Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 204

Khánh Ác đi rồi, Tôn Nhạc vẫn chưa an bài xong. Nàng vốn chuẩn bị tới bàn bạn với Nhược Vương, nhờ hắn ra mặt.

Hiện tại thấy hắn bởi vì mình không trực tiếp mượn binh mà tức giận, cũng không dám tới thương lượng nữa. Nàng hơi nhếch môi, liền ra lệnh cho xe ngựa chạy về hướng nhóm hiền sĩ Sở quốc. Không đến một khắc đồng hồ, nàng đã an bài hết thảy thật thỏa đáng.

Tôn Nhạc trở lại tuyến đầu của đội ngũ, sau khi lấy lòng cười cười với Nhược Vương, chuyển qua Cơ Ngũ thần bí cười nói: “Cơ Lương, sao chàng không viết một phong thư đưa cho Tề hầu, nói toàn quân của Triệu đại vương tử bị giết, ngay lúc này trong Triệu cảnh không còn tinh binh! Nếu Tề nhân thời cơ này lấy danh nghĩa báo thù tiến đánh, có thể đoạt một nửa giang sơn Triệu quốc !”

Tôn Nhạc vừa nói xong, tất cả mọi người đều ngẩn ra, Cơ Lương vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ kêu lên: “Lời ấy là thật sao? Tôn Nhạc, từ nay về sau nàng có thể không e ngại người Triệu nữa rồi!” Cơ Lương nghe thế, phản ứng đầu tiên cũng không phải là mừng cho nước nhà của hắn đã lớn mạnh, mà là không lo cho sự an toàn của ta nữa a! Trong lòng Tôn Nhạc cảm động một trận, nàng cười khanh khách nói:“Đúng vậy!”

Nàng nói tới đây, cảm khái nói: “Đáng tiếc các nước chư hậu quá coi trọng thanh danh, bằng không Tấn Ngụy Tề ba nước đồng thời giáp công, Triệu không bị tiêu diệt cũng khó có ngày tái khởi!”Nàng nói tới đây, cười nhạt, ngẫm nghĩ nói: “Có lẽ, Ngụy cũng có thể dùng danh nghĩa báo thù mà tiến công!”

Đôi mắt thâm thúy của Nhược Vương nhìn Tôn Nhạc chăm chú, nghe vậy cười nói: “ Sao tỷ tỷ không ghi vài câu? Cô phái một người đi Ngụy quốc dâng cho cho Ngụy hầu là được.” Tôn Nhạc gật đầu cười, giờ khắc này, nàng vô cùng tự tin phấn chấn, tựa hồ toàn bộ mười vạn Triệu tốt của Triệu đại vương tử đã bị chôn vùi ngay trước mắt!

Đám người Nhược Vương, Cơ Ngũ đánh giá Tôn Nhạc, trong lòng vừa tò mò, vừa không tin: Triệu tốt có đến mười vạn a! Xe cũng có tám trăm! Tôn Nhạc dựa vào cái gì mà tự tin như vậy?

Trong Ngô cung. “Bệ hạ. Tín Vương có việc gấp cầu kiến bệ hạ!” Ngô hầu là một thanh niên hai mươi mấy tuổi, sắc mặt tái nhợt xanh đen. Thời gian dài chìm đắm trong tửu sắc đã vét sạch thân thể của hắn.Thân hình cao gầy kia chỉ đợi gió thổi là bay. Mấy năm qua mấy nước hỗn chiến không ngớt, nước Ngô cách xa Trung Nguyên, lại có chút an bình.

Lúc này Ngô hầu dựa nửa người trên giường. Miệng ngậm một quả nho, bên cạnh và sau lưng hắn có ba cơ thiếp vừa cười vừa tranh nhau nịnh nọt quyến rũ hắn.

Sau khi nghe thái giám cấp báo, Ngô hầu không thèm để ý chút nào phất phất tay, kêu lên: “Gọi Vương thúc vào đi.”

“Dạ.”

“Tuyên Tín Văn Vương tấn kiến ——”

Trong tiếng hô the thé của thái giám một gã béo trung niên mang theo hai hiền sĩ, vội vã đi vào phía trong đại điện. Gã béo trung niên kia còn vừa đi vừa lau dầu mỡ dính trên mặt béo phì và quần áo, vẻ mặt lo âu khẩn trương .

Chỉ chốc lát ba người liền tới trước mặt Ngô hầu, gã béo trung niên Tín Văn Vương thi lễ thật sâu, vội vàng kêu lên: “Bệ hạ! Đại sự không ổn!”

Ngô hầu nghe vậy nhướng mày, hắn đẩy môi anh đào xinh đẹp đang để sát vào mớm rượu ra, không vui nói: “Lại xảy ra chuyện gì?”

Tín Văn Vương thở hổn hển một hơi, giọng nói vẫn dồn dập như cũ:“Bệ hạ, Nhược Vương dẫn hơn mười vạn Hắc Giáp Quân, xe hơn một ngàn hai trăm chiếc đến gần Ngô cảnh!”

Ngô hầu hơi nổi giận, hắn trừng mắt nói: “Việc này không phải ngươi đã sớm bẩm cho cô biết rồi sao? Cô cũng đã sớm sai ngươi đi xử lý. Tại sao hôm nay lại đến đây lải nhải nữa?”

Ngô hầu một hơi nói xong câu đó, một ngụm đàm liền ngăn giữa yết hầu hắn. Bốn nàng bên người vội vàng chụp chụp lưng, xoa xoa ngực, giúp Ngô hầu thuận khí.

Tín Văn Vương chờ Ngô hầu thuận khí xong liền vội vàng giải thích:“Bệ hạ an bài, thần đã làm theo. Nhưng bệ hạ, lần này thần được biết một chuyện rất kinh người!”

Tín Văn Vương ngẩng đầu lên nhìn Ngô hầu, kêu lên: “Sở Nhược Vương dẫn Hắc Giáp Quân tiến lại, cũng không chỉ vì cứu đồ bỏ tỷ tỷ kia, mà là muốn lập uy mà đến!”

“Lập uy, lời này nghĩa là sao?”

“Bệ hạ, Sở Nhược Vương kia mười hai tuổi tiếp chưởng vị trí tù trưởng, chưa đến ba năm, hắn liền nhất thống Sở tự lập là vương. Ba năm trước đây, Tề Ngụy Hàn liên quân đánh Sở, Sở lại đại thắng! Bệ hạ, hiện tại lại ba năm trôi qua! Ba năm rồi, lấy tính cách Sở Nhược Vương lần trước đã tự tiện nhòm ngó ngôi báu, tự lập là vua, vì sao đến bây giờ vẫn lẳng lặng không có động tĩnh gì?”

Ngô hầu nghe đến đó, trên gương mặt gầy thoạt xanh thoạt trắng, có thể thấy được lông mày rõ ràng giật giật. Hắn vội vàng vươn tay ấn lấy mày, nói: “Nói tiếp.”

“Dạ.”

“Lần này Điền Công Tôn nhạc ở Việt bị người Triệu công kích, hắn tiến đến cứu viện. Bệ hạ, lấy sự tinh nhuệ của Hắc Giáp Quân Sở Nhược Vương, lấy sự bạo liệt của Sở Nhược Vương, hắn có thể chỉ vì cứu một nữ tử mà tới tận đây, sau đó thanh thản ổn định trở lại Sở quốc sao?”

Ngô hầu cau mày nói: “Điền Công Tôn nhạc là tỷ tỷ của Sở Nhược Vương , hắn cứu được nàng liền trở lại Sở quốc cũng có khả năng.”

“Nhưng bệ hạ, ba năm trước đây Hắc Giáp Quân đã đối đầu liên quân ba nước mà vẫn toàn thắng, ba năm sau thì sao? Bệ hạ, hiện tại bên người Sở Nhược Vương, hiền sĩ trí giả có Thận tử, Ngu ông, Đổ Tán, Mông Điền, đám người Tôn Nhạc, kiếm khách có năm ngàn. Trong đội ngũ của hắn, còn thêm một Thúc tử!”

Ngô hầu kinh hãi, thân mình hắn nghiêng về phía trước, vội vàng hỏi: “Thúc tử lại để Sở Vương sử dụng sao?”

Tín Văn Vương lắc lắc đầu, nói: “Không, Thúc tử cùng Điền Công Tôn Nhạc có gian tình, hai người như hình với bóng.” Dừng một chút, Tín Văn Vương nhìn Ngô hầu chằm chằm, ngữ khí nặng nề dài giọng nói: “Bệ hạ, Sở Nhược Vương trải qua ba năm tu dưỡng như thế, thực lực của một nước sung mãn, hắc giáp binh lại dương danh thiên hạ, hiện tại bên cạnh hắn đầy trí sĩ kiếm khách, hơn nữa còn có Thúc tử là người mang thiên mệnh!”

Tín Văn Vương vừa dừng lại, nặng nề thêm một câu, “Trọng yếu nhất là, nếu hắn chỉ vì cứu Tôn Nhạc, cứu người xong thì lập tức từ Việt trở về Sở đi, nhưng bây giờ vì sao lại dẫn đại quân thẳng tiến đến hướng Ngô quốc ta?”

Ngô hầu giật giật miệng, lông mày của hắn càng nhảy nhanh hơn, nhảy đến đầu hắn choáng váng. Xòe bàn tay ra chặt chẽ giữ mày lại, Ngô hầu nói: ” Không phải ngươi đã nói sao? Sở nhân là hướng về người Triệu mà đến!”

Tín Văn Vương nghe đến đó, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gầm lên một tiếng, “Bệ hạ, thần nói nhiều như vậy, đó là báo cho bệ hạ biết, Sở Nhược Vương tuy nói là hướng người Triệu mà đến, thực tế là âm mưu nhòm ngó giang sơn Ngô quốc ta!”

Tín Văn Vương nói tới đây, thi lễ thật sâu, lấy đầu gõ xuống đất trầm giọng nói: “Bệ hạ, chúng ta vạn lần không thể đánh nhau với Sở quốc nha.”

Đầu hắn chấm đất, cất giọng buồn bực: “Tình thế hiện nay, chúng ta nhất định không thể để cho Sở nhân lấy cớ công kích quốc gia chúng ta ! Không phải Sở Nhược Vương hướng người Triệu mà đến sao? Để cho hắn cùng với người Triệu đánh nhau đi! Bệ hạ, người Triệu cách xa chúng ta mấy vạn dặm, lại không hề lui tới, tại sao chúng ta phải cung cấp lương thảo, đường đi cho chúng? Bệ hạ, vì một vị khách xa lạ không hề liên quan mà đắc tội hàng xóm cường hãn, đây không phải là việc người khôn ngoan nên làm a!”

Ngô hầu nghe đến đó, cuối cùng nghe ra Tín Văn Vương có biện pháp giải quyết, điều này làm cho hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lập tức hắn liên tục huy động tay phải nói: “Vương thúc có chuyện có gì cứ nói!”

“Dạ!”

“Bệ hạ nếu như Sở Nhược Vương muốn công kích quốc gia chúng ta, đương nhiên phải mượn cớ! Mà cái cớ hắn lấy đó là người Triệu! Một khi đã như vậy, chúng ta chặt đứt lương thảo cung ứng cho người Triệu, hạ thần lại phái người thiêu lương thảo của người Triệu đuổi bọn họ chạy tới Sở cảnh là được. Kể từ đó, chúng ta lấy lòng Sở Vương, cũng không cần lo hắn lấy cớ tấn công Ngô nữa!”

“Tốt lắm! Ngươi đi làm đi!”

“Dạ!”

“Chậm đã! Thúc tử ở Sở? Cô muốn mời hắn, được không?”

Ngô hầu nói đến đây, trong con ngươi lồi đục ngầu lòe ra một chút hưng phấn cùng tinh quang. Cho dù hắn tửu sắc vô độ, nhưng trong thời loạn này cũng vẫn có khát vọng chinh phục muốn thông qua Thúc tử biết đến thiên mệnh, là thứ các quốc gia chư hầu trong thiên hạ khát vọng có được nhất.

“Dạ được!”

“Đi thôi!”

“Dạ!”

Lúc này, Triệu quân đã tiến nhập Ngô cảnh chừng trăm dặm. Triệu đại vương tử là một người chí lớn nhưng tài mọn, sau ngày triệt binh rời đi Việt Quốc, hắn càng nghĩ càng không an tâm, dù sao hiện tại hắn một mình xâm nhập cách Triệu quốc vạn dặm. Dưới tình huống như vậy, nếu sở nhân mạnh mẽ công kích, hậu quả càng tưởng tượng càng không thể chịu nổi.

Bởi vậy, đại vương tử sợ hãi trong lòng lập tức sai sĩ tốt ném đi một nửa lương thảo, vội vàng chạy tới Ngô quốc chuẩn bị sau khi đến Ngô cảnh lại hướng Ngô hầu yêu cầu lương thảo bổ sung.

Chuyện này có mười phần nắm chắc, bởi vì lúc đến mượn đường Ngô quốc Ngô hầu đã từng đáp ứng.

“Điện hạ! Không được!”

Một kiếm khách vội vàng chạy tới hướng hắn.

Triệu đại vương tử cả kinh, vội vàng giục ngựa hỏi: “Chuyện gì mà kinh hoảng vậy?”

“Điện hạ, Ngô hầu nói Ngô quốc cũng không còn lương thảo, không thể cho chúng ta mượn!”

Triệu đại vương tử cả kinh! Hắn nghiến răng nghiến lợi căm hận nói: ” Ngô quỷ lật lọng này!”

Lúc này, chúng người Triệu bao gồm cả Triệu đại vương tử, sắc mặt đều khó coi, từ Ngô đến Triệu, còn có mấy vạn dặm, không có lương thảo cung ứng, thì phải làm sao bây giờ?

Đang lúc bọn họ bó tay hết cách thì lại có một trận tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, con ngựa kia cách Triệu đại vương tử còn hai mươi thước thì vội vàng dừng lại, từ trên lưng ngựa lăn xuống một kỵ sĩ toàn thân đen thùi lùi.

Kỵ sĩ kia té xuống, liền vội vọt tới trước mặt Triệu đại vương tử, vội vàng kêu lên: “Điện hạ, điện hạ! Xe ngựa chở lương thực phía sau bị Ngô nhân công kích! Toàn bộ lương thực đã bị thiêu hủy!”

“Ngô nhân!”

Triệu đại vương tử quát to một tiếng, suýt nữa thì hôn mê.

Đúng lúc này, trên mặt đất truyền đến chấn động mãnh liệt! Trong chấn động, chỉ thấy bụi mù cuồn cuộn tuôn ra trên đường chân trời.

Có đại quân đến đây!

Sắc mặt Triệu đại vương tử trắng nhợt, hắn vội vàng nói: “Chỉnh đốn đội ngũ! Chỉnh đốn đội ngũ!”

Tiếng quát vang lên, người cầm cờ liên tục huy động, trong cuống quít, Triệu tốt bắt đầu sắp thành đội hình, chuẩn bị nghênh đón công kích.

Đội hình người Triệu vừa mới chỉnh trang lại, một cây cờ lệnh viết chữ‘ Ngô ’thật lớn xuất hiện trong tầm nhìn.

“Lại là Ngô quỷ! Hay, hay ột đám Ngô quỷ to gan lớn mật!”Triệu đại vương tử căm hận cực kỳ, mặt hắn đỏ lên bộ ngực không ngừng phập phồng. Hắn đã hiểu, Ngô hầu yếu ớt giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chết trên người nữ nhân, cư nhiên lại là một người gian hoạt như vậy?

Trong bụi mù đầy trời, sau khi xuất binh, hơn mười vạn Ngô tốt xuất hiện trong tầm nhìn của người Triệu.

“Ầm ầm ——” tiếng vó ngựa làm cho chấn động cả núi, tiếng bước chân, tiếng xe chạy cách Triệu quân không đến một dặm liền đình chỉ. Sau đó, trong đội ngũ Ngô nhân chạy ra một kỵ sĩ.

Kỵ sĩ kia giục ngựa đi đến cách Triệu quân trăm mét thì dừng lại, lớn tiếng quát: “Bệ hạ có lệnh! Người Triệu mau chóng rời đi Ngô quốc, chuyển hướng biên cảnh của Sở nhân!”

Kỵ sĩ kia nói xong, đưa giáo trong tay lên, tiếng quát rung trời, “Chỉ cần các ngươi từ Sở cảnh rời đi, Ngô nhân liền không rảnh mà để ý tới các ngươi nữa! Nếu không, mười tám vạn đại quân của Ngô quốc chờ sẵn ở đây!”

Hóa ra, hơn mười vạn Ngô Quân này, là vì muốn đuổi mình tới Sở cảnh mà đến ?

Thanh âm của kỵ sĩ vừa ra, Triệu đại vương tử đã tức giận đến cơ hồ hộc máu, ngửa mặt lên trời cười ha hả, trong tiếng cười lớn, hắn gầm lên: “Ngay cả Ngô nhân nho nhỏ cũng dám khi dễ ta? Hảo, không phải các ngươi muốn chiến sao? Vậy chiến một trận mở đường đi!”
Bình Luận (0)
Comment