Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 88

Mọi người đưa mắt nhìn thân ảnh Ngũ công tử rời đi, tiếng bàn luận xôn xao thỉnh thoảng truyền đến, ‘ chuyện thiên hạ, người trong thiên hạ nói ’, lời này cũng có vài phần đạo lý.”

“Lại không biết rốt cuộc hắn nói cái gì mà ‘ bẻ cong thiên mệnh ’ nhỉ?”

“Tiểu cô nương kia rất xấu xí, bất quá nàng xấu thì xấu, nhưng mấy câu kia nói thật là đúng lúc nha.”

“Không tệ không tệ, là một tiểu cô nương thông minh.”

Tôn Nhạc đi phía sau Ngũ công tử, tiếng mọi người nói nhỏ nhất nhất truyền vào trong tai nàng, nàng lẳng lặng đi tới, thầm nghĩ: xem ra khi ta nói mấy lời kia ra vẻ ngây thơ một chút cũng có tác dụng, mọi người nói đến ta, cũng chỉ là đánh giá ‘ là một tiểu cô nương thông minh.’ Đương nhiên, Tôn Nhạc biết, sự sắc sảo lộ ra trong lời nói của mình vừa rồi, không thể gạt được ánh mắt của người thông minh.

Mọi người lên thuyền hoa, theo người chèo thuyền dùng mái chèo vẽ một cái, thuyền hoa lay động đi vào trong hồ nước.

Thuyền hoa rất lớn, chúng quý nữ đã ngồi hết lên sập, nhìn đến Thập Bát công chúa và Ngũ công tử tiến vào, chúng nữ ra hiệu bảo Thập Bát công chúa đi qua, cả đám đều tò mò đánh giá Ngũ công tử.

Nhiều mỹ nhân nhìn chằm chằm Ngũ công tử như vậy, cho dù là người có da mặt dày cũng chịu không nổi, huống chi là Ngũ công tử? Tôn Nhạc nhìn đến chỗ sau cổ hắn lại bắt đầu chảy mồ hôi.

Thập Bát công chúa chống lại ánh mắt của các vị bạn tốt, không khỏi rất là đắc ý, nàng kiêu ngạo mà ngẩng đầu, đi nhanh hai bước, vươn tay nhắm hướng tay Ngũ công tử. Ngũ công tử đi ở phía trước, hắn giống như cảm thấy động tác của Thập Bát công chúa, cước bộ lập tức nhanh hơn, thân ảnh nhoáng lên một cái, cơ hồ là trong lúc lơ đãng liền tránh được cánh tay nàng vươn tới.

Bàn tay Thập Bát công chúa đến một nửa liền rơi xuống khoảng không, nàng lập tức giận dữ mím môi đỏ mọng, hung hăng nhìn chằm chằm Ngũ công tử liếc một cái. Nhưng người ta căn bản không có quay đầu lại, cũng không có cố ý tránh nàng, Thập Bát công chúa cũng không thể nào nổi giận.

Trong khoang thuyền nhiều người như vậy, Thập Bát công chúa bận tâm mặt mũi, vẫn là không dám quá mức chủ động. Lập tức, nàng bước đến ghế chủ tọa ngồi xong, khi nàng lại ngẩng đầu thì trên gương mặt mỹ lệ kia đã là một nụ cười nhẹ nhàng.

Ngũ công tử mang theo bọn người Tôn Nhạc ngồi xuống một góc xa dựa vào cửa khoang thuyền. Hắn vừa ngồi xuống liền thẳng lưng, bộ dạng phục tùng liễm mục dù là như thế hơn mười ánh mắt vẫn là không hề chớp gắt gao theo dõi hắn.

Thập Bát công chúa cười khanh khách nói: “Chư vị, vị công tử này là Tề quốc Cơ Ngũ công tử.”

Một cái mỹ nhân thanh tú khóe môi có một nốt ruồi tròn tròn, nhìn chằm chằm vào Ngũ công tử. Nàng sau khi nghe Thập Bát công chúa giới thiệu lúc này tò mò cười nói: “Cơ Ngũ công tử có thể nói cho ta biết vừa rồi người nọ vì sao nói ngươi ‘ bẻ cong thiên mệnh ’được không?”

Cô gái thanh tú này vừa hỏi xong, chúng nữ ngay cả mắt cũng không nháy toàn tâm toàn ý chờ đáp án của Ngũ công tử.

Nguyên lai lời Ngũ công tử nói tối hôm qua tuy rằng chấn động thiên hạ. Nhưng những lời này cũng không rơi vào tai các quý nữ chỉ biết sống phóng túng này. Bởi vậy các nàng hiện tại rất là tò mò.

Ngũ công tử mỉm cười ngẩng đầu chống lại ánh mắt chúng nữ, thản nhiên nói: “Bất quá chỉ là một lời nói bừa, chư vị coi trọng rồi.” Hắn thản nhiên nói đến đây liền ngừng miệng một bộ dáng không muốn nói nữa, xem ra cách hắn đối ứng với các mỹ nhân này có điểm không được tự nhiên.

Thập Bát công chúa thấy thế, cái miệng nhỏ nhắn bĩu lên, mắt nàng quay tít một vòng nhìn về phía Tôn Nhạc, lập tức cười híp mắt nói:“Vừa rồi may mắn Tôn Nhạc nhạy bén, bằng không hậu quả khó liệu. Tôn Nhạc, ngươi nếu có yêu cầu gì? Đừng ngại nói với ta.”

Một câu này, Thập Bát công chúa đã lấy ngữ khí nữ chủ nhân ra nói chuyện, xem ra trong lòng của nàng, Ngũ công tử đã là sủng vật trong lồng của nàng.

Tôn Nhạc không dám nhìn Ngũ công tử, nàng biết, hiện tại sắc mặt Ngũ công tử khẳng định rất khó coi.

Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng mà trả lời: “Tạ Thập Bát công chúa khích lệ, bất quá việc này là phận sự của Tôn Nhạc.”

Nàng nói là bổn phận của mình, nhưng cũng có ý cự tuyệt Thập Bát công chúa. Lông mày Thập Bát công chúa dựng thẳng, có điểm không vui nhìn chằm chằm nàng.

Khi Thập Bát công chúa nghiêng mắt nhìn đến khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Ngũ công tử, sự hờn giận lại tăng thêm vài phần.

Lúc này, thân mình Ngũ công tử hơi ngửa ra phía sau, trong ánh mắt khó hiểu của A Phúc cùng Song Xu, hắn tới gần Tôn Nhạc, cúi đầu nói một câu, “Tìm cách khiến nàng không dây dưa ta nữa đi.”

Hả?

Tôn Nhạc ngẩn ra, nàng ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Ngũ công tử.

Bất quá lúc này, Ngũ công tử đã ngồi thẳng người. Tôn Nhạc nhìn chằm chằm cái gáy Ngũ công tử, âm thầm kêu khổ không ngừng: Ngũ công tử, ta gọi là Tôn Nhạc, ta không phải là thần tình yêu (Cupid)! Thập Bát công chúa đã động tình với ngươi, loại trò chơi ái tình này ta còn chưa có tìm được then chốt của nó.

Lực chú ý của Thập Bát công chúa vẫn đặt ở trên người Ngũ công tử, thấy hắn sau khi lặng lẽ cùng Tôn Nhạc nói một câu, Song Xu cùng A Phúc bên cạnh hắn đều là vẻ mặt ngẩn ngơ, không khỏi tâm ngứa ngáy khó gãi, nàng rất muốn biết Ngũ công tử nói những gì, có phải là đang nói mình hay không, lại không dám hỏi. Nàng mấp máy môi đỏ mọng, tròng mắt đi lòng vòng, bỗng nhiên cười nói: “Bên ngoài gió thổi hây hây, hồ xanh nước biếc tôn nhau, Tôn Nhạc, ngày tốt cảnh đẹp như thế ngươi có thích không?”

Lời này thốt ra, chúng nữ đều ngạc nhiên!

Thập Bát công chúa là thân phận bực nào? Nàng là nữ nhi Triệu vương sủng ái nhất, đường đường là công chúa một quốc gia, nhưng dạng thân phận như nàng, cư nhiên hướng một cái bé gái xấu xí đê tiện hèn hạ hỏi nàng ‘ có thích không ’?

Trừ bỏ số ít quý nữ, những người khác đều không biết, những lời này của Thập Bát công chúa rõ là hỏi Tôn Nhạc, trên thực tế cũng là đang hỏi Ngũ công tử, vừa dò xét khẩu khí Tôn Nhạc, muốn thông qua miệng nàng biết ý của Ngũ công tử.

Khóe mắt Tôn Nhạc nhìn đến Ngũ công tử nghe vậy thì thân thể cứng đờ, một cỗ hàn khí từ trên người của hắn bừng bừng toát ra. Nàng sợ tới mức vội vàng cúi đầu xuống, nhẹ giọng trả lời: “Bẩm Thập Bát công chúa, trong khoang thuyền hoa thơm nở rộ, hương nồng bức người, Tôn Nhạc nhát gan, chỉ cảm thấy khẩn trương.”

Lời này của Tôn Nhạc vừa ra, một cái tiếng cười truyền đến, theo tiếng cười kia, chúng nữ đều cười duyên không ngớt, ngay cả Thập Bát công chúa vốn có điểm khó chịu nghe vậy cũng khanh khách cười duyên.

Tôn Nhạc lời này nói trực tiếp lại thú vị, nàng đem chúngnữ làm đóa hoa, lại nói thẳng chính mình nhát gan khẩn trương.

Chúng quý nữ bị nàng tâng bốc nho nhỏ một chút, trong lòng đều sinh ra hảo cảm.

Đám người Thập Bát công chúa vừa nghe liền hiểu được, Tôn Nhạc lời này tuy là nói mình, trên thực tế cũng là đại diện Ngũ công tử đáp lời. Các nàng nhìn qua qua, tỉ mỉ quan sát Ngũ công tử, nhìn thấy chóp mũi hắn chảy ra mồ hôi sáng trong thì không khỏi che miệng lại cười duyên một trận.

Người thông minh như Thập Bát công chúa cũng không ít, trong thời gian ngắn, lại có năm sáu cái cô gái vừa đánh giá Ngũ công tử, vừa khanh khách cười.

Trong tiếng cười của chúng nữ, trong ánh nhìn chăm chú, Ngũ công tử lại càng không tự nhiên. Hắn cúi đầu, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm xuống đất, tựa hồ chuẩn bị ở trên thuyền xuyên ra một cái hố.

Thập Bát công chúa sau khi cười vài tiếng, bỗng nhiên nhớ lại lời mà Tôn Nhạc nói lần trước, liền ngừng cười. Nàng liếc mắt nhìn chung quanh một cái, âm thầm có điểm hối hận: đúng nha, vì sao ta lại hẹn nhiều người như vậy đến đây, nếu chỉ có ta cùng với hắn. Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhỏ của Thập Bát công chúa đỏ lên.

Thập Bát công chúa suy nghĩ một hồi, chậm rãi đứng dậy, nàng lập tức đi đến trước sập Ngũ công tử, nhìn hắn nhẹ giọng nói: “Nếu không quen đông người, Cơ Ngũ, chúng ta đi ra ngoài được không?”

Thanh âm của nàng ôn nhu, ánh mắt như nước.

Ngũ công tử miễn cưỡng ngẩng đầu lên, gật đầu nói: “Cũng được.”

Thập Bát công chúa được hắn đồng ý, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức toả sáng. Tay nhỏ bé của nàng duỗi ra, chuẩn xác nắm lấy tay Ngũ công tử, nhảy cà tưng đi ra ngoài khoang thuyền.

Hai người bọn họ vừa ra khoang thuyền, Tôn Nhạc cùng Song Xu cũng đứng dậy đuổi theo. Mà ở phía sau các nàng, chúng quý nữ vừa hướng Ngũ công tử chỉ trỏ, nhỏ giọng nói giỡn, vừa đi theo ra thuyền hoa.

Tôn Nhạc vừa ra cửa khoang, mới phát hiện thuyền hoa đã đến giữa hồ bán nguyệt, sóng xanh nhộn nhạo, núi xa như tranh vẽ. Nhưng mà, ở chung quanh thuyền hoa, cư nhiên cũng có bảy tám chiếc thuyền đi theo, trong những thuyền này có thuyền hoa, có thuyền con. Trừ hai chiếc thuyền con trống, trên những thuyền khác đều ngồi đầy người, đều là các công tử quý tộc.

Mấy công tử quý tộc đó nhìn đến nhóm quý nữ đi ra, đồng thời quay đầu nhìn lại, trên mặt một đám đều mang theo nụ cười lấy lòng. Đặc biệt có hai công tử, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai tay Ngũ công tử cùng Thập Bát công chúa, trong ánh mắt kia mang theo hận ý dày đặc!

Ngũ công tử âm thầm thở dài một tiếng, lui về phía sau, trong lúc lơ đảng buông lỏng tay ra. Tay Thập Bát công chúa trống không, quay đầu nhìn Ngũ công tử, Ngũ công tử hơi hơi quay đầu, tránh ánh mắt của nàng.

Thập Bát công chúa nhìn chằm chằm Ngũ công tử, vẻ mặt thắc mắc. Nhưng Ngũ công tử vẫn tránh ánh mắt của nàng, nàng muốn hỏi cũng không được. Đầu Thập Bát công chúa vừa chuyển, hai mắt nhìn về phía Tôn Nhạc.

Tôn Nhạc luôn luôn quan sát phản ứng của mọi người, giờ phút này chống lại ánh mắt của Thập Bát công chúa, không khỏi tiến lên nửa bước, môi rung rung, nhẹ nhàng mà nói: “Công Chúa Điện Hạ mỹ lệ vô song, có rất nhiều nam nhân quý mến, công tử nhà ta gia thế chỉ bình thường thôi.”

Thập Bát công chúa hiểu rõ rồi.

Nàng quay đầu nhìn về phía mọi người, đôi mi thanh tú hơi nhíu tròng mắt vừa chuyển, liền đối diện với vài ánh mắt nịnh nọt lấy lòng, cũng nhận ra trong những người này, có hai kẻ bám đuôi mà nàng có điểm chán ghét. Nhìn những tên đồ đệ của tửu sắc không khác gì phụ huynh mình, trong lòng bỗng nhiên căng thẳng, một tầng ý tứ khác trong những lời Tôn Nhạc nói trồi lên trong óc nàng: Cơ Ngũ dù có tài, có vĩ đại, nhưng hắn dù sao chỉ xuất thân từ một gia đình nhỏ của Tề quốc. Phụ vương chắc chắn sẽ không nguyện ý để cho hắn lấy ta, chuyện này, phải làm sao mới tốt?

Cho tới nay, nàng luôn tùy hứng làm việc, nàng đối Cơ Ngũ có hảo cảm, nhưng cũng không có nghĩ đên chuyện sau này. Hiện tại tình cảm với Ngũ công tử ngày càng sâu đậm, loại lo lắng này liền bất tri bất giác trồi lên trong lòng nàng.

Ngũ công tử lui về phía sau hai bước, một mực thối lui đến mép thuyền hắn mới dừng lại nhìn Thập Bát công chúa kinh ngạc không nói, thần sắc lo lắng, Ngũ công tử nhích lại gần Tôn Nhạc, thấp giọng hỏi:“Ngươi đã nói cái gì?”

Tôn Nhạc lắc lắc đầu, nhẹ nhàng mà trả lời: “Ngũ công tử, nữ nhân không nên trở thành phiền não của người! Công tử hiện thời không giống với ngày xưa, về sau công tử trở thành thượng khách tại các quốc gia thì cho dù đồng thời lấy vài cô công chúa cũng bình thường thôi.” Nàng nhìn chăm chú vào chỗ sâu trong núi, chỉ cảm thấy trong lòng trống trải, giống như chính mình thành một nhánh lục bình phiên dạt trên đời này: có lẽ, khi đó chính là lúc mình rời đi? Chỉ là không biết, thiên hạ này to lớn như thế, chính mình nên chạy đi đâu?

Ngũ công tử nhìn Tôn Nhạc, trong mắt lóe ánh sáng, “Tôn Nhạc, lời ta nói tối hôm qua, thật sự sẽ được thế nhân coi trọng?” Thanh âm của hắn có chút khẩn trương, có điểm chờ mong, còn có hưng phấn.

Tôn Nhạc gật gật đầu, trả lời: “Vâng”

Câu trả lời này vừa ra, Ngũ công tử lập tức trở nên phấn chấn gấp trăm lần! Thân thể của hắn cũng đồng thời thẳng tắp, nét mặt và cả người toả sáng!

Lúc này bọn họ cũng không có phát hiện, vì sao Tôn Nhạc chỉ bằng một câu khẳng định, đối với Ngũ công tử lại có tác dụng lớn như vậy.

Ngay khi hai người đứng trong góc thấp giọng nói chuyện, Thập Bát công chúa đã không muốn suy nghĩ nhiều nữa xoay đầu lại, nàng nhìn Ngũ công tử, mang chút ngượng ngùng nói: “Cơ Ngũ, nơi đó có thuyền con kìa, chúng ta lên đi.”

Nàng nói tới đây, thấy Ngũ công tử tựa hồ có điểm không rõ, liền giải thích: “Ngươi không phải ngại trong khoang thuyền không khí khẩn trương sao? Chúng ta lên thuyền con đi, chỉ có hai người chúng ta, được không?” Nói tới đây, nàng vừa vội vừa gấp thêm một câu, “Cơ Ngũ, ngươi phải tin tưởng ta, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào tới tìm ngươi phiền toái. Hừ! Bọn họ không dám đâu!”

Hai người kia chỉ dám dùng ánh mắt hung hăng trừng Ngũ công tử, nhưng ngay cả dũng khí đáp lời Thập Bát công chúa cũng không có, càng khỏi nói tới việc hướng Ngũ công tử đưa ra lời khiêu chiến, xem ra bọn họ quả thật không dám!

Ngũ công tử nhìn Thập Bát công chúa đôi mắt đẹp lăn tăn sóng, vẻ mặt chờ đợi đang nhìn mình, nghĩ đến mấy lời Tôn Nhạc nói vừa rồi, liền gật đầu. Thập Bát công chúa thấy hắn gật đầu, không khỏi mừng rỡ, lúc này Ngũ công tử nói: “Người của ta cũng cùng đi theo.”

Dứt lời, hắn không đợi Thập Bát công chúa liền dẫn đầu hướng đầu thuyền nhỏ mà đi tới.

Thập Bát công chúa ngẩn ngơ, bước nhanh đi đến phía sau Ngũ công tử,“Không được, chỉ đem một mình Tôn Nhạc thôi!”

Ngũ công tử quay đầu nhìn Tôn Nhạc một chút, gật đầu nói: “Cũng được.”

Thập Bát công chúa mừng rỡ.

Tôn Nhạc lẳng lặng ngồi xổm trên sập sớm đã chuẩn bị tốt trên thuyền con, nhìn một đôi bích nhân ngồi ở trước mặt mình, nàng bộ dạng phục tùng liễm mục, rót ình một chén hoàng rượu.

Dưới sự yêu cầu của Thập Bát công chúa, thuyền con như mũi tên chạybăng băng, Tôn Nhạc không cần quay đầu lại, cũng có thể cảm giác được ánh mắt gắt gao chăm chú vào trên người Ngũ công tử càng ngày càng xa, dần dần không hề cảm thấy nữa.

Khi thuyền con bỏ lại thuyền hoa chạy ra xa xa thì Ngũ công tử không tiếng động mà thở dài một hơi.

Thấy công chúa tuy rằng ngồi xổm trên sập mình, đôi mắt cũng không ngừng nhìn về phía Ngũ công tử, thân thể mềm mại của nàng không rõ vô tình hay cố ý dựa vào Ngũ công tử.

Ngũ công tử sau khi né tránh vài lần, lại bởi vì thuyền con thật sự quá nhỏ, tránh né cũng không có chỗ thoát được, liền miễn cưỡng để cho Thập Bát công chúa tựa trên người mình.

Thập Bát công chúa dựa vào Ngũ công tử một chút, liền cảm thấy mỹ mãn. Nàng cúi đầu mắc cỡ đỏ mặt, hạnh phúc xoắn mười ngón tay ngọc nộn của mình. Bất đồng ở chỗ, Ngũ công tử thì cả người cứng ngắc, giống như đầu gỗ.

Tôn Nhạc nâng lông mi lên, lẳng lặng nhìn chằm chằm hai người gắn bó vào nhau một cái, chậm rãi rũ mắt xuống: Tôn Nhạc, Ngũ công tử không phải một nửa của ngươi! Về sau tình hình như vậy sẽ càng ngày càng nhiều, ngươi còn hy vọng sao?

Thập Bát công chúa nhìn dòng nước biếc phía trước, cảm giác được thân nhiệt của Ngũ công tử xuyên thấu qua quần áo truyền đến, tâm hồn thực là như say. Nàng giật giật có môi điểm khô khốc, tìm đại một chuyện hỏi: “Cơ Ngũ Ca, Tôn Nhạc thông minh như vậy, còn biết chữ, nàng ở trong nhà người nguyên lai là thân phận gì nha?”

Thanh âm của Thập Bát công chúa vừa yêu kiều lại mềm mại, lười biếng , có sự ngọt ngào đặc trưng của tiểu nhi nữ. Nhưng là một câu ngọt ngào này vừa hỏi ra, nàng cùng Tôn Nhạc đều nhìn đến thân hình Ngũ công tử giật giật!

Biến hóa này của Ngũ công tử, chẳng những khiến Thập Bát công chúa rất là kỳ quái, ngay cả Tôn Nhạc cũng giương mắt nhìn hắn.

Ngũ công tử thẳng lưng, trong sự chú ý của hai nàng, mắt nhìn phía trước từ từ nói: “Tôn Nhạc? Nàng là cơ thiếp của ta!”

Ầm!

Giống như là một đạo sấm sét kinh khủng từ trên trời giáng xuống, nổ đến Tôn Nhạc mắt nảy đom đómm! Thân mình nàng ngã qua một bên, sau một lúc lâu mới làm cho chính mình ngồi thẳng người lại.

Trời ạ, Ngũ công tử đây là có ý gì?

Hắn không phải đã sớm nói rồi sao? Từ ngày đó mình đem tên từ Thập Bát cơ đổi thành Tôn Nhạc đã nói, mình đã là một cái sĩ của hắn.

Tôn Nhạc nghĩ đến đây, đầu óc không khỏi có điểm hồ đồ, nàng cẩn thận hồi tưởng đến lời Ngũ công tử nói ngày đó, thật đúng là không nhớ ra được, Ngũ công tử có phải từng nói qua hay không, chính mình không còn là cơ thiếp của hắn. Coi như là có đi? Ở trong trí nhớ của nàng vẫn là có!

Những lời này của Ngũ công tử, dùng một loại ngữ khí tường thuật sự thật nói ra, tự nhiên như vậy, bình thản như vậy. Nhưng càng như vậy, Tôn Nhạc càng cảm thấy bối rối.

Nàng tuy rằng vẫn thích Ngũ công tử, nhưng mà, nàng cho tới bây giờ cũng không dám tơ tưởng đến hắn, muốn cùng hắn có cái dạng quan hệ thân mật gì. Ở trong tiềm thức Tôn Nhạc, chính mình còn nhỏ, căn bản không cần phải nghĩ đến chuyện hôn nhân đại sự này. Hơn nữa, nàng là từ thời đại văn minh tới, cho dù phải gả, nàng cũng sẽ gả một nam nhân chỉ lấy một mình mình, mà không phải trở thành thê tử của một nam nhân thê thiếp thành đàn, càng không có khả năng trở thành một trong các tiểu thiếp của hắn!

Lúc Tôn Nhạc cả kinh đầu choáng mắt hoa, Thập Bát công chúa quay đầu ngốc vù vù nhìn Ngũ công tử, nàng thật sự là kinh hãi, ngay cả mình khi nào thì thẳng eo, rời khỏi người Ngũ công tử cũng không chú ý tới.

Nàng ngạc nhiên nhìn Ngũ công tử vẻ mặt trầm tĩnh, không giống nói đùa, bỗng nhiên khì khì một tiếng bật cười. Nàng sau khi cười hai tiếng cảm thấy không ổn, vội vàng đưa tay che miệng nhỏ của mình lại, hai mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm vui mừng mà nói: “Cơ Ngũ, ngươi nói Tôn Nhạc là cơ thiếp của ngươi? Khanh khách, nàng cư nhiên sẽ là cơ thiếp của ngươi?” Nàng vừa nói, vừa nín cười, nhưng mà nhịn quá sức chịu đựng, khóe mắt đều có nước mắt chảy ra, “Cơ Ngũ, xấu như Tôn Nhạc thực hiếm thấy lắm à nha, ngươi lại còn nói nàng là cơ thiếp của ngươi? Ngươi thật sự tuyệt đối không ghét bỏ, không ghê tởm sao?”

Thập Bát công chúa nói tới đây, quay đầu nhìn về phía Tôn Nhạc. Bất quá Tôn Nhạc lúc này đã khôi phục bình tĩnh, cúi đầu lẳng lặng. Thập Bát công chúa nhìn nàng vài lần, cố nén cười hỏi: “Tôn Nhạc, nguyên lai ngươi xấu như vậy nhỏ như vậy đã có một cái phu quân anh tuấn như vậy rồi nha? A, đúng rồi, Tôn Nhạc của chúng ta thực thông minh mà, tuy rằng xấu xí một chút. Hì hì, như vậy cũng tốt, ta đỡ phải lo lắng ngươi sau khi lớn lên không có nam nhân nào muốn nữa.”

Mấy lời này Thập Bát công chúa nói trong trẻo lại du dương, liên tiếp nói. Địa vị cơ thiếp bình thường thật là bé nhỏ không đáng kể, cho nên nàng hoàn toàn không vì lời của tuyên bố Ngũ công tử mà sinh ra nửa điểm ghen tỵ. Ngược lại bởi vì có ý muốn hòa hảo nên cười không ngớt.

Trong tiếng cười của Thập Bát công chúa, Ngũ công tử cũng quay đầu lẳng lặng nhìn Tôn Nhạc.

Tôn Nhạc cảm giác được Ngũ công tử quay đầu, liền ngẩng đầu lên, lẳng lặng đón nhận ánh mắt của hắn! Nàng cần hiểu rõ, Ngũ công tử tại sao lại nói lời như vậy! Rõ ràng trong cảm nhận của hắn, đám nữ nhân trong Tây viện kia đều là một ít người ngoài, rõ ràng đối với hắn mà nói, nữ nhân đều là phiền toái, đáng ghét, rốt cuộc là xuất phát từ mục đích gì, khiến cho Ngũ công tử trước mặt của mình, trước mặt Thập Bát công chúa, nói thẳng mình là cơ thiếp của hắn?

Chẳng lẽ, thật sự đơn giản chỉ vì mình thông minh?
Bình Luận (0)
Comment