Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 94

Góc cả phủ ngồi, nguyên bản là chỗ dễ dàng đi ra ngoài nhất. Bất quá bọn hắn vừa đi, liền thấy xe ngựa của quý tộc khác đã hầu ở một bên buộc phải nhường đường, liền đi chậm lại.

Khi đám người Tôn Nhạc đi ra đại điện thì xe ngựa bên ngoài đã tấp nập chạy ra khỏi đài Chư Tử, giữa trời chiều, một hàng dài xe ngựa dần dần kéo đến ngã tư đường xa xa.

Mà xe ngựa đậu ở trên quảng trường đài Chư Tử, chỉ còn hai cỗ xe.(Myu:chương 91 ghi là năm cỗ xe, chương này tác giả lại ghi là hai cỗ ==)

Cơ thành chủ đi đến đội xe ngựa nhà mình thì giật nảy người, hắn kinh ngạc nhìn gần hai trăm kiếm khách hai bên xe ngựa, phát hiện phần lớn những người này cư nhiên là mặt lạ hoắc.

Hắn ngạc nhiên quay đầu, mà Tam công tử cùng Thập Cửu công tử cũng hai mặt nhìn nhau.

Ngũ công tử cũng từ trong suy nghĩ tỉnh táo lại, hắn kinh ngạc nhìn A Phúc cùng Hữu Xu đứng cạnh chúng kiếm khách áo tang, quay đầu hướng Tôn Nhạc, “Đây là vì cớ gì?”

Tôn Nhạc bộ dạng phục tùng liễm mục, nhẹ nhàng nói: “Công tử hôm nay nổi danh thiên hạ, bọn họ đến đây thì đội ngũ có vẻ uy vũ chút.” Dừng một chút, nàng chỉ vào mấy kiếm khách lạ mặt nói:“Những người kia là do Triệu vương hậu phái tới trợ uy cho công tử.“

Cơ thành chủ đang cau mày bước đến chỗ A Phúc, nghe được Tôn Nhạc phía sau trả lời như vậy , cước bộ không khỏi ngừng một chút. Hắn gật gật đầu, nói: “Không sai, nên như thế!”

Tam công tử ở một bên cười lạnh nói: “Mặc dù là nên như thế, bất quá một cái thị tỳ nho nhỏ cũng dám tự chủ trương, lá gan cũng quá lớn a!” Hắn nhìn chằm chằm Tôn Nhạc mà cười lạnh.

Ngũ công tử nhìn thoáng qua Tôn Nhạc cúi đầu không nói. Nhíu mày nói: “Tam ca nói lời ấy sai rồi. Thân là thị tỳ vốn là phải biết săn sóc chu đáo. Lúc nào cũng phải biết phân ưu cho chủ tử. Chẳng lẽ người của Tam ca chuyện gì cũng phải do huynh tự mình dặn dò sao?”

Tam công tử hừ một tiếng. Đang muốn cãi lại. Cơ thành chủ ở một bên đã quát: “Tam tử, đủ rồi!” Thanh âm hắn hơi trì hoãn.” Nha đầu xấu xí này không có làm sai. Nay Tề quốc Cơ phủ chúng ta đã làm cho người trong thiên hạ nhìn với cặp mắt khác xưa. Có chút phô trương cũng là không thể thiếu.”

“Đi thôi!”

“Dạ.”

A Phúc cùng Hữu Xu ngạc nhiên nhìn một màn đấu võ mồm này. Thẳng đến khi xe ngựa của Cơ thành chủ cùng hai vị công tử rời đi. Bọn họ mới phản ứng lại. Hai người đi đến bên cạnh Ngũ công tử. Hướng tới Tôn Nhạc lén lút hỏi: “Vì sao không nói rõ?”

Ngũ công tử ngẩn ra. Vội vàng hướng Tôn Nhạc thấp giọng hỏi: “Nói rõ chuyện gì?”

Tôn Nhạc bộ dạng phục tùng liễm mục, nhẹ giọng trả lời: “Tai vách mạch rừng.”

Ngũ công tử lại càng khó hiểu.

A Phúc hai người nghe được câu trả lời của Tôn Nhạc, lập tức hiểu ngay. Trên quảng trường này khó giữ bí mật nếu nhiều người biết, khẳng định những kẻ có ý xấu đã trà trộn vào gần đây cũng nghe được. Xem ra hành động củaTôn Nhạc lần này là không muốn cho đối phương biết mình đã có phòng bị. Vạn nhất đối phương biết có biến lúc đó điều chỉnh, đã trở tay không kịp .

Ngũ công tử tuy rằng đầy bụng khó hiểu, nhưng hắn nhìn đến bộ dáng Tôn Nhạc, giống như không muốn ở trong này nói thêm gì nữa, liền dẫn đầu nhảy lên xe ngựa.

Tôn Nhạc đi ở phía sau A Phúc, nàng nhìn hướng Hữu Xu, “Tả Xu không tới sao?”

“Vâng.”

“Có chú ý tới người khả nghi nào không?”

Hữu Xu thấp giọng nói: “Có.”

Ánh mắt Tôn Nhạc đảo qua xe, cúi đầu nói: “Xe cũng đã kiểm tra rồi ư?”

“A?”

Hữu Xu lập tức tỉnh táo lại, nàng lui ra phía sau vài bước, từ trên lưng rút trường kiếm ra, ép thân xuống quét dưới xe.

Tôn Nhạc lúc này đã nhảy lên xe ngựa. Chỉ chốc lát, Hữu Xu cũng lên xe ngựa, nàng hướng về phía Tôn Nhạc lắc lắc đầu, ý bảo xe ngựa không có gì dị thường.

Ngũ công tử sớm đã nôn nóng rồi, nhìn đến Tôn Nhạc lên xe, liền khẽ khom người, vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Hai mắt Tôn Nhạc sáng ngời nhìn về phía hắn, khẽ cười: “Lát nữa công tử tự biết.” Sau khi nàng trả lời những lời này, vươn đầu về phía trước nói với người đánh xe: “Chậm rãi mà đi, bảo trì khoảng cách cùng xe ngựa phía trước!”

“Dạ!”

Tôn Nhạc quay đầu về thì nhìn thấy Ngũ công tử còn đang nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt tuấn tú có chút buồn bực, miệng hơi chu ra, hiển nhiên đối với câu trả lời của Tôn Nhạc hết sức bất mãn.

Hắn như thế này, thật giống đứa bé!

Tôn Nhạc âm thầm buồn cười. Nàng giấu ý cười, nhìn về phía Ngũ công tử nói: “Tôi hoài nghi dọc theo con đường này sẽ có người gây bất lợi cho công tử.”

Nháy mắt hai mắt Ngũ công tử mở thật lớn, hắn há miệng thở dốc, gương mặt chậm rãi trắng bạch, nhất thời tim đập như trống.

Dần dần, trái tim bối rối của hắn dưới đôi mắt bình tĩnh mà lạnh nhạt kia của Tôn Nhạc, trở nên vững vàng trở lại.

Ngũ công tử hít một hơi thật dài, nhìn chằm chằm Tôn Nhạc hỏi: “Việc này không phải việc nhỏ, ngươi, ngươi xác định?”

Hai mắt Tôn Nhạc quét qua ngoài màn xe, nghe vậy nói: “Hi vọng sẽ không phát sinh.”

Ngũ công tử trầm mặc.

Xe ngựa chậm rãi chạy tới trước, bất tri bất giác, đã rớt ra một khoảng cách với xe ngựa của đám người Tam công tử ở phía trước. Lúc này tuy rằng trời đã về chiều, trên đường đúng là lúc mỗi người vội vàng hồi phủ, theo người đi đường vây quanh, xe ngựa đám người của Ngũ công tử lại càng rớt lại rất xa.

Ngoài xe ngựa, kiếm khách áo tang của Cơ phủ tuyệt đại đa số đều đuổi theo xe ngựa phía trước, chỉ có không đến mười người kiếm khách xen lẫn trong kiếm khách Triệu vương hậu phái tới, cùng nhau hành tẩu hai bên xe ngựa của Ngũ công tử, một đám mặt không chút thay đổi.

Ước chừng một trăm sáu mươi kiếm khách áo tang canh giữ ở hai bên xe ngựa, trong thời gian ngắn, chiếc xe ngựa này của Ngũ công tử ở trong bóng đêm có vẻ vô cùng chói mắt.

Tam công tử quay đầu nhìn hai đội kiếm khách thật dài kia, trong ánh mắt không dấu nổi sự tức giận.

Trên thực tế, không chỉ là hắn, ngay cả Cơ thành chủ cũng liên tiếp quay đầu, nhìn xe ngựa chậm rãi đi dưới sự bảo vệ của kiếm khách kia.

Xe ngựa không nhanh không chậm chạy tới trước, trong lòng Ngũ công tử lại càng khẩn trương, vừa hi vọng mình may mắn một chút, trong lòng bất ổn liền không có tâm tình nói chuyện, chỉ là càng không ngừng nhìn lung tung ra phía ngoài.

Dần dần, xe ngựa đi ra phố Đông, đi tới bên trong phố nam. Phố Nam là chợ trung tâm, hai bên ngã tư đường là phòng gỗ để buôn bán san sát nhau, phòng ở cũng cao chưa tới ba thước, hơn nữa trước mỗi nhà gỗ đều để lung tung bàn đá tủ gỗ, hiển nhiên đến buổi tối, những bàn đá tủ gỗ đó đều trống không, tuy vậy, chen chúc làm cho ngã tư đường thập phần chật hẹp, chỉ có thể chứa hai chiếc xe ngựa song song cùng đi. Hiện tại vừa mới về chiều, khắp nơi đều đốt lửa lên, một trận gió phương Nam thổi tới, khiến cho ánh lửa chớp động. Bên trong ánh lửa sáng tắt, sóng nhiệt hôi hổi kia cũng bức vào trong xe ngựa.

Vừa tiến vào ngã tư đường này, Tôn Nhạc liền thầm nghĩ: nơi này, thực là chỗ mai phục tốt, đối phương nếu muốn đột kích phải là ở đây. Nàng thấp giọng quát: “Hữu Xu, bảo hộ công tử.”

“Dạ!”

Hữu Xu xoẹt một tiếng, trường kiếm liền cầm nơi tay.

Khóe mắt Tôn Nhạc nhìn quét qua mọi nơi, nghiêng mắt nhìn đến trên nóc nhà bên trái đằng trước có hàn quang chợt lóe!

Trong nội tâm nàng căng thẳng, cao giọng quát: “Phía trước có mai phục!”

Tiếng quát vừa ra, nàng giơ bàn con trên xe ngựa lên che ở đỉnh đầu.

Tiếng quát của Tôn Nhạc vừa ra, tất cả kiếm khách đồng thời ngẩng đầu nhìn lên! Mà A Phúc đứng ở bên người Tôn Nhạc, sau một hồi run run rốt cục cũng học nàng giơ bàn lên che trên đỉnh đầu. Bàn gỗ kia nặng hơn mười cân, A Phúc cao gầy giơ nó lên cũng không ngừng run rẩy, lung la lung lay căn bản là bưng không xong.

Cũng vào lúc tiếng quát của Tôn Nhạc vừa thốt ra, từ trên phòng ốc hai bên truyền ra một tiếng rít! Trong tiếng kêu, một nam tử cao giọng quát: “Cơ Ngũ! Tiểu tử ngươi dám bẻ cong thiên mệnh, hủy vương uy ta! Nay ta thề lấy đầu của ngươi!”

Tiếng quát lanh lảnh truyền ra, trong tiếng quát, trên nóc nhà hai bên, trên trăm đạo hàn quang lần lượt giao thoa! Sát khí dày đặc!

Người đi đường ở ngã tư vốn đã không nhiều lắm rồi, lúc này thấy tình hình này, không khỏi nhìn nhau lúng túng, một đám thét chói tai lủi hướng nhà gỗ hai bên.

Người nọ vừa quát xong, ba đạo hàn quang từ trên trời giáng xuống, thẳng tắp đâm về phía đỉnh xe ngựa! Cùng lúc đó, người đánh xe trước xe ngựa phát ra một tiếng kêu thảm thiết cấp bách!

Quả nhiên, những người này nếu muốn động thủ, sẽ đỉnh từ xe ngựa mà đâm xuống! Không biết tại sao, tại thời điểm khẩn cấp này, Tôn Nhạc chưa từng chân chính thấy máu tươi lại tâm như chỉ thủy. Nàng quát Hữu Xu: “Che chở đỉnh đầu công tử!”

Không cần nàng mở miệng, Hữu Xu từ lúc thấy nàng cùng A Phúc dùng bàn con che trên đỉnh đầu của mình thì đã cảnh giác rồi. Lập tức, mũi kiếm nàng hướng lên trên!

“Rầm” một tiếng, một cỗ lực cực mạnh nặng nề mà từ đỉnh xe ngựa truyền đến, trong nháy mắt, ba đạo trường kiếm hàn quang lấp lánh như tia chớp, từ trên đâm vào trong xe ngựa!

Trong đó một đạo hàn quang, xoẹt một tiếng đụng phải bàn con trên đỉnh đầu Tôn Nhạc vài lần, đâm sâu gần nửa tấc. Mà haiđạo hàn kiếm còn lại , cũng đồng thời đâm về phía Ngũ công tử, cùng trường kiếm sớm có chuẩn bị của Hữu Xu tương giao trực diện!

Ba người trên xe ngựa, hiển nhiên thật không ngờ người bên trong xe sớm có phòng bị. Trường kiếm đâm vào đỉnh đầu Tôn Nhạc kia, vì đâm vào bàn mà chị mắc kẹt rút hai lần cũng rút không ra. Mà hai đạo trường kiếm giao đấu cùng Hữu Xu thì lực lượng ngang nhau!

Biến hóa này, như là tia lửa xẹt qua!

Ba kiếm cùng đánh ra thì sắc mặt Ngũ công tử trắng bệch, nhưng vẫn trấn định ngồi tại chỗ, về phần A Phúc là cực kỳ kinh hoảng, hai tay của hắn giống như bị co rút, căn bản không ngừng run rẩy, mắt thấy ba đạo hàn quang chớp động, hắn hét lên một tiếng, cả người tê liệt ngã xuống co lại thành một đoàn, mà bàn con trong tay hắn thì bị ném tới một bên.

Đây chỉ là chuyện phát sinh trong nháy mắt, ba người trên mui xe một kích không trúng, thân hình liền bị kiềm hãm, mà chỉ khoảng nửa khắc này, năm sáu cái kiếm khách canh giữ ở hai bên xe ngựa đồng thời hướng bọn họ phát ra công kích!

“Leng keng bang bang” trong tiếng kim loại vang lên, ba kiếm khách bị bắt rút trường kiếm của mình về, cùng kiếm của bọn kiếm khách thủ vệ giao thủ. Mà đỉnh xe ngựa, trừ bỏ vài cái lỗ nhỏ chói lọi, không còn trường kiếm đâm xuống nữa.

Trong thời gian ngắn, Hữu Xu thở ra một hơi thật dài, Tôn Nhạc cũng mềm nhũn ngồi xuống.

Lúc này, chúng kiếm khách đã vây quanh hai vòng bên cạnh xe ngựa, cùng chừng trăm thích khách đánh nhau trực diện. Tôn Nhạc xuyên thấu qua màn xe có thể nhìn đến, những thích khách đó đều bịt kín miếng vải đen trên mặt, cách ăn mặc cũng có sự nhất trí, xem ra đã sớm có chuẩn bị nha.

Đúng rồi, Ngũ công tử sau khi từ Hồ Minh Nguyệt trở về, vẫn đóng cửa không ra, những thích khách này sợ là khi đó đã động sát cơ, nhưng cho tới hôm nay mới tìm được cơ hội.

Thủ lĩnh thích khách đứng trên phòng gỗ, lạnh lùng nhìn một màn này, sắc mặt hắn xanh mét, ủ dột quát khẽ: “Tại sao đột nhiên, bên người Cơ Ngũ lại có thêm rất nhiều kiếm khách?”

Một cái hán tử nhỏ gầy cúi đầu đáp: “Cái này, trước khi tan yến còn chưa từng thấy những kiếm khách đó.” Hán tử nhỏ gầy kia cẩn thận nhìn thoáng qua thủ lĩnh, lúng ta lúng túng nói: “Ta, chúng ta cũng là thẳng đến vừa rồi mới biết được trong đội ngũ Tề quốc Cơ phủ có hơn hai trăm kiếm khách như vậy.”

Thủ lĩnh kia âm trầm nhìn hai đám người chém giết hăng say ở ngã tư đường, mặt lạnh quát: “Xem ra hắn đã sớm có phòng bị, lần tấn công này xem như bỏ đi.”

Hắn nói tới đây, ngón trỏ vừa để xuống trên môi, bỗng dưng một tiếng rít phá không mà đến, truyền ra rất xa!

Theo tiếng tiếng huýt gió sắc lạnh, the thé này truyền ra, chúng thích khách che mặt đồng thời múa vài cái động tác đẹp mắt, nắm chặt cơ hội nhảy về phía sau, đảo mắt liền biến mất trong bóng đêm.

Những kiếm khách áo tang này chỉ là hộ vệ, lúc này thấy bọn họ tự động tán đi, đó là cầu còn không được. Bởi vậy, cũng không có nửa người nghĩ tới chuyện đuổi theo, một đám cầm trường kiếm trong tay nhìn theo bọn họ biến mất.

Sau khi chúng thích khách giải tán, một cái kiếm khách Cơ phủ đi đến bên ngoài xe ngựa nói: “Bẩm Ngũ công tử, thích khách đã lui, người đánh xe đã chết.”

Người đánh xe đã chết?

Tôn Nhạc nhìn thấy Ngũ công tử sắc mặt tái nhợt, nhất thời nói không ra hơi, liền thấp giọng nói: “Mang theo người đánh xe, làm phiền các hạ tạm thời đánh xe.”

Kiếm khách kia kính trọng nói: “Dạ!”

Hắn tôn kính nhìn thoáng qua bên trong xe, âm thầm hạ quyết tâm: Ngũ công tử chẳng những tài học cao tuyệt, còn có tài Đại Tướng, người hiếm thấy như thế, đi theo hắn nhất định có thể thành công danh!

Hắn nghĩ đến đây, liền thả người nhảy lên xe ngựa, đem thi thể người đánh xe đã bị trường kiếm đâm thủng đặt tới một bên, hú lên một tiếng xe ngựa nhanh chóng hướng phủ chạy tới.

Xe ngựa vừa di chuyển, A Phúc liền úp sấp vào cửa sổ xe không ngừng nôn mửa, Ngũ công tử cũng là cả người mềm nhũn, ngồi trên mặt đất.

Tôn Nhạc cũng hai chân như nhũn ra, đầu váng mắt hoa, nàng ngồi dưới đất, lại phát hiện đầu óc của mình vẫn thanh tỉnh vô cùng, chẳng những ý nghĩ thực thanh tỉnh, vừa rồi kia tình cảnh nháy mắt ba kiếm đâm vào, còn một lần lại một lần hiện lên trong đầu nàng, có một ý niệm như một bức tranh từ trong đầu đồng thời hiện lên: nếu thân mình của ta linh hoạt một chút, trong tay có đồ vật để đỡ, kỳ thật có thể chắn quay về toàn bộ ba kiếm này!

Ý nghĩ này thập phần đột nhiên, giống như là bị người ta rót vào trong đầu của nàng. Tôn Nhạc lắc đầu, nhìn A Phúc nôn mửa không thôi thầm nghĩ: ta cũng vậy quá lạnh lùng tỉnh táo rồi. Thật là kỳ quái, vì sao ta càng ngày càng thanh tỉnh? Chẳng lẽ, ta còn có thiên phú luyện võ hay sao?

Nàng nghĩ đến đây, không khỏi thầm buồn cười.

Xe ngựa vội vã chạy băng băng, dọc theo con đường này đều thực im lặng. Dần dần cửa lớn Cơ phủ xuất hiện trong tầm nhìn.

Nhìn đến cửa lớn quen thuộc kia, bốn người trong xe ngựa đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tôn Nhạc nhìn thoáng qua cửa lớn, quay đầu hướng đám người Ngũ công tử nói: “Công tử, vừa rồi Tôn Nhạc đã nói rõ, những kiếm khách đó là tới vì công tử trợ uy. Lát nữa đám người thành chủ có hỏi, kính xin công tử che dấu giúp ta một chút.”

Ngũ công tử lúc này đã buông lỏng không ít, hắn vừa buông lỏng, cả người liền có điểm buồn ngủ vô lực. Thân thể hắn ngữa về phía sau, hai mắt cũng gần như nhắm lại. Nghe Tôn Nhạc nói như thế, hắn mở mắt ra, “Vì sao?”

Câu hỏi này vừa ra, hắn lập tức rõ ràng rồi: Tôn Nhạc đây là không muốn khiến người ta chú ý, nếu bị thế nhân biết nàng là một nữ tử yếu nhược lại có tài năng như thế này, chỉ sợ từ nay về sau không có ngày an ổn, có người muốn thu mua, người ám sát sợ là cũng có. Hơn nữa, hơn nữa, chỉ sợ đến lúc đó nàng sẽ bị bức ép rời đi mình.

Bởi vậy, hai chữ ‘ vì sao ’ kia vừa mới phun ra miệng, hắn liền thấp giọng ra lệnh với A Phúc cùng Hữu Xu: ” Lời Tôn Nhạc nói đã nghe rõ?”

Hai người đồng thời đáp: “Dạ!”

Được hai người đồng ý, Ngũ công tử còn có chút lo lắng, hắn nhìn chằm chằm Hữu Xu phân phó: “Đem lời này truyền uội tử ngươi.”

Hữu Xu nghiêm nghị đáp: “Dạ!”

Tôn Nhạc ngẩng đầu nhìn Ngũ công tử, trong bóng đêm, hai mắt nàng sáng ngời lại trong suốt, Ngũ công tử đối diện cùng ánh mắt của nàng, không biết tại sao, cư nhiên cúi đầu, tránh ánh nhìn chăm chú của nàng.

Tôn Nhạc lúc này tâm tư như điện chuyển, còn đang bối rối lo lắng không biết có sơ hở nào không. Liền không có chú ý tới điểm khác thường này của Ngũ công tử.

Dần dần, xe ngựa chạy nhanh đến trước cửa phủ, theo xe ngựa dừng lại, kiếm khách đánh xe kia cung kính kêu lên: “Ngũ công tử, đã đến.”

Ngũ công tử ừ một tiếng, Tôn Nhạc nhìn đến hắn hạ thấp người chuẩn bị xuống xe, liền đi theo phía sau hắn thấp giọng nói: “Công tử, những kiếm khách đó hoặc có thương tích hoặc suýt chết, còn có, người đánh xe đã chết kia cũng phải có chút gì tỏ lòng thành.”

Ngũ công tử gật gật đầu, hắn dẫn đầu nhảy xuống xe, lững thững đi đến trước chúng kiếm khách, hướng về phía kiếm khách lái xe kia nhẹ giọng nói: “Ngươi làm rất tốt.”

Kiếm khách kia lập tức nét mặt toả sáng.

Ngũ công tử quay đầu hướng về phía những kiếm khách còn lại chắp tay trước ngực nói : “Chuyện tối nay, Cơ ngũ tạ chư vị giúp đỡ. A Phúc!”

“A? Dạ, dạ.” A Phúc sắc mặt tái nhợt, tay chân như nhũn ra đang luống cuống từ trên xe ngựa trèo xuống, nhìn thấy Ngũ công tử gọi mình, vội vàng ngốc vù vù đáp lời.

Ngũ công tử trừng mắt nhìn A Phúc một cái, quay đầu đối với chúng kiếm khách cao giọng nói: “Ơn cứu giúp, Cơ Ngũ không dám quên, A Phúc, đi tìm cha ta lấy ba mươi lượng vàng ra! Ta muốn đáp tạ chư vị! Nhớ kỹ, người bị thương được gấp đôi!”

Nói chung, những kiếm khách đó đầu nhập vào các gia môn, đó là bảo tiêu các nhà nuôi, lúc nguy nan ra tay, là chức trách của bọn hắn. Cho dù vì vậy mà chết, cũng không có nửa người dám từ chối, trong lòng bọn hắn, cũng không nghĩ nhờ vậy đạt được ban thưởng cái gì.

Bởi vậy, những lời này của Ngũ công tử vừa nói ra, chúng kiếm khách đều là vui mừng hớn hở ra mặt. Ba mươi lượng vàng quả thật không ít, phân đến mỗi người số lượng cũng rất khả quan, trong thời gian ngắn, mọi người cảm động đến rơi nước mắt nhìn ngũ công tử, có mấy kẻ hận không thể tiến lên nạp bái, từ nay về sau thề sống chết luôn đi theo!

Bên trong một đám vui vẻ ra mặt, A Phúc đã liêu xiêu chạy tới trong sân.

Ngũ công tử nhìn thấy mười mấy cái kiếm khách máu chảy đầm đìa, cảm thấy không đành lòng, đi lên thăm hỏi từng người. Chúng kiếm khách lúc trước cũng chỉ biết hắn tài học siêu quần, giờ phút này nhìn thấy hắn bình dị gần gũi như thế, lại cảm động không thôi.

Trong bầu không khí cảm động, một cái kiếm khách áo tang cao gầy sau một lúc lâu do dự, vẫn đi tới trước mặt Ngũ công tử.

Ngũ công tử thấy hán tử cao lớn khỏe mạnh này vẻ mặt phun ra nuốt vào, không khỏi ôn hòa nói: “Có việc sao? Có gì cứ nói.”

Hán tử cao lớn môi giật giật, cúi đầu chắp tay trước ngực, lúng ta lúng túng nói: “Cơ Ngũ công tử, Vương Hậu có chuyện bảo ta chuyển cáo công tử.”

Triệu vương hậu dặn dò?

Ngũ công tử ngẩn ra, hỏi: “Mời nói.”

Hán tử cao lớn vẻ mặt xấu hổ, rất là do dự một hồi, mới ấp a ấp úng nói: “Vương Hậu nói: Cơ Ngũ, vốn không có sự tương trợ của ngươi, vị trí Vương Hậu này sớm muộn cũng là của ta! Việc này coi như ta đã trả lại nhân tình cho ngươi, về sau nếu ngươi lấy chuyện xưa ra nói, đừng trách ta trở mặt vô tình!”

Sắc mặt Ngũ công tử trầm xuống!

Tôn Nhạc đứng ở phía sau Ngũ công tử, nghe vậy cười nhẹ.

Sau một lúc lâu, Ngũ công tử mới phất phất tay, thấp giọng nói: “Xin chuyển lại Triệu vương hậu, Cơ Ngũ rõ rồi.”

“Dạ.”

Đúng lúc này, đám người A Phúc cùng Cơ thành chủ vội vội vàng vàng chạy tới. Cơ thành chủ vừa chạy ra, liền vọt tới trước mặt Ngũ công tử hỏi han, sau khi biết được hắn không có bị thương, liền vội vàng dắt hắn đi vào trong phủ.

Mà phía sau bọn họ, A Phúc cùng vài cái người hầu vội vàng phân phát tiền thưởng cho các vị kiếm khách.

Ngũ công tử bị Cơ thành chủ cùng với người bên cạnh lôi kéo rời đi. Mà Tôn Nhạc thì bị vắng vẻ một bên.

Tôn Nhạc vừa đi vào cửa lớn, liền lẳng lặng đi về gian phòng của mình. Lúc này mọi chuyện đã qua, Tôn Nhạc mới phát hiện theo gió phương Nam thổi tới, cả người mình lạnh lẽo, đúng là bất tri bất giác là đã đổ một thân mồ hôi.

Tôn Nhạc sau khi trở lại phòng của mình, cảm giác tay chân có điểm như nhũn ra, cả người không có một chút khí lực. Tôn Nhạc thầm suy nghĩ: xem ra chính mình cũng không có dũng mãnh phi thường như vậy a. Trong bóng đêm, Tôn Nhạc nghĩ về một ngày vừa qua này, nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi có điểm vui sướng, trong vui sướng lại có điểm nghĩ mà sợ, nàng thầm nghĩ: nếu chính mình không đem cái bàn đặt trên đỉnh đầu chống đỡ, lúc này mình đã thành một khối tử thi rồi!

Đảo mắt nàng lại đắc ý thầm nghĩ: hắc hắc hắc, ở hiện đại thì ta làm sao cũng không ngờ chính mình còn là một người rất giỏi cơ đấy? Đúng rồi, cái gọi là loạn thế tạo anh hùng, có khi thiên phú của một người không có trải qua nguy cơ bức bách, sẽ không chịu hiển lộ. Mình ở xã hội hiện đại cái loại thời đại thái bình này, sẽ không đói bụng, càng không có ăn bữa hôm nay lo bữa mai hay nguy hiểm tánh mạng, hơn nữa chính mình cũng có tính trơ lỳ nước chảy bèo trôi, cho dù có tài cũng không có cơ hội triển lãm a.
Bình Luận (0)
Comment