạc.

Tôn Nhạc không gặp bọn họ.

Nàng đứng ở chỗ màn cửa sổ bằng lụa mỏng, nhìn ngọn núi phía sau mà xuất thần.

Nếu Triệu quân chưa đến, nàng tự tin bằng tài ăn nói của mình có thể thuyết phục Việt hầu động tâm, dùng toàn lực che chở nàng. Nhưng dưới loại tình huống nàng vừa bước vào Việt thành, ngay cả Việt hầu còn chưa gặp mặt Triệu quân đã tới này, dù tâm tư nàng linh mẫn đến mấy cũng đành thúc thủ vô sách.

Hiện tại, ra khỏi thành là chuyện tuyệt đối không được làm, nhưng cứ ở trong tửu lâu như vậy cũng không phải là một biện pháp hay.

Tôn Nhạc hơi nhíu mày, dạo bước trong phòng. Nàng mới vừa đi vài chục bước, liền nghe được bên ngoài truyền đến tiếng cười lạnh của Cơ Ngũ, “Tiền đồ của Cơ Ngũ ta như thế nào, thanh danh như thế nào, không nhọc các người quan tâm! Xin báo cho tộc trưởng biết, Tôn Nhạc là người ta vừa ý, nàng lại vì ta mà đắc tội Triệu quốc, đến Việt Quốc, lúc này, dù các loạn tiễn bắn tới, ta cũng nguyện cùng nàng chịu chết!”

Trong tiếng ồn ào náo động, giọng nói của Cơ Ngũ không vang, nhưng vẫn tinh tường lọt vào tai. Cước bộ Tôn Nhạc ngừng một chút, lắng nghe .

Lúc này, giọng nói của Cơ Ngũ lại cất lên , “Thiên hạ luôn coi trọng hai chữ tín nghĩa! Cơ tộc bổn gia chúng ta, trong thiên hạ uy danh hiển hách cỡ nào? Hóa ra lại không bảo vệ nổi Thúc tử ta, cũng không bảo vệ nổi một người con gái, hừ! Cơ tộc như vậy, truyền đi không khỏi khiến cho thế nhân chê cười!”

Mấy lời này hắn nói rất nặng, rất có khí phách! Người đối thoại cùng hắn hiển nhiên đã bị kinh hãi đến lúng ta lúng túng nói không ra lời.

Tôn Nhạc nghe đến đây đây, lắc đầu cười cười, thầm suy nghĩ: nếu tình thế không thật sự nghiêm trọng, Cơ tộc cũng sẽ không tuyệt tình như vậy. Có lẽ khi đoàn người còn đang trên đường đến, bọn họ đã biết chuyện người Triệu sắp đánh đếnđây.

Đảo mắt, nàng lại nghĩ: Cơ Lương nói như vậy, là muốn bổn gia Cơ tộc ra mặt bảo vệ mình. Nhưng mà trở mặt với một nước là đại sự bực nào? Cơ tộc làm sao có khả năng khinh địch đồng ý như vậy được?

Bên ngoài cũng không truyền đến giọng nói của Cơ Ngũ nữa. Tôn Nhạc lại tiếp tục suy tư tìm cách thoát thân.

Nàng không ngừng đi lui đi tới trong phòng, bỗng nhiên tâm thần vừa động, đẩy cửa đi ra.

Theo cửa phòng ‘ chi nha ’ một tiếng bị đẩy ra, hơn mười ánh mắt nhìn về hướng nàng.

Tôn Nhạc nhìn lướt qua vẻ mặt lo lắng của đám người Trần Lập, nhìn về phía Việt Quốc đại phu Tằng Xuất đứng trong góc. Phía sau Tằng Xuất là mấy đại thần cùng Vương Tôn. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn đến Tôn Nhạc, ánh mắt nhấp nhô gợn sóng, đánh giá nàng không ngớt.

Tôn Nhạc đi đến trước mặt Tằng Xuất, vái chào thật sâu, cao giọng nói: “Tằng Xuất đại nhân, không phải mọi ngươi muốn Tôn Nhạc ra khỏi thành sao? Kính xin mang Tôn Nhạc gặp mặt Việt hầu một phen, sau khi Tôn Nhạc gặp Việt hầu rồi thì hết thảy đều như nguyện!”

Giọng nói của Tôn Nhạc trong sáng mà thong dong. Nàng vốn tưởng rằng, sau khi nghe đề nghị này đám người Tằng Xuất sẽ rất mừng rỡ.

Nhưng mà, lời của nàng vừa rơi xuống đám người Tằng Xuất liền nhìn nhau, mắt lộ ra vẻ do dự.

Tôn Nhạc kinh ngạc nhíu mày.

Sau một hồi khá lâu, hai tay Tằng Xuất chắp lại, từ từ nói: “Điền công từ khi xuất đạo tới nay, nói hai ba câu, là quyết định cả sự thành bại của một quốc gia! Điền công miệng lưỡi lợi hại, người trong thiên hạ đều đều nghe danh! Tằng Xuất bất tài, không dám để công gặp Việt hầu!”

Tôn Nhạc ngạc nhiên! Đám người Trần Lập cũng rất là ngạc nhiên! Ngay cả Cơ Ngũ mới từ trong phòng đi ra cũng kinh ngạc phải nói không nên lời!

Tôn Nhạc vạn lần thật không ngờ, đám người Tằng Xuất lại sợ hãi mình cổ động Việt hầu, nên không dám để ình gặp hắn!

Trần Lập lên tiến mấy bước, lạnh giọng hừ nói: “Nếu không dám để cho Điền công gặp bệ hạ nhà ngươi, vì sao các ngươi lại đến?”

Sắc mặt Tằng Xuất vẫn bình tĩnh như thường, hắn chắp tay trước ngực trả lời: “Ta đến đây, chỉ mang theo miệng, không hề mang tai. Ta chờ chỉ là muốn báo cho Điền công một câu: xin Điền công rời đi thành Đại Việt, nếu không, sợ là Việt nhân sẽ phải xua đuổi! Lấy oai danh của Điền công, bị một quốc gia xua đuổi như vậy, chỉ sợ sẽ bị gièm pha không ít! Nếu Điền công không muốn xấu mặt, kính xin tự ra khỏi thành!”

Lời này có thể nói là thật sự rất khó nghe!

Sắc mặt Tôn Nhạc trầm xuống, há mồm liền muốn nói chuyện.

Nhưng mà, đám người Tằng Xuất vừa thấy nàng há mồm, cư nhiên đồng thời thi lễ, đồng loạt xoay người bước đi. Đúng là không cho nàng lấy một cơ hội mở miệng. Những người này, thật đúng là hành động y như lời bọn họ nói, chỉ mang theo miệng không có mang lỗ tai.

Nhất thời, Tôn Nhạc vừa tức giận lại vừa buồn cười. Mắt thấy bọn họ sắp đi đến cầu thang, Tôn Nhạc cất cao giọng, tự nhiên nói ra: ” Cuộc đời này Nhạc sống cũng không uổng! Cả một Việt quốc, lại e ngại Tôn Nhạc như hổ! Không dám để cho Tôn Nhạc có cơ hội mở miệng! Chỉ riêng chuyện này cũng đủ để Tôn Nhạc ngạo thị thiên hạ! Đa tạ Việt nhân giúp Tôn Nhạc xây đựng danh tiếng vững bền đến thiên thu!”

Tôn Nhạc vừa nói lời này ra, cước bộ đám người Tằng Xuất đồng thời ngừng một chút! Tuy rằng đưa lưng về phía nàng, nhưng đám người Tôn Nhạc có thể tinh tường nhìn đến, mấy người Vương Tôn cùng đại thần kia đều giận đến run rẩy cả người!

Tôn Nhạc cười ngạo nghễ, hai tay thả lỏng sau lưng, lẳng lặng chờ bọn họ.

Lúc này, một vương tử cũng nhịn không được nữa, hắn vèo một tiếng quay đầu. Vừa mới quay đầu, hắn liền đối diện với Tôn Nhạc cười đến vô cùng ngạo nghễ tiêu sái.

Sắc mặt vương tử này vèo một cái tức giận đến đỏ bừng, thân mình hắn vừa chuyển, liền muốn xông lên. Đúng lúc này, Tằng Xuất nhéo ống tay áo của hắn, cúi đầu nói một câu.

Cước bộ của vương tử này đang vọt tới trước liền ngừng một chút, khuôn mặt vặn vẹo một trận. Hắn oán hận nhìn Tôn Nhạc, mất thật lớn khí lực mới nghiêng đầu đi. Vừa quay đầu lại, hắn liền vung tay mọi người ra, bịch bịch bịch vài cái nhằm thẳng xuống phía phía dưới, biến mất ở trong đám người.

Tôn Nhạc nhìn thân ảnh bọn họ rời đi, mỉm cười, bước trở về phòng.

Nàng không có chú ý tới, bất kể là Cơ Ngũ hay là Trần Lập, hoặc là các Kiếm Sư khác, vẻ mặt nhìn nàng lúc này đều có điểm khác thường.

Nàng càng không chú ý tới, sự tao nhã mình bày ra lúc này thực sự là tuyệt đại phương hoa! Khiến tất cả mọi người hoa mắt thần mê, tâm động không thôi.

Trần Lập kinh ngạc nhìn Tôn Nhạc, nhìn nàng bước vào trong phòng, ngay lúc vừa rồi, hắn rõ ràng cảm giác được nàng tỏa ra hào quang vạn trượng! Hào quang kia chói mắt như thế, chói mắt đến làm cho người ta vừa nhìn qua liền say lòng!

Lúc này đây, đi theo sự vẻ vang của nàng là cục diện càng lâm vào bế tắc.

Mỗi một ngày, Việt nhân đều phái thuyết khách đến mời Tôn Nhạc tự rời đi, nhưng thuyết khách này mới nói hai ba câu liền bị Tôn Nhạc nói đến xấu hổ mà về.

Mỗi một ngày, đều có Việt nhân vây quanh tửu lâu tức giận nóng nảy.

Dưới loại tình huống giằng co này, quân Triệu càng ngày càng đến gần!

Thẳng đến ngày hôm nay, quân Triệu hành quân thẳng một đường không hề bị ngăn trở đã đi tới ngoài thành đại Việt.

Tôn Nhạc còn say trong giấc mộng thì đột nhiên nghe ngoài thành truyền đến tiếng reo hò chấn động cả núi! Kèm theo tiếng reo hò này, là tiếng ngựa hí, tiếng mặt đất bị mấy vạn người di động mà tạo thành cảm giác chấn động ầm ầm!

Tôn Nhạc ngồi dậy, quay đầu nhìn về hướng màn cửa sổ bằng lụa mỏng, lúc này bầu trời chỉ mới tờ mờ sáng, nhưng mà, vô số ánh đuốc chiếu lên bầu trời một mảnh sáng trưng như ban ngày!

Người Triệu đến rồi!

Tôn Nhạc đứng dậy, mặc thâm y vào. Nàng rửa mặt xong thì bên ngoài liền truyền đến thanh âm của Trần Lập, “Điền công, Triệu quân đã đến, làm sao bây giờ?”

Triệu quân vì nàng mà đến đến đây! Tại niên đại đẫm máu cá lớn nuốt cá bé này, nếu Tôn Nhạc không được Việt nhân thực tâm che chở ra mặt bảo vệ, cùng đối thủ của nàng mặt đối mặt. Mà lại giấu mình trong thành, thì nàng sẽ trở thành người nhu nhược, bị người trong thiên hạ chê cười.

Tiếng nói trong trẻo của Tôn Nhạc truyền ra, “Nếu đã đến đây, thì ta ra đón chào thôi!”

“Dạ!”

Trong tiếng đồng ý chỉnh tề, Tôn Nhạc đẩy cửa mà ra. Ở ngoài cửa, Cơ Ngũ ngọc thụ lâm phong đang đứng chờ nàng, hai tròng mắt sáng như sao dịu dàng nhìn nàng.

Bốn mắt vừa nhìn nhau, hai người đều cười. Cơ Ngũ vươn tay nắm chặt tay Tôn Nhạc cùng nhau đi xuống lầu.

Lúc này, vẻ mặt hai người đều thoải mái. Nhưng tất cả mọi người đều biết, chuyến đi này, là cửu tử nhất sinh!

Vốn là, chuyện này Cơ Ngũ hoàn toàn có thể không đếm xỉa đến, cho dù hắn đứng trong núi đao biển lửa, cũng không có ai nguyện ý vung đao với hắn.

Chính là, bất kể là Tôn Nhạc, hay là Cơ Ngũ, đều chuẩn bị tinh thần sống chết có nhau! Có thể ngay sau đó, khi bọn hắn xuất hiện trên đầu thành thì lập tức sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm!

Hai người ngồi trên một chiếc xe ngựa, bốn tay gắt gao nắm lấy nhau. Phía sau bọn hắn, chúng kiếm khách đều cỡi ngựa đi theo. Dưới bẩu trời bị ánh đuốc nhuộm đỏ, vô số Việt nhân từ trong nhà vươn đầu ra nhìn bọn họ.

Trên xe ngưa, Tôn Nhạc cùng Cơ Ngũ đều xốc màn xe lên, gương mặt tuấn mỹ mềm mại của bọn họ tinh tường hiện ra trước mặt thế nhân. Lúc này, đôi bích nhân này mỉm cười, biểu tình thong dong, ánh mắt ôn nhu, hai người như vậy, làm cho Việt nhân nhìn nhìn, trong lòng sinh ra một cỗ thán phục khó nói nên lời.

Xe ngựa tiến lên rất chậm, từ tửu lâu đến cửa thành cũng rất xa.

Thẳng đến dùng gần một canh giờ, trời đã sáng choang, mặt trời treo cao ở hướng Đông thì bọn Tôn Nhạc mới đi tới dưới tường thành.

Khi Tôn Nhạc cùng Cơ Ngũ xuất hiện ở chỗ tường thành thì Triệu tốt sớm đã sắp hàng chỉnh tề ngoài thành đồng thời hò hét ra tiếng!

Trong tiếng reo hò, mấy trăm người tách ra hai bên, để lộ ra một con đường. Một kỵ sĩ giục ngựa đi tới.

Người cưỡi ngựa này toàn thân mặc giáp đồng, gương mặt tuấn lãng tái nhợt mang theo hận ý khắc sâu tận xương. Hắn ngẩng đầu nhìn Tôn Nhạc, cười vang lên, “Tôn Nhạc, ngươi cũng có hôm nay ư?”

Người này, là Triệu đại vương tử! Từ lúc Tôn Nhạc đi ra, hắn vẫn nháy cũng không nháy mắt nhìn nàng chằm chằm. Trong ánh mắt ngoài hận ý cũng không dấu nổi sự kinh ngạc: hắn thật sự không thể tưởng được, bất quá mới hai năm, xấu nữ Tôn Nhạc kia đã thành giai nhân rồi!

Hắn nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, oán hận kêu lên: “Ta thực hận a! Ngày ấy nên nghe theo Thập Cửu đệ lấy tánh mạng của xấu nữ ác độc nhà ngươi cho rồi!”

Triệu đại vương tử vừa nói những lời này ra, trong đám người lập tức phát ra một trận ‘ xầm xì ’ nghị luận. Rất nhiều người đều nghe không hiểu những lời này của hắn, Điền Công Tôn Nhạc trước mắt, dịu dàng xinh đẹp tuyệt trần, hoàn toàn là một giai nhân. Tại sao hắn lại dùng từ‘xấu nữ ác độc’ để hình dung nàng? Đây không phải nói hươu nói vượn sao?

Cảm giác được sự của kinh ngạc không tin của mọi người, Triệu đại vương tử khẽ hừ thật mạnh, cũng không muốn phân trần. Vù một tiếng, tay phải của hắn vung lên! Tay hắn vừa mới vung ra, tên lính sau lưng lập tức quơ quơ cờ. Trong nháy mắt, một đội cung thủ vận bì giáp tràn ra như hồng thủy. Bọn họ vọt tới phía trước đội ngũ, ngồi xuống, nâng tay, giơ cung về hướng Tôn Nhạc!

Ước chừng một vạn cung tiễn thủ!

Đầu tên lạnh căm căm chĩa về phía Tôn Nhạc, trong trời đất ngoại trừ tiếng ngựa hí, đó là tiếng hít thở đầy áp lực.

Triệu đại vương tử lạnh lùng nhìn Tôn Nhạc chằm chằm, xoay mắt nhìn về phía Cơ Ngũ, cao giọng nói: “Thúc tử, ân oán của Triệu cùng Tôn Nhạc không quan hệ đến ngài, xin ngài rời đi! Đừng để trở thành quỷ dưới tên!”

Cơ Ngũ lạnh lùng cười, kéo tay Tôn Nhạc, lấy thân mình chắn trước mặt nàng. Hắn cất giọng lanh lảnh nói: “Ta cùng với Tôn Nhạc sống chết có nhau!”

“Ha ha ha ha!” Triệu đại vương tử ngửa đầu cười ha hả. Sau khi cười to một trận, hắn cao giọng quát: “Được! Một khi đã như vậy, bổn điện hạ cũng không khách khí nữa!” Hắn lạnh lùng nói, “Nghe nói Thúc tử được trời cao che chở, mũi tên của ta chắc cũng không bắn chết ngài được!”

Nói tới đây, hắn lui về phía sau vài bước, quát lên: “Chuẩn bị giương cung!”

‘Roạt ’ một tiếng, vạn cung tiễn thủ đồng thời ngẩng đầu giương cung!

Tôn Nhạc cúi đầu thở dài, nàng từ từ quay đầu lại, nhin vào mắt Cơ Ngũ đang nắm chặt tay mình. Hai người nhìn nhau cười xong, Tôn Nhạc lại quay đầu về phía đám người Trần Lập, lạnh giọng quát: “Người Triệu chỉ muốn đầu Tôn Nhạc ta! Các người mau mau lui ra!”

Trần Lập yên lặng nhìn nàng, hắn tiến lên mấy bước, đang muốn mở miệng nói chuyện. Đúng lúc này, một trận tiếng vó ngựa truyền đến!

Tiếng vó ngựa này thật sự là dời núi lấp biển, bụi mù cuồn cuộn bốc lên cao đến tận chân trời!

Trên đầu thành, mấy vạn người cả kinh, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lại.

Trên vùng đất mênh mông, vô số kỵ sĩ hắc giáp như nước lũ cuồn cuộn lao về hướng này! Trong nước lũ, một tiếng quát to trong sáng, quen thuộc truyền đến, khiến núi kêu cốc ứng, “Có Sở quốc Nhược Vương ở đây! Ai dám làm tổn thương tỷ tỷ của ta?”
Bình Luận (0)
Comment