Trong thời gian này, Đại hoàng tử lại tới chơi, việc này sẽ khiến người khác chú ý, vị Đại hoàng tử này sao lại không cân nhắc một chút chứ.
Bất quá khi nghĩ lại tính cách cua Đại hoàng tử, trong lòng hắn liền trở nên thoải mái.
Nếu Đại hoàng tử đã đến, chỉ sợ là gióng trống mở cờ đón tiếp, đương nhiên hắn không thể chậm trễ. Vân Thiên Hà lập tức chạy về Linh Thiên Các, để Xuân Hương cùng Hạ Hương giúp hắn đội thúc quan hoàng đế ban thưởng khi phong tước, sau đó lại thay đổi công phục của Huân Tước, đeo thêm quải bội vào thắt lưng. Sau khi mặc y phục chỉnh tề, liền lập tức chạy đến Tử Vân Hiên của Vân Nương.
Đi tới Tử Vân Hiên, đã thấy Vân Nương dưới sự trợ giúp của đám nha hoàn thay xong y phục của cáo mệnh phu nhân, chờ sau khi đội thêm Kim Linh vũ quan, lúc này hắn mới nâng cánh tay Vân Nương, mang theo đám nha hoàn hạ nhân nhanh chóng xuất môn.
Khi đi tới tiền viện, vừa lúc gặp lão thái thái đang đi ra, đoàn người liền hợp lại rồi cùng nhau tiến tới cửa phủ. Bên ngoài cửa phủ, Sử Trường Đức cùng Trịnh phó quản gia đã bày xong hương án và các thứ nghi lễ. Truyện Tiên Hiệp - TruyenGG
Vừa bước ra khỏi phủ, đã thấy một đội ngũ kèn trống ăn mạc rực rỡ trùng trùng điệp điệp tiến tới, Đại hoàng tử cưỡi trên một con Xích Nhã Mã đi ngay chính giữa. Trước sau là hai đội cầm cờ cùng với đám hộ vệ cấm quân. Đây chính là một đội ngũ tiêu chuẩn khi Đại hoàng tử xuất hành, quả nhiên đúng là gióng trống mở cờ.
Đội ngũ đi tới trước cửa phủ rồi dừng lại, Đại hoàng tử nhìn về phía Vân Thiên Hà, cười cười rồi nhảy xuống ngựa. Tất cả trên dưới Đỗ phủ lập tức quỳ xuống hành lễ.
Đại hoàng tử vung tay ra hiệu miễn lễ, sau khi cùng Vân Nương và lão thái thái trò chuyện mấy câu, sau đó liền sai người bên trong đội ngũ mang lên hai chiếc rương lớn, nói:
- Đây là chút tâm ý nho nhỏ của bản vương!
- Tạ ơn Đại hoàng tử điện hạ!
Vân Thiên Hà thản nhiên nhận lấy rồi lập tức hành lễ. Đại hoàng tử mỉm cười gật đầu, sai đám cấm quân thị vệ đem hai chiếc rương vào phủ, sau đó Vân Thiên Hà lập tức tiến lên dẫn đường, Đại hoang tử theo phía sau cũng tiến vào phủ. Đội ngũ bên ngoài được Sử Trường Đức mời vào phòng tiếp khách ở tiền viên nghỉ ngơi dùng trà.
Sau khi dẫn Đại hoàng tử tiến vào phòng tiếp đãi khách quý, Đại hoàng tử cũng không có ý cùng lão thái thái nói chuyện, vì vây uyển chuyển để lộ ý tứ, lão thái thái cũng hiểu ý, liền dẫn theo Vân Nương ra ngoài rồi sai người chuẩn bi trà nước và đồ ăn.
- Thiên Hà huynh đệ, nhiều ngày không gặp, ta thấy khí sắc hiện tại của ngươi hình như không được tốt cho lắm?
Sau khi Vân Nương cùng lão thái thái rời đi, Đại hoàng tử nói chuyện cùng trở nên tùy ý hơn.
Vân Thiên Hà ngồi xuống, nói:
- À, vài ngày trước thân thể không được khỏe cho lắm, tu dưỡng đến giờ vẫn chưa hoàn toàn bình phục!
Dứt lời, Vân Thiên Hà cùng không muốn tiếp tục nói những câu khách sáo nữa, liền hỏi:
- Không biết Đại hoàng tử điện hạ đến thăm, có phải là vì chuyện săn bắn lần trước không?
Đại hoàng tử hơi sửng sốt, sau đó liền nở nụ cười, nói:
- Ta thích Thiên Hà huynh đệ chính là ở phần ngay thẳng này, nhị đệ có thể giữ được tính mệnh, cùng bởi vì lần đó còn may mà có Thiên Hà huynh đệ đỡ hộ nỗ tiễn. Ta vốn đã định tới đây sớm hơn, nhưng nhiều việc quấn lấy thân không dứt ra được, hôm nay vừa lúc rảnh rỗi, liền lập tức đến thăm, cũng không biết Thiên Hà huynh để thân thể không được khỏe, quả thật có chút đường đột!
- Không sao! Vân Thiên Hà nói:
- Hiện tại khí trời chuyển lạnh, không biết thương thế nhị hoàng tử điện hạ thế nào rồi?
Đại hoàng tử nói:
- Thương thế của nhị đệ cơ bản đã bình ổn, nhưng cũng cần phải tu dưỡng điều trị thêm một thời gian nữa!
Nói xong, Đại hoàng tử liền chuyển đề tài:
- Mấy ngay gần đây, An Bình vẫn luôn gây huyên náo đòi tới làm phiền quý phủ, phụ hoàng không đồng ý, bản thân ta cũng rất hiếu kỳ về tay nghề chế biến món ăn cua Thiên Hà huynh đệ, không biết hôm nay có được may mắn thưởng thức muộn nê hoàn của ngươi hay không?
- Điện hạ chê cười rồi!
Vân Thiên Hà nói:
- Chẳng qua chỉ là chút đồ ăn thô thiển khi đi săn, sao có thể so được với sơn hào hải vị trong thiện phòng cung đình, hơn nữa bây giờ ở đây không núi không sông không thể săn được đồ tươi sống, cũng không hợp với tình huống, muộn nê hoàn này nếu ăn ở trong nhà quả thực sẽ mất đi ý vị. Bất quá tại hạ thực ra vẫn con một phương pháp chế biến đồ ăn khác, không biết đại hoàng tử có hứng thú thử qua một lần hay không, dù sao ở trong cung Đại hoàng tử cũng không có được cơ hội nếm thử đâu.
- A! Thế thì nhất định phải thử qua một chút.
Đại hoàng tử vừa nghe lập tức cảm thấy hứng thú.
Vân Thiên Hà liền gọi Sử Trường Đức đang đứng ở bên ngoài vào rồi nói:
- A Lai, ngươi đi đem chiếc nồi lần trước ta sai La Gia Anh chế tạo đến đây, lấy gia vị ta đã chế biến sẵn, thêm cả loại than không khói tốt nhất để đốt, sau đó tới nhà bếp lấy một chút thịt tươi cùng rau xanh, để ta mời hoàng tử thưởng thức món "lẩu"!
Sử Trường Đức đã sớm được nếm qua kiểu ăn này, hơn nữa sau khi Vân Nương cùng lão thái thái thử qua cũng đều vô cùng thích thú, cơ bản cứ cách một hai ngay là lại ăn một bữa, nên sau khi nghe thấy vậy, liền lập tức chạy đi chuẩn bị.
- Món lẩu?
Đại hoàng tử nghe thấy vậy, có vẻ hăng hái nói:
- Món ăn mà ngươi nói ta chưa từng nghe thấy bao giờ, không biết có chỗ nào mới lạ?
Vân Thiên Hà giải thích:
- Kỳ thực cùng không có chỗ nào mới lạ cả, chỉ là món này căn cứ vào khẩu vị đồ ăn của mỗi người mà có thể tự do điều chỉnh cho phù hợp, có thể lựa chọn thứ nào mình thích, nói chung đây là một món ăn tương đối tùy ý!
Vân Thiên Hà sau khi giải thích một phen, qua thời gian khoảng nửa nén nhang, Sử Trường Đức chạy tới bẩm báo tất cả đã chuẩn bị đầy đủ, Vân Thiên Hà liền đứng dậy nói:
- Điên hạ, mời!
Đại hoàng tử vốn đã vô cùng hiếu kỳ, liền lập tức đứng dậy theo sau Vân Thiên Hà tiến vào phòng ăn, vừa vào phòng ăn, Đại hoàng tử đã ngửi thấy trong không phòng tràn ngập mùi thơm, nhịn không được lập tức nói:
- Thơm quá!
Chỉ thấy trong phòng mọi người đang kê bàn ghế, ở giữa chiếc bàn có một cái hốc, phía trên bày một chiếc nồi, trong nồi chia làm ba ngăn đựng ba loại canh khác nhau, bên cạnh bàn là rau cùng với thịt tươi, thoạt nhìn qua cũng có phần hấp dẫn, khiến người khác nhìn vào lập tức muốn ăn ngay.
Sau khi Đại hoàng tử ngồi vào ghế chủ tọa, hai gã thị vệ cùng một gã thái giám đứng sau lưng, Vân Thiên Hà ngồi ở ghế bên cạnh để tiếp đãi. Thấy canh đã sôi, bèn hướng về phía Đại hoàng tử giới thiệu khẩu vị cùng chỗ đặc sắc của ba loại canh và cá nước tương để chấm bày ở trên bàn. Đại hoàng tử đã nóng lòng muốn được thử ngay, bất quá thái giám đứng phía sau đã lên tiếng:
- Điên hạ, để lão nô kiểm tra đồ ăn trước cho điện hạ!
Vân Thiên Hà biết những quy củ rườm rà trong cung đình này, đồ ăn của hoàng đế cùng các hoàng tử, trước tiên phải để cho thái giám thử qua, sau đó mới có thể ăn, vì vậy cũng để mặc cho vị thái giám kia cầm một đôi đũa sạch, thử qua một lượt toàn bộ đồ ăn, từ nước canh, nước tương cho đến rau thịt các loại. Qua chừng nửa canh giờ, vị thái giám kia cẩn thận nếm thử qua toàn bộ, trong ánh mắt đã thêm phần tán thưởng về món ăn mới lạ. Lúc này bên nói:
- Điên hạ, có thể dùng rồi!
Đại hoàng tử sớm đã không còn kiên nhẫn chờ đợi, sau khi nghe vậy, liền chọn món mình thích ăn nhất là thịt, đưa đũa gắp lấy một miếng thịt rất mỏng, học theo cách của Vân Thiên Hà, đem miếng thịt nhúng vào món canh có khẩu vị hắn thích nhất, lật qua lật lại vài lần trong nồi, thấy miếng thịt đã chín được bảy phần, bèn gắp ra chấm vào nước tương rồi nếm thử.
Ăn xong một miếng, ánh mắt Đại hoàng tử nhất thời sáng lên, không khỏi khen lớn:
- Quả nhiên là món ăn thú vị mới lạ, hay thật, những đồ ăn bình thường hàng ngày, chỉ đổi một chút phương pháp mà cũng có thể đạt được mùi vị kỳ diệu đến vậy!
Vân Thiên Hà nói:
- Mức độ chín tới của đồ ăn, khẩu vị mặn nhạt cùng với nhiều loại đồ ăn để lựa chọn, có thể tự do điều chỉnh. Đây chẳng qua cũng chỉ là may mắn hợp với khẩu vị của điện hạ mà thôi, khiến điện hạ chê cười rồi!
Đại hoàng tử không đồng ý như vậy, bèn nói:
- Thiên Hà huynh đệ phát minh ra món ăn kỳ diệu thế này, có thể thấy được Thiên Hà huynh đệ thông minh tài trí, không phải những người tầm thường có thể sánh được. Bởi vậy có thể thấy được, với đại tài của Thiên Hà huynh đệ, nếu như tòng quân, nhất định có thể trở thành thống soái dẫn quân, nếu như vào triều, nhất định có thể trở thành quan cao trì thế!
(trì thế: có thể tạo ra được thái bình thịnh vượng)
- Điện hạ quá khen!
Vân Thiên Hà đối phó đáp lại một câu, rồi thong thả nhấm nháp đồ ăn.
Đại hoàng tử nhìn thấy thần sắc Vân Thiên Hà bình tĩnh, sau khi hắn nói những lời đó, căn bản không tạo được chút gợn sóng nào. Lại nhúng một cọng rau vào nồi, ăn xong rồi nói tiếp:
- Thiên Hà huynh đệ đại tài như vây, không biết sau này có tính toán gì không? Không tòng quân, cũng không nhập sĩ, chẳng phải quá đáng tiếc sao?
(nhập sĩ là làm quan)
Vân Thiên Hà sau khi nghe thấy Đại hoàng tử nói như vậy, liền minh bạch ý đồ chân chính hắn đến lần này, chính là muốn chiêu lãm hắn. Không trực tiếp trả lời, cùng không có ý tránh né, bèn nói:
- Lần trước tại hạ ở Túc Tĩnh Vương phủ, Vương Gia có hỏi ta vì sao không tham gia kỳ thi nhập ngũ tòng quân, tại hạ lúc đó trả lời rằng, tiểu dân mặc dù biết vài mặt chữ, nhưng cũng chỉ là vũ phu thô lỗ, không hiểu chút gì binh pháp chiến lược, cũng không thông bày binh bố trận, cho dù có tham gia kỳ thi cũng chỉ là phí công vô ích. Sau đó Vương Gia lại hỏi ta, nhưng khi nhập quân có quân sư tham mưu, tại hạ lúc đó lại trả lời, có quân sư tham mưu cùng phải hiểu quân pháp chiến sự, không phải chỉ có chút thông minh là có thể làm được, tiểu dân văn bất thành võ bất tựu, dựa vào đâu mà dám đảm đương trọng trách!
Đại hoàng tử nghe xong lời này, trong lòng cùng đã hiểu rõ, bèn không nói tới vấn đề này nữa, bắt đầu chọn vài thứ đồ ăn mình thích nhúng vào trong nồi, bắt đầu hưởng thụ lạc thú của món ăn mới lạ.
Giữa bữa ăn, Vân Thiên Hà nói với Sử Trường Đức đứng ở bên ngoài:
- A Lai, đi đem một bình "nhị oa đầu" tới đây!
- Nhị oa đầu?
Đại hoàng tử nuốt thức ăn trong miệng xuống, vẻ mặt vô cùng háo hức. Hắn nhận thấy hôm nay tới Bắc Hầu phủ quả thực không hề uổng công, tên gia hỏa trí tuệ hơn người trước mắt này không ngừng đem đến cho hắn kinh ngạc, một loạt những từ ngữ mới mẻ, cho đến bây giờ hắn cũng chưa từng nghe qua, vì vây bèn hỏi:
- Thiên Hà huynh đệ, không biết loại rượu nhị oa đầu này có lai lịch thế nào, trong đời bản vương đã uống qua vô số loại rượu, nhưng cũng chưa từng nghe thấy loại rượu này?
Vân Thiên Hà thản nhiên nói:
- Rượu này chính là bản thân tại hạ tự mình nhưỡng ra, cùng chưa từng truyền ra ngoài hay buôn bán, chỉ khi nào bằng hữu đến thăm thì mang ra chiêu đãi, khiến điên hạ chê cười rồi!
- Ngươi lại còn có thể nhưỡng rượu?
Đại hoàng tử kinh ngạc nói:
- Đã như vậy, bản vương nhất định phải nếm thử rượu nhị oa đầu này, xem có chỗ nào thần kỳ!
Đại hoàng tử phát hiện, hắn càng lúc càng thấy hứng thú đối với ngươi có vô số ý tưởng kỳ diệu này, cho dù không thể chiêu lãm, nhưng làm bằng hữu thế này cũng đã rất tốt rồi, có bằng hữu như vậy bên người sẽ không cảm thấy nặng nề, càng khiến cho hắn yêu thích chính là, đối với thân phận hoàng tử của mình, người này tựa hồ cùng không có chút nào kính nể, rất bình thản tự nhiên, vô cùng hợp với tính cách của hắn!
Kỳ thực đâu chỉ Đại hoàng tử, phàm là những người tiếp xúc qua với Vân Thiên Hà, đại thể đều cảm thấy như vậy, dù sao bản thân Vân Thiên Hà có tư tưởng của người hiện đại, những lời nói ra hoặc những việc làm ra, ở thế giới này đều là những thứ mới mẻ, có lẽ cũng vì vậy mà bất tri bất giác tạo ra lực hấp dẫn, cũng có lẽ vì nguyên nhân này, mới khiến cho Túc Tĩnh Vương cảm thấy không thể nào khống chế, bắt đầu nảy sinh sự bài xích đối với hắn.