Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Chương 39

Hôm sau Triệu Nhiễm Nhiễm gõ cửa nhà Trương Vũ, Trương Vũ quay đầu lại nhìn Giang Tiềm một cái, không nói gì, rồi cầm chìa khóa đi ra ngoài.

Hai người cứ nhìn nhau trong chốc lát, rõ ràng đều nên vui mừng, nhưng này lúc ai cũng cười không nổi. Triệu Nhiễm Nhiễm là bởi vì tình thương sâu đậm mà người nhà dành cho cô, Giang Tiềm thì lại vì cảm động những việc cô làm cho mình và những cố gắng không hề có nguyên tắc.

"Ôm ôm." Giang Tiềm mở rộng hai cánh tay với cô, một giây kế tiếp, Triệu Nhiễm Nhiễm giống như chim nhỏ bay vào trong ngực của anh, không nhịn được nghẹn ngào, "Giang Tiềm, anh nhất định phải thật tốt với em, nhất định phải thế."

Giang Tiềm thu chặt cánh tay, "Em cứ yên tâm, anh không chỉ tốt với em, mà cả với người nhà em nữa."

Triệu Nhiễm Nhiễm gắng sức mà gật đầu.

Sau chỉ thị của cô, hai người đi ra ngoài mua chút quà tặng, chuẩn bị xong tất cả, chỉ chờ ngày mai đến gặp phụ huynh thôi. Giang Tiềm rất hồi hộp, luôn hỏi Triệu Nhiễm Nhiễm xem nên mặc đồ thường hay quân trang.

"Vậy mặc quân trang đi, anh mặc đồ thường không ra dáng gì cả."

Giang Tiềm nhìn bộ đồ thường của mình, tất cả đều là Adidas Nike, thật đúng là không có cái nào có thể chính thức gặp người. "Đều tại mẹ anh, bà chỉ nhận được hai hãng này thôi."

Triệu Nhiễm Nhiễm có chút kinh ngạc, thật không rõ về tình huống nhà anh mấy, nghe anh nói chỉ là làm ăn mua bán nhỏ mà thôi, nhưng lại xài toàn đồ hiệu, cả cô cũng không phân rõ thiệt hay giả.

"Giang Tiềm anh không cần quá khẩn trương, mẹ em thật ra thì rất tốt, chính là do công việc nên hơi nghiêm túc với người khác thôi."

"Anh hiểu rõ." Giang Tiềm bế cô tới gần, "Mẹ em chỉ lo anh không tốt với em thôi, Nhiễm Nhiễm em cứ thoải mái đi, cả đời này anh đều tốt với em."

Triệu Nhiễm Nhiễm cười ngọt ngào, có khổ hay không cô không quan tâm, bởi vì cô tin tưởng tình yêu có thể đánh ngã khó khăn, bọn họ có thể ở cạnh nhau, chính là hạnh phúc.

Giang Tiềm cho rằng còn có thể bị đối đãi lạnh lùng, thật không ngờ, tất cả đều rất bình thường. Anh không biết là mẹ vợ - Triệu phu nhân chưa bao giờ làm khó người trẻ, không đồng ý tuyệt đối sẽ không cho anh vào cửa, nhưng vì tính tình mà cũng sẽ không cực kỳ cho anh sắc mặt đẹp.

Triệu Nhiễm Nhiễm cố ý xuống lầu đón anh, rồi ở trước mặt dẫn đường, trước khi mở cửa lại giúp anh sửa sang cổ áo.

"Có được hay không?" Giang Tiềm hỏi.

"Được, hoàn toàn không thành vấn đề." Triệu Nhiễm Nhiễm cười vì sự khẩn trương của anh, lại không biết ban đầu lúc xem mắt Giang Tiềm cũng giống thế này.

"Không cần khẩn trương, biểu hiện bình thường là được." Triệu Nhiễm Nhiễm an ủi anh, rồi đưa tay mở cửa, không ngờ cửa lại được mở ra từ bên trong. Triệu phu nhân từ trong thò đầu ra. "Thì thầm đã lâu, sao không tiến vào đây?"

Triệu Nhiễm Nhiễm cười hì hì, "Mẹ, đây là Giang Tiềm."

Triệu phu nhân nhìn kỹ xong liền sửng sốt, nhiều năm trước bà từng gặp Giang Tiềm một lần, thời điểm đó Giang Tiềm mới 20, vừa cao vừa gầy cứ như cây cột điện, bây giờ thì khỏe mạnh hơn nhiều.

"Giang Tiềm, luyện cơ thể tốt vậys ao?"

Giang Tiềm chẳng dám thở mạnh, cảm thấy Triệu Nhiễm Nhiễm đưa tay thọc cánh tay của anh một cái, nhẹ giọng giới thiệu với anh, "Giang Tiềm, đây là mẹ em." Lúc này anh mới phản ứng được mình còn chưa có trả lời, lập tức chào một cái, rồi theo lời Triệu Nhiễm Nhiễm nói, tình ái dào dạt kêu một tiếng, "Mẹ."

Tiếng mẹ này khiến mặt Triệu phu nhân cũng đỏ, ô ô a a không biết trả lời thế nào, Triệu Nhiễm Nhiễm cũng có chút dở khóc dở cười, trong phòng khách càng thêm truyền tới một hồi tiếng cười ha ha. Triệu Trí Lược ở trong phòng khách, phun một ngụm nước ra xa nửa mét, ôm bụng ngồi xổm xuống góc tường, "Giang Tiềm, anh. . . . anh quá không khách sáo, giờ đã kêu mẹ?"

Mặt Giang Tiềm màu đen cũng nhìn không ra có đỏ không, nhưng anh cũng cảm thấy mặt mình nóng bỏng. Triệu phu nhân cúi đầu, cố nén nụ cười, lúc ngẩng lên thì khóe mắt cũng nhướng lên. "Mau vào đi, bên ngoài lạnh lẽo."

Khúc nhạc đệm này rốt cuộc khiến thái độ của Triệu phu nhân dành cho Giang Tiềm rõ ràng ôn hòa không ít, sau khi thăm hỏi còn kêu anh vào phòng nói chuyện riêng, lúc trở ra trên mặt hai người đều có nụ cười.

Mặc dù Triệu phu nhân không có nói rõ hài lòng với anh cỡ nào, nhưng lúc ăn cơm trưa lại làm một bàn đầy món ăn, khiến sự tự tin của Giang Tiềm vô cùng bành trướng, lôi kéo Triệu Nhiễm Nhiễm dương dương hả hê khoe khoang với cô, "Cha mẹ vợ xem con rể càng xem càng thuận mắt, lời này thật đúng là không phải nói chơi."

Triệu Nhiễm Nhiễm lặng lẽ đưa ra ba ngón tay làm dấu ‘OK’, "Cố gắng lên, anh nhất định làm được."

Hôm nay Triệu lão gia cực kỳ vui mừng, lúc nãy cứ lôi kéo Giang Tiềm tán gẫu, tất cả đều là chuyện trong bộ đội, trong mắt luôn lộ ra ánh sáng nhớ nhung, lúc ăn cơm càng thêm không ngừng gắp thức ăn vào trong chén anh, "Giang Tiềm ăn nhiều chút, về sau nơi này chính là nhà, cháu đừng ở nhà của Trương Vũ nữa, nghỉ phép cứ đến đây ở đi."

Nói xong bao gồm chính anh, đều quay đầu nhìn Triệu phu nhân, Triệu phu nhân bị nhìn mà sững sờ, "Mấy đứa bé này, nhìn mẹ làm gì chứ, mẹ đâu phải bà ngoại sói, buổi tối Giang Tiềm cứ ở đây đi."

Giang Tiềm vui mừng gật đầu, nâng ly rượu đầy lên, "Thím, cháu mời thím một ly, về sau chắc chắn chỉ có Nhiễm Nhiễm khi dễ cháu thôi, người cứ thoải mái đi."

Triệu phu nhân bị sự bảo đảm thẳng thắn của anh trêu chọc đến nếp nhăn cũng giãn ra, quả nhiên là đứa trẻ thành thật. Giơ ly rượu lên, hớp một ngụm, "Phải biết thông cảm nhau, và nhân nhượng nhau."

Giang Tiềm đã chuẩn bị sẵn sàng để Triệu Nhiễm Nhiễm khi dễ cả đời, nhất thời cảm thấy mẹ vợ nói lời này rất có văn hóa, cũng uống rượu vào, "Thím, thím uống nước trái cây là được rồi."

"Không có việc gì." Triệu phu nhân nói, "Bình thường xã giao nhiều, chút rượu này không sao, các con đừng chỉ lo uống rượu, ăn nhiều thức ăn chút."

Tửu lượng của Triệu lão gia không lớn, qua mấy lượt cũng hơi say rồi, tuy mặt vẫn đen, nhưng lời nói lại nhiều hơn, chỉ vào Giang Tiềm rồi nói với hai con, "Các con thấy không, đây chính lính do cha dẫn dắt, sự ương ngạnh của cậu ấy từ khi vào bộ đội đặc chủng đã được ma sát, bây giờ là ưu tú nhất. Giang Tiềm, cháu đã hoàn thành tâm nguyện khi còn ở trường quân đội của chú, giao con gái cho cháu chú không bị thua thiệt."

"Doanh trưởng. . . . . Không phải, chú, cháu chưa đủ tốt, trước kia cháu chưa từng dám mong có thể gặp được Nhiễm Nhiễm."

Triệu Nhiễm Nhiễm nghe hơi không vui, sao anh cứ nói mình không tốt, không xứng với cô chứ. Rõ ràng rất tốt mà, rõ ràng là cô may mắn mới đúng.

Triệu phu nhân nhìn sắc mặt của hai người, đáy lòng đột nhiên mềm mại. Có lẽ bọn họ cũng không thực sự hiểu rõ sự tự ti kỳ quái trong lòng mình, mà cảm thấy tự ti thật ra là bởi vì rất ưa thích đối phương, đến mức chỉ có thể nhìn thấy ưu điểm của đối phương, ngay cả mình cũng tự xem nhẹ mình, tình cảm như vậy rất trân quý trong xã hội cái gì cũng có thể đổi bằng vật chất như hôm nay. Triệu phu nhân ngăn chồng lại, "Được rồi anh, vừa uống rượu vào liền nói nhiều, mau để bọn trẻ ăn cơm đi, món ăn cũng lạnh rồi."

Triệu Nhiễm Nhiễm thật vui mừng trong lòng, cầm chén đi bới cơm, Giang Tiềm cũng không khẩn trương lắm, ăn một chén rồi lại một chén, khiến Triệu phu nhân thấy mà mặt mày hớn hở. Phụ nữ nhà họ Trương đều mắc bệnh này, thích người khác ăn nhiều cơm, điều đó thể hiện thành quả của mình được khẳng định, có thể không vui mừng sao. Chỉ là người ăn nhiều cơm trong nhà chỉ có Triệu Trí Lược, nhưng so sánh với Giang Tiềm thì cũng không bằng, chỉ bằng hai phần ba người ta thôi, nên Triệu phu nhân không ngừng gắp thức ăn cho Giang Tiềm, "Ăn nhiều chút. Tiểu Lược con xem người ta này, không vậy sao mà cường tráng được."

Triệu Trí Lược ganh đua nên cũng ăn thêm hai chén, đợi cơm nước xong xuôi Triệu phu bảo cậu dọn dẹp dời đến phòng cha mẹ ngủ chung thì cậu lại không nhúc nhích.

"Con không ngủ với cha mẹ đâu, bảo Giang Tiềm ngủ với hai người không phải được rồi sao, sao lại bắt con phải chen chúc với hai người, đối xử thế này thật là kém xa nhau quá."

"Thằng nhóc này." Triệu phu nhân điểm trán của cậu, "Không phải sợ mấy đứa không thích ứng sao, chờ tương lai con dẫn vợ về, mẹ cũng sẽ bảo chị con dọn phòng cho, được không?"

"Cũng không được, chờ con tìm được vợ thì chị đã sớm lập gia đình, đâu có cần chị chuyển đi."

Triệu phu nhân nhéo lỗ tai của cậu, "Mẹ bảo mà con không nghe hả? Hả? Không nghe mẹ bảo phải không? Jả?"

Triệu Nhiễm Nhiễm cười đến nghẹn rồi dẫn Giang Tiềm tới phòng của mình, lấy ra hai cuốn album hình cho anh xem, "Cho anh xem xem lúc em còn nhỏ."

Giang Tiềm là lần đầu vào phòng con gái, vách tường bốn phía đều là màu vàng nhạt ấm áp, cả chăn cũng thế, phía trên có hình hoạt hình thật to, trải rộng ngăn nắp trên giường. Trên tường có khảm tủ treo quần áo, bên cạnh là giá sách gỗ thô, phía trên tràn đầy mấy cuốn sách, laptop cũng ném lung tung ở phía trên.

Giang Tiềm cảm thấy nơi này ấm áp như con người của Triệu Nhiễm Nhiễm, lúc ấy liền thích, muốn hôn hôn cô, nhưng cửa phòng mở ra nên anh không dám lỗ mãng, chỉ nắm tay của cô thật chặt.

"Thì ra lúc em nhỏ xinh ghê đó, như một công chúa nhỏ vậy."

"Mẹ em thích cho con mặc trang phục thật sạch sẽ, thật xinh đẹp, giáo viên bạn bè đều cho rằng em là cô gái được chiều chuộng, thật ra thì từ năm lớp ba em đã bắt đầu rửa chén, lên cấp 2 đã bắt đầu giúp mẹ dọn dẹp phòng rồi."

"Vậy em trai em thì sao?"

Triệu Nhiễm Nhiễm lắc đầu, "Mẹ em nói con trai không cần nhất định phải biết làm việc nhà, con gái thì phải học."

"Vậy giờ anh được hưởng phúc lợi rồi?"

Hai người ngã xuống giường cười, điên khùng náo loạn với nhau.

"Đúng rồi Giang Tiềm, lúc anh còn nhỏ thì thế nào hở?"

"Quên rồi." Giang Tiềm đáp vô cùng nhanh, anh ngượng ngùng nói mình từ nhỏ đã rất bướng bỉnh, bóc ngói trên mái, xuống sông bắt cá, một ngày mặc bốn năm bộ quần áo mà đến tối đều bẩn hết. "Chờ em về nhà anh không phải sẽ xem được sao, nhưng anh nói trước nhé, khi còn bé ba mẹ đều bận, nào có ở không trông nom anh, khẳng định không có ăn ảnh như em đâu, không được cười anh."

"Không cười không cười." Triệu Nhiễm Nhiễm nhịn cơn buồn cười, "Anh như thế nào em cũng thích. . . . Đúng rồi Giang Tiềm, trước khi ăn cơm mẹ em kêu anh vào trong phòng nói cái gì thế?"

"Thím hi vọng sau khi anh chuyển nghề có thể ở lại chỗ này, không trở về nhà bên kia." Giang Tiềm nói đặc biệt nhẹ nhõm.

Triệu Nhiễm Nhiễm há to mồm giật mình nhìn anh, "Anh. . . . Anh đồng ý?"

Giang Tiềm gật đầu, "Dĩ nhiên, sao lại cam lòng để em ở xa người nhà thế chứ. Chuyển nghề ổn định thì cái gì cũng có thể giải quyết, huống chi cho dù muốn ăn cơm, anh cũng có thể nuôi em trắng mũm mĩm mà."

Triệu Nhiễm Nhiễm suy nghĩ một lát, rốt cuộc hỏi vấn đề lo lắng nhất, "Vậy ba mẹ anh sẽ đồng ý chứ?"

Giang Tiềm thấy ánh mắt lo lắng rõ ràng của cô, không nhịn được cười thầm, mười ngón tay quấn quít cầm thật chặt, "Nhiễm Nhiễm, là như vậy, cho dù mẹ không nói, anh cũng tính toán chuyển nghề rồi sẽ ở lại chỗ này." Thấy cô vẫn lộ vẻ mặt không yên lòng, Giang Tiềm còn nói, "Anh phân tích cho em nghe nhé. Em chưa bao giờ rời quê quán thật lâu, tương lai xa xứ sẽ rất khổ cực. Còn nữa, sau khi kết hôn ở gần nhà mẹ đẻ sẽ tốt cho em hơn, vì ba mẹ em và Tiểu Lược đều có công việc chính thức, nếu để cho bọn họ tới nhà anh ở lâu dài thì sẽ có khó khăn. Mà anh thì khác, chính anh đã sinh sống vài chục năm ở đây, sớm quen rồi, hơn nữa ba mẹ anh không có công việc, tương lai nếu như tới đây sống chung với chúng ta cũng rất dễ dàng."

"Còn có điểm quan trọng nhất là, anh không thể để cho bên cạnh em chỉ có một mình anh, anh không phải người tỉ mỉ, tương lai sinh hoạt chung không tránh được có va va chạm chạm, nếu như cách người nhà mẹ đẻ xa, đến lúc đó em sẽ không có ai để bầu bạn."

Đôi mắt Triệu Nhiễm Nhiễm nóng lên, Giang Tiềm nhân cơ hội đưa mặt qua, "Nhiễm Nhiễm, hôn anh đi, mấy ngày qua chúng ta chưa có. . . ."

Không khí tốt trong nháy mắt đã bị cắt đứt, Triệu Nhiễm Nhiễm vội vàng lắc đầu, nhìn một vòng chung quanh, nhỏ giọng nói, "Không được, bị mẹ em thấy sẽ nguy đó, anh nghe lời, nhịn một chút."

Giang Tiềm dĩ nhiên biết không được, cũng chỉ muốn thổ lộ lòng mình thôi. "Nhiễm Nhiễm, hôn lễ vẫn phải về nhà anh làm."

Triệu Nhiễm Nhiễm gật đầu, "Em hiểu mà."

"Vậy khi nào chúng ta về nhà anh?"

"Vậy phải xem anh chứ, không phải anh nói năm nay xin nghỉ nữa thì chỉ có thể xin nghỉ kết hôn sao."

Đôi mắt Giang Tiềm bỗng chốc sáng loáng rồi, "Đúng đúng, vậy. . . . trước quân diện anh liền nộp báo cáo cưới được không? Diễn tập xong chúng ta về nhà kết hôn, nếu không chờ anh trở về đại đội đặc chủng sẽ rất bận."

Triệu Nhiễm Nhiễm rũ mắt xuống, khóe miệng cũng nhếch lên, một lúc lâu, dùng sức gật đầu một cái, "Được, chúng ta kết hôn."
Bình Luận (0)
Comment