Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Chương 29

Đứng trước cái gương lớn trong phòng tắm nhìn nhìn, Triệu Nhiễm Nhiễm thật muốn khóc, trên người thê thảm không nỡ nhìn, trừ vết hôn thì chính là dấu tay, xanh xanh hồng hồng một mảng lớn, giống như gặp ngược đãi, nếu để Triệu phu nhân thấy, không đánh gãy chân cô mới lạ.

Giang Tiềm đáng ghét, gấu mù đáng ghét, ở riêng hai nơi đáng ghét! !

Lúc ra cửa Triệu Nhiễm Nhiễm cố ý vòng cái khăn quàng cổ to thật cao, dùng để ngăn trở đôi môi sưng đỏ, chỉ còn lại hai con mắt cong cong như trăng khuyết ở bên ngoài. Giang Tiềm không biết cô đi bộ cũng run rẩy, còn sảng khoái tinh thần sải bước đi tới, tức giận đến cô muốn tự cắn anh mấy cái.

Hai người đến một tiệm đồ xào nhỏ, Giang Tiềm để túi hành lý của Triệu Nhiễm Nhiễm xuống cái ghế ở đối diện, lại ngồi song song với cô. Đã là vào buổi trưa rồi, hai giờ chiều sẽ lên xe lửa trở về thành phố S, Giang Tiềm nói thầm trong lòng, sao lại nhanh vậy chứ, hai ngày một đêm qua trừ thời gian ăn cơm thì đều luôn ở trên giường, thậm chí đã quên nói mấy lời tri kỷ.

Cảm thấy thời gian trôi qua từng giây từng phút, nỗi buồn ly biệt lại bao phủ ở trên đỉnh đầu anh rồi, nhìn lại Triệu Nhiễm Nhiễm, cúi đầu, mờ mịt. Giang Tiềm đau lòng, ôm lấy cô kéo vào trong ngực, thân mật cọ xát cái trán.

"Không nỡ rời khỏi anh?"

Triệu Nhiễm Nhiễm gật đầu một cái, hỏi ngược lại anh, "Anh thì sao?"

Giang Tiềm vặn qua mặt của cô, nặng nề nói, "Anh vĩnh viễn đều không nỡ hơn em."

Trong lòng Triệu Nhiễm Nhiễm càng khó chịu rồi, không để ý tới ánh mắt của người chung quanh, dúi đầu vào ngực của anh, nước mắt lắng đọng trong mắt.

Nếu khó chịu như vậy, làm gì không nói rõ với người nhà từ sớm, dù anh bị đánh cũng đáng mà. Nhưng cô như vậy, đâu thể nào oán giận, chỉ đau lòng hơn mà thôi.

Giang Tiềm mặc dù hơi ngốc, nhưng rốt cuộc đã trải qua nhiều chuyện, thế giới nội tâm mạnh mẽ khác thường, rốt cuộc có thể gắng gượng hơn cô ngốc từ trong ra ngoài Triệu Nhiễm Nhiễm không ít, cho nên ở dưới tình huống như bây giờ, chỉ có thể do anh an ủi cô. Giang Tiềm nhẹ nhàng xoa xoa nước mắt của cô, nhỏ giọng nói, "Đừng khóc, sắp bước sang năm mới rồi, em không phải bảo tháng giêng còn tới một chuyến nữa em, khi đó có lẽ mẹ em đã không còn tức giận, hai ta sẽ định đoạt hôn sự nhé."

Triệu Nhiễm Nhiễm níu lấy nút cài áo sơ mi của anh không thả, tức giận nói, "Chỉ anh gấp gáp."

"Ừ anh gấp." Giang Tiềm lập tức gật đầu thừa nhận, "Sắp vội chết anh." Nhìn cô lại lộ ra vẻ mặt khổ sở rồi, Giang Tiềm vội vàng đổi đề tài, "Được rồi, không nói chuyện này, ăn cơm đi."

Triệu Nhiễm Nhiễm không có chút khẩu vị gì, hoàn toàn khác biệt với lúc ăn nhiều khi mới tới.

Giang Tiềm biết nỗi khổ của cô, nên muốn trêu chọc cô vui vẻ ăn nhiều cơm chút, nhìn bốn phía một vòng, vừa hay nhìn thấy một đôi nam nữ đang ngồi ở cái bàn không xa. Anh có kinh nghiệm, nhìn dáng vẻ không ưỡn ẹo kia liền biết là xem mắt.

Anh chú ý nghe đối thoại của họ một lát, mình cũng không nhịn được bật cười. Người đàn ông cứ như bà mẹ, sai khiến người phục vụ xoay tròn loạn chuyển, còn vẫn tán dóc mình gây dựng sự nghiệp khổ cực cỡ nào, cả mấy lời như chọc thần phía đông, gặp quỷ phía tây cũng nói ra được, mùa đông mà cây quạt cứ thổi ra gió o o. Anh cười xấu xa, dùng bả vai đẩy Triệu Nhiễm Nhiễm một cái, nhỏ giọng hỏi, "Vợ, nhìn người đàn ông bên bàn kia, bộ dáng xấu không?"

Triệu Nhiễm Nhiễm liếc mắt nhìn gật đầu một cái, "Xấu xí, đại não không phát triển."

"Nhìn, xem ông xã làm sao chỉnh hắn ta."

Triệu Nhiễm Nhiễm còn chưa kịp kéo anh, một viên bắp ngọt đã ‘vèo’ một cái bắn ra, chỉ thấy sau đó người đàn ông đang xem mắt che quai hàm gọi, "Ai yêu, răng a."

Triệu Nhiễm Nhiễm quay đầu lại giương mắt nhìn nhìn Giang Tiềm, người ta lại như không có chuyện gì nhìn chung quanh, nhàn nhã vô cùng. Triệu Nhiễm Nhiễm phản ứng kịp, nhanh chóng cúi đầu hai ba ngụm ăn sạch hạt bắp ngọt gây chuyện trong chén mình.

"Anh đã bao lớn rồi, sao còn ham vui thế."

Giang Tiềm cười ha ha, "Lúc này tâm trạng tốt hơn chưa?"

Triệu Nhiễm Nhiễm trợn trắng mắt, không nhịn được lại quay đầu lại nhìn người đàn ông xem mắt một cái, anh ta đang tức giận nói gì đó với cô gái xem mắt, nước bọt tung bay, gương mặt xanh trắng, cô thật sự nhịn không được cúi đầu cười.

Cô cười một tiếng, Giang Tiềm lại đẩy một dĩa cơm rang trứng tới, "Ăn đi."

. . . . . . . . . . . .

Nhưng mặc kệ không nỡ thế nào, thời khắc phân ly đều sẽ tới. Giang Tiềm đưa cô đến trạm xe lửa, lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, còn có nửa giờ sẽ xuất phát, mỗi một giây còn dư lại càng lộ vẻ trân quý.

Anh đầy cõi lòng mong đợi nghênh đón bảo bối của anh, giống như trong nháy mắt mà thôi, lại vô cùng không nỡ đưa đi. Trong phòng đợi, anh giơ tay vuốt ve gương mặt của cô, "Nhiễm Nhiễm, về nhà nói với mẹ anh được không? Chỉ cần mẹ đồng ý, dù lột một lớp da của anh cũng được."

Triệu phu nhân không phải đồ tể sẽ không lột da người, chỉ biết lạnh mặt, nhưng chỉ vậy mà thôi, Triệu Nhiễm Nhiễm cũng không nỡ để Giang Tiềm chịu uất ức, cho nên không đồng ý, "Cái gì mẹ anh, đó là mẹ em."

"Mẹ em chính là mẹ anh, mẹ anh cha anh em trai anh."

"Không biết xấu hổ." Triệu Nhiễm Nhiễm cười véo anh, "Đều tại anh, củ cải đào hoa."

"Trách anh trách anh." Giang Tiềm tự kiểm thảo, trong lòng xem chừng cô sẽ cầm chuyện này chèn ép cả đời, thật là không đáng giá. "Nhưng anh không thừa nhận củ cải đào hoa đâu, anh ngay cả tay họ cũng chưa nắm, không hề có ý tưởng này, anh chỉ là nhất thời hồ đồ giận dỗi với em, ai cho em cho phép tên kia sờ mặt của em ."

"Đã nói dị ứng giúp em xem mặt, anh vẫn để trong bụng anh."

"Nhưng hắn ta nào có tốt bụng." Nhắc tới chuyện này Giang Tiềm thì bốc lửa, "Còn dám có ý với em, xem anh không phế hắn ta."

"Anh là thổ phỉ hay là quân nhân?"

"Quân nhân cũng là đàn ông, quân nhân thuộc về quốc gia, vợ thì thuộc về đàn ông của mình, ai dám rình coi bảo đảm cho thấy tính bạo lực của giống đực đầy đủ, diệt giết hắn ta."

Anh vừa nói như thế, Triệu Nhiễm Nhiễm cũng không dám nói chỉ là bạn bè với Tả Tự, liền chuyển qua chèn ép anh, "Nói em, anh thì sao?"

"Anh thế nào?"

"Mấy bạn gái của anh đều ở trong huyện này nói gặp mặt dễ dàng quá chừng, em ở xa, ai biết anh có phục hợp với tình cũ không?"

Lại tới rồi, Giang Tiềm hận không thể moi trái tim ra cho cô xem có phải trái tim chỉ chứa cô không, "Không có tình cũ phục hợp, với lại anh có năng lực thích người khác không em còn không biết sao?"

Triệu Nhiễm Nhiễm cố ý lắc đầu, Giang Tiềm tức giận muốn bóp chết cô. Tức giận cũng không phải là công việc tốt, đặc biệt là gần tới lúc chia tay, Triệu Nhiễm Nhiễm hiểu điểm này, cố ý làm nũng cọ xát anh, "Còn không phải là bởi vì anh có tiền án, hiện tại em vừa nghĩ đến trong lòng còn khó chịu đấy."

Đan xen mười ngón tay với cô, Giang Tiềm kéo đến bên môi hôn một cái, "Thật xin lỗi, anh khốn kiếp, anh nên mặt dày mày dạn, mặc cho đánh mặc cho mắng mặc cho hành hạ quấn em, như vậy cũng không có hiểu lầm."

"Thật lòng?"

"Thật lòng thật gan thật phổi." Giang Tiềm chỉ kém chỉ trời thề thốt rồi, "Đời anh chỉ có chí khí một lần đó, kết quả làm mất em không nói còn làm mẹ ghét anh, em xem, mặt dày mày dạn mới là đúng, về sau không cho em nói anh vô lại nữa."

"Vô lại." Triệu Nhiễm Nhiễm cười.

"Em xem, em còn nói anh, em như vậy, anh vô lại thì em phải thích vô lại hơn nữa còn phải học vô lại, anh lưu manh em phải thích lưu manh còn phải học làm lưu manh, đây mới gọi là gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó."

"Vậy anh là gà là chó à?"

"Là cái gì không quan trọng, quan trọng là, anh là người đàn ông của em."

"Không biết xấu hổ."

"Trừ thổ phỉ lưu manh vô lại không biết xấu hổ, em không thể gọi anh với tên khác à, tỷ như ông xã thân yêu bảo bối, vậy mới đúng chứ."

"Ông xã thân yêu bảo bối, được chưa hở, anh thật vô lại!"

Giang Tiềm cười lên, xinh đẹp không có bờ bến, đột nhiên nhớ ra một chuyện, lục lục túi quần, đưa cho cô tấm thẻ, "Cái này vẫn là vật về nguyên chủ thôi."

"Thẻ tiền lương?"

"Ừ." Giang Tiềm gật đầu, "Sau khi em trả trở về anh cũng không động đến nó nữa, vay tiền cũng không cần nó, nhìn liền tức, trả lại cho em thôi."

Triệu Nhiễm Nhiễm suy nghĩ một chút, cảm thấy không thích hợp, lần trước nhận cũng có chút tùy tiện, lần này thế nào cũng không thể rồi, với lại để ở chỗ cô căn bản cũng không cần, "Anh giữ lấy đi, chỗ cần dùng tiền cũng không thiếu."

Giang Tiềm lắc đầu, "Anh không muốn, anh có tiền phụ cấp, đủ mua thuốc là được."

Triệu Nhiễm Nhiễm lại đẩy trở về, "Ngộ nhỡ có việc gấp đấy."

"Anh có thể có chuyện gì gấp, lần sau đến thuê phòng ăn cơm cái gì cũng do em trả tiền, lấy từ bên trong."

Triệu Nhiễm Nhiễm vừa định mở miệng liền bị anh chận trở về, "Nói anh không muốn mặt không thành vấn đề, nhưng chuyện thuê phòng này thật tuyệt, em còn nhỏ, chờ lớn chút sẽ biết."

Triệu Nhiễm Nhiễm nhận cũng không được mà không nhận cũng không được, chỉ có thể nhỏ giọng phản bác, "Thẻ tiền lương của anh để ở chỗ em em cũng không cần dùng."

"Sao lại không dùng, em là vợ anh, vốn nên do anh nuôi sống."

Triệu Nhiễm Nhiễm lại phản bác, "Em có tay có chân có thể kiếm tiền, mình có thể nuôi sống mình, với lại tiền lương của anh còn chưa cao như em đấy."

Giang Tiềm nói không biết xấu hổ chính là không biết xấu hổ, không hề ngượng ngùng vì lương của mình thấp hơn vợ, ngược lại dính dính dán dán cọ cọ Triệu Nhiễm Nhiễm, "Ai bảo nuôi cái miệng này của em chứ." Sau đó tiến tới bên tai cô nhỏ giọng nói, "Anh là "cái miệng kia" cần anh nuôi kìa."

Mặt của Triệu Nhiễm Nhiễm đỏ lên, vẫn đỏ đến cả cổ, còn muốn mắng anh không biết xấu hổ, nhưng thật sự không có ý mới, bị đùa giỡn đến gương mặt phình lên.

"Tức giận à?" Giang Tiềm đẩy bả vai cô, cô cũng không để ý tới, "Được được, dù sao để ở chỗ em là được, cần dùng tiền thì anh sẽ bảo em, vậy được chưa."

Giang Tiềm thả thẻ tiền lương vào trong túi xách của Triệu Nhiễm Nhiễm thì tiếng chuông xe lửa vào trạm vang lên rồi, giờ khắc chia tay chung quy vẫn đến.

Giang Tiềm ở trước khi cô lên xe, cúi người xuống hôn, thật may là không bị thấy, đây cũng là địa phương tràn đầy ly biệt, ai nhìn cũng sẽ không cười, chỉ biết thổn thức lại thêm một đôi người tình yêu nhau cuồng nhiệt bất đắc dĩ chia lìa.

Triệu Nhiễm Nhiễm cũng không nỡ, bất chấp ánh mắt người khác, ôm chặt cổ của anh đáp lại. Không cần nói thêm gì nữa, một cái hôn giống như đã bỏ ra tình yêu và trái tim, tất cả yêu say đắm và không nỡ đã truyền lại hết trong nụ hôn này.

Anh yêu cô!

Cô cũng yêu anh!

Năm này ngày này lúc này, bọn họ ở trong sân ga chật chội mười ngón đan nhau hôn nhau, trọn đời không quên! !
Bình Luận (0)
Comment