Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Chương 16

Triệu Nhiễm Nhiễm buồn bực, Giang Tiềm càng buồn hơn, sau khi đưa Khuông Vĩ đi lại bắt đầu mong đợi lần gặp mặt tháng sau.

Lần này Khuông Vĩ bị thương không nhẹ, phổi bị thương nặng, cánh tay trái căn bản đã phế, chỉ chờ phía trên phê chuẩn chuyển nghề hoặc là lui về phía sau.

Lúc đến thăm, anh còn ôm theo hai chai Mao Đài, buổi tối hai người chạy đến phía sau đỉnh núi nhỏ uống rượu tâm sự, nhớ lại cuộc sống chung ở đại đội đặc chủng, có hoài niệm, có tiếc nuối.

Ngày đó Khuông Vĩ hỏi anh, nếu như lui về tám năm trước còn lựa chọn đi theo anh đến đại đội đặc chủng hay không?

Giang Tiềm không hề nghĩ ngợi liền gật đầu.

Anh đương nhiên biết, khi còn bé bị cha anh vút quá nhiều, anh có lúc cũng cảm thấy mình là một phế vật, mà mấy ngày ở đại đội đặc chủng mới khiến anh chân chính cảm nhận được tính ưu việt và tính cao thượng của mình.

Sau khi rời đi, anh cũng từng mất mác, cho đến gặp phải Triệu Nhiễm Nhiễm.

Anh có thể cảm thấy, thái độ của Triệu Nhiễm Nhiễm đối với anh biến hóa ngày từng ngày, lúc đầu là ứng phó, nhưng tâm trạng của cô đơn giản, mỗi một phần thích anh đều biểu hiện rõ ràng ra ngoài, cho đến trước khi anh đi, ánh mắt hơi yêu thích, hơi sùng bái, không nỡ xa anh của cô ấy không lừa được người khác.

Triệu Nhiễm Nhiễm thích anh, anh xác định, mặc dù không thích mình sâu như mình thích cô ấy, nhưng lại là chân chân thật thật, chỉ thích anh thôi.

Khuyết điểm trong mắt những người ngoài kia, cô đều tiếp nhận tất cả, hơn nữa còn thích, khiến anh được yêu thương mà kinh sợ.

Có lẽ người với người đều là nửa tròn, anh có thể ghép được vì đúng lúc là cô ấy là nửa kia.

Nghĩ đến Triệu Nhiễm Nhiễm, Giang Tiềm lại bắt đầu than thở rồi, anh thả cả nhà người ta chim bồ câu, ba vợ mẹ vợ chưa chính thức gặp mặt có thể vì vậy sinh ra thành kiến với anh hay không đây.

"Chắc sẽ không." Tưởng Thị Phi nói, "Trước kia hai vị ấy cũng là quân nhân mà, mặc dù tôi chưa từng gặp, nhưng rời khỏi đã nhiều năm rồi, còn thường nghe người ta nói tới sự ngay thẳng, nhân nghĩa của ông ấy, lần sau anh đi biểu hiện tốt một chút, chắc chắn họ sẽ hiểu."

Dù hiểu thì làm thế nào đây, trong lòng anh cũng băn khoăn.

Giang Tiềm đưa máy vi tính cho Tưởng Thị Phi, "Mình cậu xem phim đi, tôi không có tâm trạng."

"Tôi không xem phm, chỉ chứa mấy tấm hình thôi, không tốn bao nhiêu dung lượng đâu."

"Hình? Của ai?"

Tưởng Thị Phi cúi đầu trầm mặc chốc lát, trên mặt cũng nói không rõ là nét mặt gì, "Có người giới thiệu đối tượng cho tôi, chính là Vương Đan ở cửa hiệu cắt tóc."

Giang Tiềm có chút giật mình, "Cô ta? Cậu thích cô ta?"

"Haiz, cái gì có thích hay không." Tưởng Thị Phi khoát khoát tay giống như rất không sao cả, "Anh cũng biết, trái tim của ba tôi không khỏe, lần này phát bệnh bác sĩ đã bảo chúng tôi chuẩn bị tâm tư, ông ấy không có tâm nguyện gì cả, chỉ muốn tôi có thể lập gia đình, với lại tôi cũng sắp 30 tuổi, cũng đến thời điểm."

Giang Tiềm nói, "Vậy cũng không thể tùy tùy tiện tiện tìm một người chứ."

Tưởng Thị Phi nửa ngày mới trả lời, "Tôi là một người lính đến từ nông thôn, không so được với lính thành phố như các anh, các anh còn có điều kiện lựa nhặt khắp mọi mặt đều tốt, thích thì thế nào, sớm muộn gì cũng phải trở về, bằng không mấy người bạn gái trước kia cũng không thể đá tôi."

Giang Tiềm không có lên tiếng, vỗ vỗ bờ vai của anh an ủi.

Mỗi ngày ăn xong cơm tối, tuần tra hết phòng, thời gian sau đó căn bản đều trò chuyện với Triệu Nhiễm Nhiễm, Giang Tiềm cũng không có tật xấu gì, không cần phải phục vụ cà phê nước trà, chỉ cần có thể nghe được âm thanh của cô, cả người liền an bình.

Hôm nay, Giang Tiềm vẫn tám chuyện huyên thuyên với Triệu Nhiễm Nhiễm, tiếng cười 'hi hi hi' như gà con của Triệu Nhiễm Nhiễm chưa từng đứt đoạn.

Trước khi còi báo tắt đèn vang lên thì bên kia điện thoại trầm mặc chốc lát, thật lâu mới nghe được âm thanh nho nhỏ của Triệu Nhiễm Nhiễm truyền tới, "Tiềm Tiềm, anh có nhớ em không?"

Hốc mắt Giang Tiềm nóng lên, gắng sức gật đầu, "Nhớ, rất nhớ, nhớ em muốn chết rồi."

"Em cũng nhớ anh, nhưng chúng ta xa nhau đã hai tháng, em sắp quên anh có hình dáng thế nào rồi."

Trái tim Giang Tiềm như bị nhéo mạnh, cảm giác áy náy dâng lên.

Ủ dột một lúc, giọng nói nhẹ nhàng của Triệu Nhiễm Nhiễm bỗng truyền đến, "Lúc em còn nhỏ từng đến pháo đoàn, khi đó ba là một doanh trưởng, em còn nhớ, phía sau doanh số một có một đỉnh núi nhỏ, có một mảnh đất được khai khẩn, trồng rất nhiều cải trắng và củ cải."

"Ừ, năm nay trồng rau cải, nghe liên trưởng số hai nói chuẩn bị sau mùa thu sẽ trồng dưa."

"Vậy sao? Em thích ăn khoai lang nhất."

"Đến lúc đó anh sẽ cho em cả một xe."

". . . . . . Giang Tiềm, em vẫn luôn không biết, anh ở liên bộ doanh bộ nào?"

"Doanh số ba liên số tám."

"A, thì ra là liên trưởng số tám."

"Ừ, nhớ nha."

Triệu Nhiễm Nhiễm ghi nhớ con số ba, tám ở trong lòng.

Trên dưới toàn liên đều biết liên trưởng bởi vì chưa gặp vợ, nên tâm trạng không vui lắm, mọi người đều quy củ đàng hoàng, có mấy người không biết để ý đụng phải họng súng, thì không phải bị phạt đi ‘ xoa bóp ’ cho xe bọc thép, chính là phạt đi ‘ chùi rửa ’ cho xe bọc thép.

Đặng Vĩnh Đào thấy Giang Tiềm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi mới có mối tình đầu tiên, nên hỏa lực sát thương bộc phát ra quá lớn, với lại lâu vậy rồi còn chưa gặp mặt cũng không hay, anh cũng quan tâm theo. Về nhà thương lượng với vợ một chút, chuẩn bị cuối tháng trực thay Giang Tiềm, để cho anh nghỉ ngơi thêm mấy ngày.

Giang Tiềm nghe tin tức này rốt cuộc mới cười, lúc này liền gọi điện thoại cho Triệu Nhiễm Nhiễm thông báo tin tức tốt này, nhưng không ai nghe.

Anh lại bắt đầu buồn bực lên.

"Cậu gọi thêm mấy lần đi, có lẽ người ta đang bận làm việc, không nghe thấy." Đặng Vĩnh Đào khuyên anh.

Giang Tiềm lắc đầu, "Hôm nay cô ấy làm ca ngày, giờ này đang ăn cơm trưa đấy."

"Hay là không ăn cơm." Giang Tiềm la hét, nhưng điện thoại chưa vang mấy tiếng, thì nhân viên truyền tin Tiểu Dư tiến vào. báo cáo

Cúp điện thoại, rống người ta, "Làm gì?"

"Liên trưởng, nhân viên của đoàn trưởng truyền tin tới, bảo anh đến nhà đoàn trưởng một chuyến."

Giang Tiềm và Đặng Vĩnh Đào nhìn nhau một cái, Đặng Vĩnh Đào lắc đầu, không biết tình huống thế nào.

Giang Tiềm dọn dẹp một chút, đứng dậy đến viện cho gia đình quân nhân.

Anh đã tới viện cho gia đình quân nhân rồi, trước kia luôn đến nhà doanh trưởng số ba ăn chực, nhà đoàn trưởng ở khu hạng sang thì mới chỉ ghé qua một lần, chính là lúc được thông báo về việc họ giới thiệu đối tượng cho anh. Hôm nay là lần thứ hai, tâm trạng không giống lần trước, lúc này chẳng khác gì như thấy bà con nhà vợ, có chút ngượng ngùng.

Đi chậm cả đường, hai mươi phút sau tới nơi, Giang Tiềm ở trước cửa sửa sang lại quần áo, gõ gõ cửa, hô to một tiếng ‘ báo cáo ’.

Phu nhân đoàn trưởng mở cửa cho anh, Giang Tiềm gặp người trước mặt cười, thì há miệng, đột nhiên liền rối rắm, nên gọi ‘ chị dâu ’ hay là ‘ dì nhỏ ’ đây?

"Giang Tiềm tới, mau vào."

Giang Tiềm vò đầu cười hì hì, vào cửa cởi giày, lại có một mùi hôi chân tỏa ra, anh 囧 rồi.

Trương Tư Đình cười, "Không phải cậu, đoàn trưởng của các cậu chân thúi quanh năm."

Lần này Giang Tiềm thật đỏ mặt, vẫn cười, vẫn cười đến khi có ly nước mật ong được đặt vào trong tay anh, anh mới lấy lại tinh thần, "Em không khát."

"Giúp chị bưng vào cho người trong phòng đi." Trương Tư Đình hơi hất cằm, "Nhanh đi."

Giang Tiềm da mặt dày, dày đến không biết mình có da mặt, cho tới bây giờ đều không sợ gặp lãnh đạo, anh cho rằng đưa cho đoàn trưởng, chưa gõ cửa đã vươn tay đẩy ra, sau đó. . . . Sững sờ ở tại chỗ.

Anh vẫn nhớ bảy năm trước đây, anh có vô số lần trở lại từ trên chiến trường bom lửa ngập trời, khi gặp lại chiến hữu vốn tưởng rằng vĩnh viễn ở lại trên chiến trường thì cảm thấy. . .

Vui mừng. . . . . . và. . . . . . Không cầu gì khác.

Anh hôm nay, mới từ tuyến đầu tiên giải nguy vô cùng nguy hiểm trở về, chân của anh đứng ở trong căn phòng sáng ngời ấm áp này, cô gái mà anh ngày nhớ đêm mong đã từ nơi cách xa trăm km tới thăm anh, cô tựa vào đầu giường, nhìn thấy anh liền mỉm cười dịu dàng, nâng bàn tay gầy lên ngoắc ngoắc anh, "Tiềm Tiềm, anh đã đến rồi."

Giang Tiềm đột nhiên phát hiện, chân của anh bước không ra, mắt cũng không thể chớp, lại không biết từ nơi nào có một dòng nước nóng xông ra, cấp tốc xẹt qua trái tim.

"Thế nào Tiềm Tiềm?"

Giang Tiềm gần như là mặt không chút thay đổi, không thể tin hé miệng, "Nhiễm Nhiễm?"

Triệu Nhiễm Nhiễm che miệng cười, "Không nhận ra à?"

Giang Tiềm vẫn gọi, "Nhiễm Nhiễm?"

Triệu Nhiễm Nhiễm không nói, bình tĩnh nhìn vào đáy mắt anh.

"Nhiễm Nhiễm?"

". . . . . ."

"Nhiễm Nhiễm!"

Giang Tiềm kêu rất nhiều, nhiều tiếng vừa ngu si vừa vui mừng, nửa ngày mới tính hồn về, khóe miệng cứ nhếch lên tới bên tai suốt.

"Nhiễm Nhiễm à!" Anh bước ra, đột nhiên sọ khỉ bị người nào đó vỗ một cái, không để ý nhìn xem bị ai đánh, mà vẫn xông về bên giường, cho đến khi giữ tay Triệu Nhiễm Nhiễm trong lòng bàn tay mới quay đầu lại.

Trương Vũ ôm vai, đang nhìn chòng chọc đôi tay nắm chặt nhau của anh và Triệu Nhiễm Nhiễm

"Còn Tiềm Tiềm? Em ấy không biết xấu hổ gọi, cậu cũng không biết xấu hổ trả lời!"

Mặt của hai người trên giường đều đỏ, cái gì chứ, gần đây vẫn gọi như vậy mà. Triệu Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu lên, cố ý dùng âm thanh mềm mại dịu dàng kêu, "Anh Tiểu Vũ, anh có phải luôn khi dễ Tiềm Tiềm nhà em không hở?"

Anh, Tiểu, Vũ! ! ! !

Trương Vũ: ". . . . . ."

Em họ này càng ngày càng tệ rồi, quả nhiên là nữ sinh hướng ngoại.

Nhưng, rốt cuộc ai khi dễ ai chứ?

"Trương Vũ, đến giúp dì nhỏ bóc cây thông."

Trương Tư Đình từ trong phòng bếp ra kêu người đi, Trương Vũ ra đến cửa còn cảnh cáo Giang Tiềm, "Đàng hoàng cho tôi, không được động tay động chân."

Giang Tiềm gật đầu như mổ thóc, nhưng vừa không thấy bóng người Trương Vũ, lập tức dùng sức hôn Triệu Nhiễm Nhiễm hai cái trước.

"Tiểu tổ tông, sao em lại tới đây?"

"Mất hứng à?"

"Điên rồi mới mất hứng !"

Giang Tiềm nói xong lại hôn cô, hôn xong hỏi nữa, "Là đặc biệt đến thăm anh à? Sao không có nói cho anh biết sớm?"

Triệu Nhiễm Nhiễm lập tức nhăn mặt.

Cô đương nhiên là đặc biệt đến thăm Giang Tiềm, không đề cập trước là muốn cho anh một sự bất ngờ.

Mấy ngày nay nghĩ tới nghĩ lui vẫn hi vọng gặp mặt một lần, cô biết vợ đồng chí không dễ làm, cũng biết Giang Tiềm không thể tự do ra vào. Tình yêu đầu của cô mặc dù chưa nói tới lãng mạn, nhưng cũng do cô chọn, nếu lựa chọn Giang Tiềm rồi, cô dĩ nhiên quý trọng, đương nhiên là muốn đi hết đường, nếu anh không có thời gian, mà cô có, thì cô đến thăm anh cũng được mà.

"Vốn không có ý định tới nhà dì nhỏ của em, nhưng nhân viên bảo vệ ở cửa quân khu không cho vào, em đã nói em tìm Giang Tiềm ở doanh số ba rồi, bọn họ cũng không giúp em thông báo, Tiềm Tiềm, nhân duyên của anh không tốt nha."

Giang Tiềm ôm vuốt vuốt bả vai của cô, "Chờ anh trở về thu thập bọn họ."

Triệu Nhiễm Nhiễm nói tiếp, "Em ngồi xe đò hơn năm tiếng, đầu rất mơ hồ, vừa hay nhìn thấy dượng nhỏ của em, em không có tránh đi, khiến dượng tóm gọm, cho nên xách về tới."

"Bây giờ còn mơ hồ không?" lúc này Giang Tiềm mới nhớ tới ly nước mật ong kia, vội vàng đút cô, "Mau uống hai ngụm."

Nhìn cô uống nước, Giang Tiềm liền cười ngây ngô, Triệu Nhiễm Nhiễm cũng vui vẻ, cảm giác mệt mỏi ghê tởm trước đó dường như không đáng nhắc tới, rốt cuộc nhìn thấy anh rồi mới hiểu được, thì ra một tuần lễ ngắn ngủn cũng có thể bồi dưỡng ra tình cảm và nhớ nhung rất sâu đậm.
Bình Luận (0)
Comment