Sau khi Vân Thiên Hà ra khỏi Quốc Công Phủ cũng không lập tức hồi phủ mà dẫn nguyên đoàn người cũng từ Quốc Công Phủ, trực tiếp cười ngựa ra khỏi thành.
Đi tới Nghênh Tống Đình ngoài Thành Bắc, tại đầu cùng quan đạo, ngoại trừ một ít xe ngựa cũng như khách qua đường, ngoài ra không thấy đội ngũ Đồ Nguyên Khánh đâu.
Vân Thiên Hà ngồi xuống trong đình, Sử Trường Đức nói:
- Thiếu gia, quản gia phái người tới bảo lão thái gia buổi chiều mới đến, hiện tại mới quá trưa, chúng ta tới có phải hơi sớm không?
Vân Thiên Hà lắc đầu nói:
- Không còn sớm, phỏng chừng có người rất nhanh tới đây muốn tìm ta!
Nói xong, xa xa chỉ thấy một chiếc xe ngựa hướng từ trong thành qua đây, tốc độ cực nhanh, Vân Thiên Hà nhìn phía xe chạy nhanh trên quan đạo nói:
- Kìa, đã tới rồi!
Sử Trường Đức hướng mắt trên quan đạo nhìn lại, thế nhưng chỉ có thể nhìn được một bóng mờ, trong lòng không khỏi âm thầm kinh ngạc, thị lực của thiếu gia thực sự kinh người, xa như vậy vẫn có thể nhìn thấy được.
Chốc lát sau, chỉ thấy một chiếc xe ngựa bình thường chạy nhanh đến, Sử Trường Đức lúc này mới nhìn rõ, đánh xe là một vị tiểu cô nương xinh đẹp khả ái, mà bên mành che xe ngựa cư nhiên còn có một con báo tuyết, toàn thân phủ lông màu trắng, nằm úp xấp ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ dễ thương.
Ngay khi xe ngựa nhanh chóng tới gần, báo tuyết tựa như phát hiện động tĩnh gì đó, lập tức mở hai mắt, sau đó đứng dậy, nhanh như chớp nhảy khói xe ngựa chạy tới bên trong đình.
- Là tinh thú, đề phòng!
Đồ Thất quan sát thấy báo tuyết đang nhanh chóng chạy qua đây, lập tức hô lên rồi cùng với Đồ Bát bảo hộ bên người Vân Thiên Hà.
Vân Thiên Hà nhìn con báo tuyết kia một chút, lại nhìn sang Sử Trường Đức đang ngưng thần đề phòng thản nhiên nói:
- Không cần khẩn trương, không được để nó cảm thấy địch ý trên người các ngươi, cứ coi nó như một con mèo con là được!
Đồ Thất và Đồ bất nghe vậy lập tức thu liễm sát khí, bộ dáng vô cùng bình tĩnh. Tu vi võ đạo của Sử Trường Đức thấp hơn một ít, không thể cảm nhận được khí tức vô hại trên người báo tuyết nên vẫn có điểm tập trung, đứng bên cạnh Vân Thiên Hà gắt gao trừng mắt nhìn con báo tuyết kia, trong lòng hắn không thể xem một con báo tuyết giống như một con mèo con được.
Vân Thiên Hà đưa tay lên vỗ vỗ vai Sử Trường Đức, giúp cho hắn trấn định lại, sau đó Sử Trường Đức thấy con báo tuyết kia vẫy đuôi chạy tới rồi nhào vào trong lòng Vân Thiên Hà, hết sức làm nũng, nào là liếm, là hôn lên người Vân Thiên Hà, trông thật giống như một vị chủ nhân hiền lành và một chú mèo con dễ thương vậy.
Sử Trường Đức không khỏi ngẩn người, trong đầu thủy chung không thể phản ứng kịp, đây rốt cuộc là tinh thú hay là mèo đây.
Đúng lúc này, xe ngựa kia cũng dừng lại bên ngoài đình, thị nữ khả ái kia vừa vén rèm lên. Tô Tuyết hiện ra với một thân trang phục màu lam nhạt, trước mặt còn che một tấm khăn màu lam. Sau khi bước xuống xe, đôi mắt đẹp khẽ liếc về phía đình rồi đôi chân chậm rãi bước tới, bộ dáng mềm mại thướt tha tựa như vị tiên nữ trong tranh.
- Công tử!
Tô Tuyết đi tới cúi chào, nhìn ba người Đồ Thất, Đồ Bát và Sử Trường Đức một chút, muốn nói gì nhưng lại thôi.
Vân Thiên Hà thản nhiên nói:
- Có chuyện gì xin Tô tiểu thư cứ nói, không cần cố kỵ!
Nghe được thanh âm lãnh đạm của Vân Thiên Hà, thần sắc Tô Tuyết có chút ảm đạm, lúc này mới khẽ mở lời nói:
- Tiểu nữ phạm phải sai sót khiến công tử phải hiểu lầm, trong lòng thực vô cùng áy náy bất an, hôm nay đặc biệt đến để xin lỗi, hi vọng công tử có thể tha thứ cho.
- Sự tình Thịnh Tuyết Lâu ta đã điều tra rõ, không cần nhắc lại nữa, ta chỉ muốn biết Tô Tuyết tiểu thư đối với đề nghị lần trước của ta rốt cuộc có câu trả lời cuối cùng hay không, nếu Tô tiểu thư còn muốn chờ thương nghị với tỷ tỷ, khó có được quyết định, như vậy việc này về sau liền bỏ đi, coi như ngươi và ta chưa từng phát sinh qua chuyện gì.
Tô Tuyết khẽ cắn môi mềm nói:
- Lần trước hẹn công tử tới quán trà Kinh Trấn để trao đổi việc này, vốn là tiểu nữ tử tự mình lén chủ trương, cũng không nghĩ lại phát sinh biến cố rồi không thể gặp mặt. Cách đây mấy ngày, tiểu nữ và tỷ tỷ đã có kết quả thương nghị cuối cùng, tỷ tỷ tạm thời không quyết định được, nhưng ta có thể đáp ứng hợp tác với công tử, có điều công tử cũng phải đáp ứng chúng ta một điều kiện!
Vân Thiên Hà tựa như đã biết điều kiện Tô Tuyết muốn nói là gì, thuận miệng nói:
- Ta đáp ứng điều kiện của ngươi, kỳ thực từ lâu ta đã thổ lộ với các ngươi. Đồ Thất, Đồ Bát có thể dùng sự thực để chứng minh, việc ta đã hứa hẹn có thực hiện được hay không!
-Dạ!
Đồ Thất và Đồ Bát đi tới trước mặt Tô Tuyết, đưa tay xé bỏ lớp ngụy trang mặt người xuống, nhất thời lộ ra những nét đặc biệt trên khuôn mặt hậu nhân tuyết tộc và phong tộc, còn có một vết tựa hồ như là linh hồn tội nô ấn ký.
Tô Tuyết thấy một màn này, che miệng lại ngăn không cho chính mình phát lên một tiếng kinh hô.
Tuy rằng từ lần trước nàng và tỷ tỷ đã sớm đoán qua, nhưng lúc này chân chính gặp được, nàng vẫn còn có chút không tin tưởng được, hậu duệ phong tộc và tuyết tộc, còn có hậu duệ hỏa tộc, tất cả đều là hoàng tộc trong các dị tộc. Mỗi người trong bọn họ có địa vị vô cùng cao, ngay cả khi bọn họ tại vương triều Đại Đường này có thân phận cấm kỵ tội nô bi thảm hơn rất nhiều so với các dị tộc khác, nhưng trong những dị tộc, lực ảnh hưởng của bọn họ vẫn nguyên vẹn mười phần. Lúc này Tô Tuyết rốt cuộc đã minh bạch vì sao đại trưởng lão trong tộc lại cam tâm tình nguyện để người ta dẫn năm hài tử trong tộc đi, mà những người đó nhất định là những hậu duệ của phong tộc và tuyết tộc trước mắt này, chỉ có bọn họ mới có thể thuyết phục được đại trưởng lão, cũng chỉ có bọn họ mới có thế làm người khác tín phục. Đọc Truyện Online Tại TruyenGG
Khi Đồ Thất và Đồ Bát nhanh chóng khôi phục lại lớp ngụy trang, Vân Thiên Hà nói:
- Nói vậy Tô tiêu thư hiện hẳn là có thể phóng tâm hợp tác với tại hạ rồi, bất quá tại hạ vẫn phải nhắc nhở Tô tiểu thư, việc này ta tạm thời không hy vọng tỷ tỷ ngươi biết, ngươi hẳn minh bạch ý tứ của ta?
- Xin theo công tử phân phó!
Tô Tuyết nhận thái độ hợp tác, tự nhiên cũng xuất ra thành ý của mình, chính mình không có lý do gì không tín nhiệm hắn, dựa vào hắn.
Thế nhưng sau khi Tô Tuyết biết được hậu nhân của phong tộc và tuyết tộc đang bí mật phục vụ cho hắn, ngược lại trong lòng có chút mâu thuẫn, ngay cả quý tộc hậu duệ trong dị tộc cũng hướng hắn thuần phục, mà chính mình bất quá chỉ là Huyễn Vụ tộc bình thường lại hợp tác cùng hắn, điều này khiến cho suy nghĩ trong nàng có điểm không quá tự nhiên.
Vân Thiên Hà lại nói:
- Tô tiểu thư, nếu song phương chính thức họp tác, có một số việc cần phải nói rõ với Tô tiểu thư, hiện tại ba người đang đứng bên cạnh ta, mặt khác còn hai người nữa đều là người có thể tín nhiệm, bất quá bọn họ chỉ phụ trách việc liên lạc của cá nhân ta cũng như Bắc Hầu Phủ, bọn họ sẽ không chủ động trực tiếp tìm đến các ngươi, chúng ta sẽ có các tình báo viên phụ tránh liên lạc với các ngươi, nói cách khác là các ngươi cung cấp tình báo rồi chuyển lại cho những người này, chúng ta không có quan hệ trực tiếp nào, mà ta tán thành thành lập một hệ thống tình báo có thể hoạt động một cách độc lập, chúng ta đã hợp tác quan hệ nên hi vọng Tô tiểu thư có thể minh bạch!
- Như vậy sau này chúng ta liên lạc với ngươi như thế nào?
Tô Tuyết cẩn thận suy nghĩ lời Vân Thiên Hà, sau hỏi lại.
Vân Thiên Hà nói:
- Tổ chức tình báo của ta hiện nay còn chưa có căn cơ tại Kinh Thành, các điểm bố trí tại phụ cận Kinh Thành chỉ là chuyên môn bố trí mê hoặc người khác, còn chân chính hệ thống tình báo của ta được đặt tại Định Châu, Tuyên Châu và Lợi Châu rồi dần phát triển nên các khu vực phía bắc, riêng chỉ có Kinh Thành là rất khó nắm bắt, bởi vậy mới cần tới Tô tiểu thư giúp đỡ ủng hộ. Ba ngày sau ta sẽ để tổng quản tình báo doanh đến gặp Tô tiểu thư bàn bạc công việc cụ thể, đến lúc đó ngươi cùng hắn quyết định làm sao ta cũng không trực tiếp tham dự.
Tô Tuyết nghe vậy, trong lòng hơi có chút thất vọng, nàng vốn tưởng rằng có thể thường xuyên được gặp mặt hắn, nhưng với kiểu hợp tác quan hệ như vậy chẳng phải càng về sau cơ hội gặp mặt lại càng ít hơn.
Nhưng ngẫm lại trọng trách chính mình cần phải gánh vác nên chỉ đành tạm thời đè ý niệm này xuống, Tô Tuyết xoay người hướng thị nữ đứng bên cạnh nói:
- Vinh Nhi, ra xe mang chiếc hộp kia lại đây!
Vinh Nhi vẫn ngây người nhìn báo tuyết đang làm nũng trong lòng Vân Thiên Hà, lúc này mới sực tỉnh, hơi lè lưỡi nhỏ làm bộ rồi động thân trở lại xe ngựa, ôm một chiếc hộp có tay xách đi ra.
Tô Tuyết đợi Vinh Nhi đưa hộp tới rồi chuyển qua cho Sử Trường Đức, lúc này mới nói:
- Bên trong hộp này là một vài tư liệu tình báo trọng yếu do chúng ta thu thập tại Kinh Thành và một vài nơi phía nam trong vòng mấy năm qua, kể cả tư liệu về Thịnh Tuyết Lâu, quán trà, cửa hàng son phấn, các cửa hàng cùng một vài sản nghiệp khác, còn có hơn một nghìn vạn lượng ngân phiếu, thỉnh công tử xem qua, những thứ này đều được lấy tên của tiểu nữ, ngay cả tỷ tỷ cũng không có liên quan.
Thần sắc Vân Thiên Hà khẽ động nhìn Tô Tuyết, án theo kế hoạch của hắn, chỉ cần có được sự trợ giúp của hai nàng tại Kinh Thành, tình báo doanh Viêm Hoàng mới có được danh nghĩa tạm thời lưu lại rồi chậm rãi dung nhập tạo dựng căn cơ tại Kinh Thành, được như vậy đã là kỳ vọng lắm rồi.
Nhưng hắn lại không nghĩ tới, Tô Tuyết cư nhiên lại giao ra cả tư liệu tình báo của khu vực phía nam cho hắn, cứ như vậy càng tạo cơ hội cho tình báo doanh Viêm Hoàng có thể xây dựng phát triển xâm nhập sâu, án theo lẽ thường mà nói quan hệ hợp tác không thể có loại thái độ như thế này được, mà thái độ biểu thị như vậy chính là một loại nguyện ý thuần phục.
Bất quá Tô Tuyết cũng không nói rõ ra ý đồ của mình nên Vân Thiên Hà cũng sẽ không hỏi nhiều, miễn cho hai bên đều khó xử, rồi nói:
- Tô tiểu thư đưa ra thành ý lớn như vậy khiến ta vô cùng bất ngờ, vậy để hợp tác giữa chúng ta sau này được tốt đẹp hơn, ta cũng cần phải giới thiệu cho ngươi Viêm Hoàng cục!
- Viêm Hoàng cục?
Tô Tuyết có vẻ không thể lý giải nhưng cũng không có hỏi, chỉ ngưng thần lắng nghe.
Vân Thiên Hà nói:
- Viêm Hoàng cục của ta tổng cộng có bảy đại doanh, phân biệt là Luyện doanh, Tương tác doanh, Thương nghiệp doanh, Hậu cần doanh, Tình báo doanh, Sát thủ doanh, Trưởng lão doanh. Hiện nay Tình báo doanh và Sát thủ doanh đã được thành lập và đi vào huấn luyện hành động, còn lại Thương nghiệp doanh, Hậu cần doanh, Tương tác doanh sẽ được mở rộng phát triển từ gia tộc Đồ thị, nhiệm vụ của từng doanh chắc không cần ta giải thích thì Tô Tuyết tiểu thư hẳn cũng minh bạch được?
Tô Tuyết nghe vậy trong lòng cảm thấy mười phần khiếp sợ, cũng có chút không dám tin tưởng. Nguyên vốn nàng tưởng rằng Vân Thiên Hà chỉ muốn thành lập một hệ thống tình báo, không nghĩ tới hắn cư nhiên còn muốn thành lập cả một tô chức đầy đủ cơ cấu như vậy, nếu được vậy sẽ có thế lực không khác gì một đại tông môn rồi.
Thế nhưng với trí tuệ và suy nghĩ siêu phàm thoát tục của hắn, muốn thành lập một tổ chức đáng sợ như vậy không phải là không thể, nếu sau này tổ chức đó vững mạnh hơn, như vậy không chỉ có năng lực giải cứu khổ nạn cho các đồng bào dị tộc, hơn nữa còn bảo đảm cung cấp cho bọn họ sự an toàn lâu dài, chính mình nếu như thuần phục một tổ chức như vậy thì còn gì phải suy nghĩ tư lự nữa đây.