Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 25

Trần phó quản gia vừa rời đi, Thất cơ dậm chân, oán hận liếc Tôn Nhạc một cái, cũng mang theo Hề nữ hai người ly khai. Nàng đi rồi, chúng nữ cũng không còn hứng thú ở lại, một đám lục tục giải tán, Tôn Nhạc nghe được có người nói: “Hiện tại Trần phó quản gia cũng dám ở trước mặt Tuyết Xu cùng A Phúc thiên vị Thất cơ rồi!”

“Đúng vậy.”

Thanh âm càng ngày càng nhỏ, dần dần lại khôi phục im lặng.

Nhược nhi đi đến trước mặt Tôn Nhạc, ngẩng đầu nhìn nàng nói: “Tỷ tỷ, hai cái sơ hở tỷ vừa mới nói kia trước khi tỷ tỷ mở miệng ta cũng đã nhìn ra” vẻ mặt hắn xấu hổ, “Nhược nhi ngốc, chậm một bước so với tỷ tỷ, tỷ tỷ, ngày mai bát để ta rửa đi”

“Đương nhiên để cho đệ rửa!” Tôn Nhạc cười hì hì nói.

Tôn Nhạc đem vài món áo tang kia một lần nữa cột lại, ôm vào trong ngực hướng trong phòng đi. Khi cước bộ Tôn Nhạc mới dừng ở cửa cúi đầu nhìn về phía Nhược nhi, “Nhược nhi, đệ vừa rồi quá mức phẫn nộ rồi. Đệ phải biết rằng, phẫn nộ làm cho người ta mất đi lý trí, sẽ ảnh hưởng năng lực phân tích cùng phán năng lực đoán của đệ”

Nhược nhi cúi đầu, lúng ta lúng túng nói: “Lời của các nàng làm cho ta nhớ tới mụ mụ ta.”

Những lời này của hắn thanh âm rất nhỏ, Tôn Nhạc không có nghe rõ. Nàng chỉ là mơ hồ nghe thấy Nhược nhi than thở, bất quá hiện tại nàng tâm thần bất an, cũng không có tâm tình cẩn thận truy vấn hăn.

Nàng vẫn ngồi ở ghế trên, thật lâu mới thở dài một hơi. Nhược nhi hiển nhiên cũng tâm thần bất an, thật lâu không nói gì.

Buổi tối hôm nay, Tôn Nhạc lại luyện Thái Cực quyền thật lâu.

Ngày hôm sau Tôn Nhạc suy nghĩ thật kỹ, cũng không có nghĩ ra một cái cơ quan đến khóa cửa. Nàng thử làm khóa, suy nghĩ cả nửa ngày cũng làm được nhưng không giống. Nàng cũng nghĩ chuyển một tảng đá lớn đến đặt ở ngoài cửa, hoặc là phóng một chén nước ở trên cửa, nhưng những ý tưởng này cũng không thực dụng.

Tôn Nhạc lắc lắc đầu, đau đầu mà thầm nghĩ: về sau chú ý một chút đi.

Đảo mắt lại trôi qua hai ngày, hôm nay lúc Tôn Nhạc đang luyện tập Thái Cực quyền thì nghe được bên ngoài truyền tới tiếng kêu của một cô gái :“Thập bát cơ Tuyết Xu tiểu thư gọi ngươi đi một chuyến.”

Tôn Nhạc ngẩn ra. nàng dừng động tác lại. Mồ hôi đầm đìa từ trong nhà gỗ đi ra chỉ thấy trên bãi đất đứng một thị nữ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi có một đôi mắt tròn to, bộ dáng có hai phần xinh đẹp. Thị nữ này đúng là người bên cạnh Tuyết Xu mà nàng từng gặp qua.

Tôn Nhạc thở dài nhẹ nhõm một hơi âm thầm nghĩ: cuối cùng không phải là người nào đó lấy danh nghĩa Tuyết Xu lừa ta đi ra ngoài để hãm hại ta.

Nàng hướng về phía thị nữ kia sợ hãi nói: “Tỷ tỷ ta toát mồ hôi rồi. Tắm rửa một cái trước mới đi được không?”

Thị nữ mắt tròn quay đầu nhìn về nàng liếc mắt một cái gật đầu nói:“Cũng tốt, ngươi nhanh một chút.”

Tôn Nhạc liên tục gật đầu, “Vâng, ta sẽ rất nhanh.”

Một lát sau, Tôn Nhạc đã thay đổi một thân áo tang, đi theo phía sau thị nữ kia ra ngoài.

Hai người đi ra Tây viện, xuyên qua bóng rừng, lướt qua một tòa sân, lại vòng qua một đạo hành lang thật dài.

Tôn Nhạc còn cho tới bây giờ chưa ra khỏi phạm vi Tây viện, nàng tò mò nhìn quanh mọi nơi.

Nơi này phòng ốc phần lớn là nhà gỗ, hoa viên hành lang gì cũng rất nguyên thủy, phần lớn là cây cối tự sinh tự trưởng, tới gần chỗ người ở cỏ dại mới được bạt đi một ít.

Hai người tới trước một cái cổng vòm màu xanh ngọc bích, thị nữ mắt tròn nói: “Tiểu thư đang ở bên trong.”

Hai người vượt qua cổng vòm, đi vào trên một con đường đá vụn, đây là một hoa viên rất lớn, hai bên có đủ các loại hoa cỏ Tôn Nhạc chưa từng gặp qua, vào thời điểm thu tàn như vậy, còn có hoa tươi làm đẹp trong bụi cỏ.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, hơn trăm mét có một cái đình xuất hiện trước mắt, trong đình đài kia ngồi ba bốn người, đang ở đó nói giỡn không ngớt.

Tôn Nhạc xa xa vừa nhìn, liền bị một cái thân ảnh quen thuộc hấp dẫn ánh mắt.

Người nọ một thân cẩm y màu xanh nhạt, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, dáng người cao ngất, còn không phải là Ngũ công tử?

Vừa nhìn thấy Ngũ công tử, tim Tôn Nhạc liền bang bang nhảy lên vui sướng, nàng cúi đầu, khóe miệng hướng về phía trước giương lên, thầm suy nghĩ: đã lâu không nhìn thấy hắn thật không ngờ hôm nay cư nhiên có thể nhìn đến hắn, thật tốt!(Myu: sao giống ta yêu đơn phương hồi cấp 2 thế này T.T)

Đột nhiên trong lúc đó, một loại cảm giác hạnh phúc trào ra trong lòng nàng.

Tôn Nhạc bị bị loại hạnh phúc này của mình làm cho hoảng sợ. Nàng gắt gao cắn răng, một lần lại một lần tự nói với chính mình, mất thật lớn khí lực mới khiến cho tim của mình đập không còn gấp rút như vậy nữa.

Hai người tới trước bậc đình.

Đình đài xây ở trong một bãi cỏ hình tròn, bên trong bày biện một cái cái bàn, bốn cái ghế đá. Tuyết Xu đang ngồi bên cạnh ngũ công tử, mà đối diện với bọn hắn, là hai nam tử tuổi còn trẻ diện mạo đoan chính, gương mặt trắng nõn, đang mặc áo tang. Hai người nam tử này diện mạo có điểm tương tự, hiển nhiên là hai huynh đệ.

Ánh mắt Tuyết Xu vừa nhấc, liền thấy được Tôn Nhạc, nàng khanh khách cười, từ trên ghế đá nhảy dựng lên, “Thập bát cơ đến đây? Ngũ ca ca, ngươi không phải mới vừa khó xử sao? Tại sao không hỏi Thập bát cơ xem? Nàng thật sự rất là thông minh.”

Tuyết Xu mới mở miệng, Ngũ công tử và cả hai nam tử trẻ tuổi kia cũng đều nhìn về phía Tôn Nhạc.

Tôn Nhạc cúi đầu, mỉm cười thu liễm, kêu lên: “Tham kiến Ngũ công tử, tham kiến biểu tiểu thư.”

Ánh mắt Ngũ công tử trong trẻo nhưng lạnh lùng dừng ở trên người nàng, thanh thanh nói: “Không cần đa lễ, lại đây đi.”

“Dạ.”

Tôn Nhạc chậm rãi dịch chuyển lên phía trước.

Hai mắt Tuyết Xu sáng trong suốt nhìn nàng, cười híp mắt nói với Ngũ công tử nói: “Ngũ ca ca, nha đầu xấu này người tuy rằng có bộ dạng xấu, nhưng là thật sự rất thông minh cũng rất thú vị. Hì hì, ngày đó ca ca không có ở đây, không nhìn tới sắc mặt của người đàn bà Thất cơ kia, khúc khích, hai đêm này nàng nhất định tức giận đến ngủ không yên!”

Ngũ công tử sủng nịch nhìn Tuyết Xu, vươn tay sờ sờ đầu nàng, “Muội chính là ham chơi.”

Thanh âm của hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng thật dễ nghe, như vàng ngọc va nhau, Tôn Nhạc thầm nghĩ: cũng không biết trên đời này, có thanh âm của người nam nhân nào dễ nghe hơn của Ngũ công tử không?

Nàng lại nghĩ lung tung: Ngũ công tử vóc người tuấn tú như vậy, tính tình lại tốt, gia thế lại tốt, trời cao đem tất cả ưu việt đều ột mình hắn, cũng không biết có nữ tử nào nhìn đến hắn lại có thể không động tâm hay không?

Nàng thật sự không có cách nào khác, khoảng cách gần Ngũ công tử như vậy, mũi của nàng dường như nghe thấy khí tức nhẹ nhàng khoan khoái trên người hắn, giống như cảm nhận được hô hấp ấm áp của hắn. Nhịp tim của nàng là dồn dập như thế, lòng của nàng là rối loạn như thế, cái loại cảm giác chua xót cùng ngọt ngào này cào vào trong lòng nàng, khiến cho nàng không thể không dùng suy nghĩ miên man đến dời đi lực chú ý.

Ngũ công tử liếc nàng một cái, thản nhiên nói: ” Lên đứng ở trên đình đi.” “Dạ.”

Tôn Nhạc chậm rãi dịch chuyển đến trên đình đài, đình đài không lớn, nàng xem xem, thấy thị nữ mắt tròn đứng ở phía sau Tuyết Xu, liền hơi mím môi, đè lại trái tim nhảy lên kịch liệt, đi đến phía sau Ngũ công tử bình tĩnh đứng.

Nàng dựa vào hắn gần như thế, gần đến có thể ngửi được mùi thơm ngát trên đầu hắn!

Ngũ công tử cũng không ngẩng đầu, lẳng lặng nói: “Thập bát cơ, lần trước ngươi giúp cho ta một cái đại ân, ta rất là cảm kích. Sau khi nghe xong lời nói của Tuyết Xu, ta xác định ngươi thực là một người thông minh. Hiện tại ta có một phiền toái nhỏ muốn hỏi ngươi, ngươi không cần khẩn trương, suy nghĩ một chút rồi trả lời ta.”

“Dạ.”
Bình Luận (0)
Comment