Võ Động Thiên Hà

Chương 197.2 - Chương 197.198


Mấy đời gần đây, số người trong gia tộc Thương thị không vượng, Thương Thiếu Dung được gia tộc ký thác kỳ vọng rất cao, được định sẵn làm tộc trưởng đời tiếp theo, từ nhỏ trên cơ bản đều sinh hoạt tại Kinh Thành, cùng sống với Thương Tử Kiều.

Vì vậy quan hệ thúc và chất nhi này, thân như phụ tử.

Mà chuyện lần này Thương Thiếu Dung trên đường trở lại Kinh bị tập kích đã làm cho Thương Tử Kiều rất coi trọng và oán giận, nguyên bản hắn muốn tới tìm hoàng thượng hỏi chuyện Hắc Giáp Doanh, thế nhưng vừa lúc trên đường gặp phải Đồ Nguyên Khánh chuẩn bị tới phủ, nói có việc cần bàn luận, chỉ đành tạm thời bỏ qua trở lại phủ.

Chỉ là không ngờ tới, Đồ Suất vừa mới vào phủ liền đi thẳng vào vấn đề nói thẳng muốn gặp Thương Thiếu Dung, Thương Tử Kiều liên tưởng tới chuyện ám sát vừa rồi, liền nhanh chóng gọi Thương Thiếu Dung tới đây.

Bất quá khi Đồ Suất hỏi trong xe Thương Tử Kiều hộ tống về Kinh là người nào, Thương Tử Kiều lại thủy chung không chịu nói, cuối cùng lão soái cũng lười tốn thêm nước miếng, trực tiếp theo như lời Vân Thiên Hà, nói việc báo ân.

Kết quả Thương Thiếu Dung vừa nghe, bừng tỉnh đại ngộ, lúc này mới hiểu ra người cứu mình ngày ấy chính là Vân Thiên Hà, vì vậy liền kể qua mọi chuyện đã xảy ra một lần cho Đồ Nguyên Khánh và Thương Tử Kiều nghe. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Cuối cùng Thương Thiếu Dung nói cho Đồ Nguyên Khánh, trong chiếc xe ngựa hắn hộ tống kia chính là di thể lão Vương gia.

Vũ Uy Vương ra đi tại thời điểm bắt đầu mùa đông không lâu, trước khi lâm chung đã bàn giao hậu sự Tây quân cho cháu nuôi Trữ Dạ, đồng thời lưu lại bốn vị kiện tướng vẫn luôn ở bên cạnh chính mình cho Trữ Dạ, chỉ là sợ hắn sau này tiếp quản Tây quân sẽ gặp phải nhiều cản trở, đồng thời dặn dò không phát tang và yêu cầu Thương Thiếu Dung hộ tống thi thể của hắn trở về Kinh Thành giao cho hoàng đế xử trí, sau đó mới xảy ra chuyện trên đường Thương Thiếu Dung hộ tống di thể trở về Kinh gặp phải chiến sĩ Hắc Giáp của Hắc Giáp Doanh chặn giết.

Mà Đồ Nguyên Khánh sau khi nghe được lời thuật lại của Thương Thiếu Dung, kết hợp với một số suy đoán của Vân Thiên Hà, âm thầm cảm thấy giật mình. Khi Thương Tử Kiều hỏi Đồ Nguyên Khánh vì sao muốn Thương Thiếu Dung báo ân, Đồ Nguyên Khánh liền nói là Vân Thiên Hà thỉnh cầu hắn tới truy hỏi việc này, mà Thương Thiếu Dung cũng kể lại chuyện được ba vị hiệp sĩ cứu giúp.

Cuối cùng mới có chuyện ngày hôm nay Thương Tử Kiều tự mình tới Bắc Hầu Phủ, chính là muốn nhìn xem tôn tử Đồ Suất gần đây được bàn luận rất nhiều trong những người còn trẻ tuổi, đồng thời hắn cảm giác rất hiếu kỳ.

Bất quá làm cho Thương Tử Kiều có chút kinh ngạc chính là, khi Vân Thiên Hà vào cửa, không hề hành lễ bái trưởng bối, mà lại cùng với một vị tiểu cô nương trừng mắt nhìn nhau.

Mà không chỉ những lão đầu này kinh ngạc, kỳ thực ngay chính Vân Thiên Hà cũng mười phần kinh ngạc, hắn không nghĩ ra được vì sao tiểu nha đầu này thế nào lại bị Ngư lão đầu dẫn tới đây.

Tiểu cô nương này tự nhiên không phải ai xa lạ, chính là nữ hài tử gọi là Thiên nhi mà Vân Thiên Hà gặp mặt hai lần tại quán trà, mà tiểu nha đầu này vẫn luôn đánh rụng hết răng của hắn, nhưng lần nào cũng bị hắn làm tức giận tới nghiến răng nghiến lợi.

Ngư Tử Tiên ngày hôm nay vẫn là tạo hình bộ đáng tiểu loli, lúc này thấy Vân Thiên Hà tiến vào, trợn to hai con mắt nhìn, răng ngứa ngáy, trong ánh mắt nổi lên hỏa diễm, liền xông tới:

- Tên ghê tởm, rốt cuộc cũng để ta bắt được ngươi rồi, ngày hôm nay bản cô nương nhất định phải đánh rụng hết răng của ngươi, ngươi đứng lại đó cho ta!

- Thiên nhi, không được vô lễ!

Ngư Ky Duẫn với khuôn mặt lão đầu nho nhã hiền lành, hai bên mai đã hoa râm, lúc này nhìn thấy Ngư Tử Thiên kiêu căng tùy hứng như vậy, không có lễ nghĩ xông tới Vân Thiên Hà, liền nhíu mày quát lớn.

Ngư Tử Thiên nghe được gia gia mất hứng rồi, lúc này hầu như cắn chặt đôi răng trắng, quệt cái miệng nhỏ nhắn, lại chạy vào trong lòng lão thái thái, ủy khuất chảy nước mắt, mà đôi nhãn cầu lại vòng vo chuyển động liên hồi.

Lão thái thái thấy bộ dáng ủy khuất của Ngư Tử Thiên, yêu thương an ủi nàng một phen, nàng cũng biết tiểu tôn tử của mình là một tiểu hoạt đầu tinh quái, thế nhưng nàng cũng rất hiếu kỳ, không khỏi hỏi:

- Thiên Hà, cháu thế nào để Thiên nhi ôm hận như vậy, làm cho nàng vừa nhìn thấy liền giống như cừu nhân của nhau vậy?

- Cháu không trêu chọc nàng ta, ai biết được nàng muốn cái gì, thậm chí cháu không nghĩ liên quan gì tới mình, cháu chỉ đến một quán trà tại Vọng Kinh Trấn, nói với nàng vài câu mà thôi!

Vân Thiên Hà cười khổ nói.

- Ô ô…

Ngư Tử Thiên vừa nghe, càng ủy khuất vô cùng, liền khóc lên:

- Cô bà, người xem, hắn lại khi dễ cháu, ô ô!

- Thực sự là một đôi tiểu oan gia!

Lão thái thái cười nói:

- Thiên nhi ngoan, hiện tại các gia gia có chuyện muốn nói với Thiên Hà ca ca của cháu, một lúc nữa cô bà sẽ giúp cháu hết giận, đi, cô bà dẫn cháu đi thăm phủ một lượt!

- Cô bà bà, đây chính là người nói đó!

Ngư Tử Thiên vừa nghe được lời này, nhất thời dừng khóc, hung hăng trợn mắt liếc nhìn Vân Thiên, nói:

- Vậy người phải giúp cháu đánh rụng răng của hắn!

Lão thái thái chảy đầy mồ hôi, nhanh chóng dẫn theo tiểu oan gia rời khỏi cửa.

Thậm chí mấy lão đầu trong sảnh cũng chảy đầy mồ hôi, Ngư Cơ Duẫn trừng mắt liếc nhìn Vân Thiên Hà nói:

- Tiểu tổ tông ở nhà bị nãi nãi của nó nuông chiều thành hư, mấy huynh đệ của nó đã bị lăn đi lăn lại không còn răng cửa, đọc sách chung quy mơ hồ, lão phu không có biện pháp. Lúc này mới đẩy nó tới quán trà Vọng Kinh Trấn một thời gian, tiểu tử, ngươi thế nào lại trêu chọc vào tiểu tổ tông này?

Vân Thiên Hà vừa nghe, trong lòng cũng tràn đầy mồ hôi, xem ra tiểu nha đầu này chính là sát thủ răng cửa.

Bất quá từ trong lời nói của Ngư Ky Duẫn, Vân Thiên Hà nghe được một chút nghi vấn, thuận miệng hỏi:

- Vậy, Cuồng Đao là ai?

- Khụ…

Nghe xong lời này, Ngư Ky Duẫn sửng sốt, nhãn thần lơ đãng liếc mắt nhìn sang Thương Tử Kiều bên cạnh, không trả lời, chỉ nói:

- Lão phu hỏi ngươi sao lại chêu chọc vào tiểu tổ tông này, ngươi hỏi những chuyện ngoài đề tài làm gì? Bất quá nếu như ngươi đã trêu chọc vào, như vậy lão phu cũng không hỏi lại, bất quá ta dự định để tiểu tổ tông ở lại Bắc Hầu Phủ một thời gian, ngươi xem làm bạn với nó đi!

- Cái gì?

Vừa nghe tới đây, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, bất quá nhanh chóng bình tĩnh lại, liền cúi người thi lễ nói:

- Tiểu tử ra mắt Thương đại nhân!

Thương Tử Kiều sờ sờ chòm râu, từ lúc vào cửa hắn đã quan sát qua, lúc này mỉm cười, gật đầu nói:

- Quả nhiên là một tiểu hài tử nhạy bén, vài lần trước đó Thiếu Dung đã từng đề cập tới ngươi, nói ngươi là một người rất khác biệt, hôm nay vừa thấy, quả nhiên khác hẳn so với người thường!

- Để Thương đại nhân chê cười!

Vân Thiên Hà khách sáo một câu, lại nói:

- Không biết mấy trưởng bối gọi tiểu tử tới đây là có chuyện gì?

Thương Tử Kiều nói:

- Lão phu có một số chuyện muốn hỏi ngươi, hai ngày trước Thiếu Dung trên đường bị tập kích, được ba vị hiệp sĩ giải cứu, lão phu muốn biết có phải là ngươi?

- Chính là tiểu tử, bởi vì tiểu tử ra ngoài một chuyến, không dám dùng hình dáng thực sự, miễn cho người khác chú ý, vì vậy đã cải trang một chút, vừa lúc trên đường gặp phải Thiếu Dung huynh bị mấy chiến sĩ Hắc Giáp tập kích, vì vậy đã để hộ vệ xuất thủ cứu viện!

Vân Thiên Hà biết Thương Tử Kiều đã suy đoán được, cũng không giấu diếm gì.

Lúc này đột nhiên Thương Tử Kiều đứng dậy thi lễ với Vân Thiên Hà, Vân Thiên Hà kinh hãi tiến tới ngăn cản, nói:

- Thương đại nhân đây là vì sao? Thiếu Dung huynh là bằng hữu của ta, bằng hữu gặp nạn, cần phải xuất thủ tương trợ!

Thương Tử Kiều mạnh mẽ thi lễ với Vân Thiên Hà một cái, lúc này mới nói:

- Đối với ngươi mà nói, chỉ là một việc đơn giản nhấc tay nhấc chân, thế nhưng đối với lão phu mà nói, đây chính là ân cứu mạng, lão phu nào có thể không tự mình đăng môn nói lời cảm tạ?

- Đã như vậy, vãn bối nhận một lễ này của đại nhân, Thương đại nhân, mời ngồi!

Vân Thiên Hà mời Thương Tử Kiều ngồi xuống.

Thương Tử Kiều nhìn Vân Thiên Hà, trong lòng âm thầm gật đầu, trách không được Vương gia lại muốn bài trừ người này, bất tri bất giác tạo ra một loại cảm giác muốn thân cận, nguyện ý làm bằng hữu với hắn, đây là một tiềm chất mà người thường khó có, hoặc nói cách khác, chính là người này rất dễ dàng mượn sức nhân tâm!

- Thiên Hà, hôm nay Thương đại nhân và lão phu cùng đi, cũng có một việc muốn hỏi ngươi, nếu ngươi đã muốn để Đồ Suất đi hỏi chuyện thân phận người trong xẹ ngựa Thiếu Dung hộ tống kia, có phải là căn cứ vào tình cảnh ngày hôm qua, hoặc là nghĩ tới cái gì, chúng ta muốn nghe suy nghĩ của ngươi một chút!

Ngư Ky Duẫn vào thẳng vấn đề nói.

Vân Thiên Hà liếc mắt nhìn Đồ Nguyên Khánh, thấy hắn gật đầu, trong ánh mắt cũng mang theo một phần hiếu kỳ, liền nói:

- Vãn bối hoài nghi, chiến sĩ Hắc Giáp chặn giết Thiếu Dung huynh không phải giả trang, cũng không phải hoàng thượng hạ thủ dụ, mà do nội bộ Hắc Giáp Doanh, nhất định có người hiệu lực vì một ai đó khác ngoài hoàng đế, mà người này sai chiến sĩ Hắc Giáp Doanh nửa đường chặn giế, mục đích chính là vì di thể Võ Uy Vương trong xe, tiếp tục suy đoán theo hướng này, cũng có thể muốn Tây quân hỗn loạn, do đó dẫn tới Liệt Diễm Quốc phát động chiến sinh phục hồi lãnh hổ, thậm chí xâm chiếm Đại Đường!

- Điều này không nằm ngoài suy đoán của chúng ta, còn có chuyện gì?

Ngư Ky Duẫn và Thương Tử Kiều trầm tư, Đồ Nguyên Khánh biết nhất định còn có bên dưới, liền hỏi một câu.

Vân Thiên Hà nói:

- Nếu như theo suy nghĩ này tiếp tục đi xuống, như vậy thay đổi cách nói khác, giả như ta là người kia, Tây quân rối loạn, địch quốc đến xâm phạm, xảy ra chiến tranh, như vậy ta từ đó có thể thu được lợi ích gì? Không nằm ngoài hai khả năng, một là thông qua cơ hội địch quốc đến xâm phạm, đạt tới binh quyền Tây quân, một nữa chính là chế tạo náo động tại Tây Nam, phân hóa binh lực Nam quân, cuối cùng đạt được một mục đích khác.

Mọi người nghe xong lời này, đều không giải thích được, Thương Tử Kiều nói:

- Nếu như chế tạo bạo động Tây Nam, vậy điều này có quan hệ gì với phân hóa binh lực Nam quân?

Vân Thiên Hà nói:

- Nếu như quân địch xâm phạm biên giới, Tây quân hỗn loạn, như vậy hoàng thượng tất phải điều phối Nam quân cách Tây quân gần nhất tiến vào trợ giúp, mà phòng tuyến phía Nam lại trống rống, nếu như sinh ra một điểm nhiễu loạn, hơn nữa vạn nhất Nam quân nếm mùi thất bại mà nói, hoàng thượng chắc chắn mượn cơ hội đưa Mạc Bách Xuyên ra khai đao, nếu như từ đó có người gây xích mích ly gián mà nói, vậy thì binh quyền Nam quân sợ rằng không biết rơi vào tay ai rồi!

Nghe xong Vân Thiên Hà phân tích giả thiết, mọi người đều kinh hãi, Thương Tử Kiều khiếp sợ nói:

- Theo như giả thiết ngươi vừa nói, đó chính là muốn từ biến cố hai quân mưu đoạt binh quyền một quân trong đó?

Vân Thiên Hà lắc đầu nói:

- Không phải là binh quyền một quân, mà là binh quyền của cả hai quân Tây quân và Nam quân. Các vị tiền bối có thể tỉ mỉ suy ngẫm lại, hẳn là suy đoán được đại khái, ai có được khả năng và thực lực này?

Ngư Ky Duẫn trước hết nghĩ ra cái gì, mạnh mẽ đứng lên nói:

- Điều này không có khả năng, tiểu tử ngươi thuần túy hồ ngôn loạn ngữ, rối loạn chúng ta.

Lúc này Thương Tử Kiều và Đồ Nguyên Khánh mới đồng thời nghĩ tới cái gì, vẻ mặt Thương Tử Kiều không thể tin được nhìn vào Vân Thiên Hà, suy nghĩ tư duy của tiểu tử này quả nhiên không giống người thường. Một chuyện nghĩ tưởng rất bình thường, không nghĩ tới lại dẫn tới chuyện như thế này, xác thực làm cho hắn vô cùng kinh hãi.

Duy nhất chỉ có Đồ Nguyên Khánh trầm mặc không nói, từ sau khi hắn trở về từ Bắc quân, vẫn chịu sự ảnh hưởng của Vân Thiên Hà, hiện nay đối với suy đoán của tiểu tử này, chí ít có tới hơn phân nửa tin tưởng được. Bởi vì những việc mà tiểu tử này nghi ngờ vô căn cứ, xác thực vô cùng ứng nghiệm.

Vân Thiên Hà chỉ trầm mặc không nói, dù sao đi nữa hắn cũng đã nói hết lời rồi, tất cả đều do bọn họ tự mình suy nghĩ, bọn họ nghĩ thế nào chung quy không liên quan quá nhiều tới mình. Hơn nữa cho dù mọi chuyện thực sự biến thành như vậy, quản chi chuyện ai nắm binh quyền, chỉ cần không động chạm tới hắn, hắn thực sự lười đau đầu suy nghĩ.

Nói hết lời, Vân Thiên Hà ôm quyền thi lễ, liền cho ba lão đầu còn đang suy nghĩ bất định này một đoạn thời gian tiêu hóa!

Thương Tử Kiều mang theo tâm tình vô cùng phức tạp trở về phủ của mình. Ngày hôm nay, những lời nói của Vân Thiên Hà đã làm cho hắn có cái nhìn chính xác hơn rất nhiều đối với tiểu tử gần đây được bàn luận khác nhiều trong vòng tròn những lão đầu như hắn.

Không phải là đại trí nhược ngu, thì cũng là đại trí nhược yêu (yêu nghiệt)!

Người này có tài, nhưng Túc Tĩnh Vương lại muốn bài xích, từ tình huống hiện tại xem ra, không phải là không bài xích được, mà còn gián tiếp khiến cho tiểu tử này làm ra một số chuyện không thể nào tưởng tượng nổi.

Đối với một số chuyện, Vân Thiên Hà cũng không hiểu rõ ràng lắm, thế nhưng đối với những lao đầu thân tại địa vị cao, quan cư nhất phẩm, trong triều thuộc hàng lão đại, tự nhiên nghĩ xa hơn nhiều so với Vân Thiên Hà, mà biết được cũng càng nhiều.

Nhưng càng là muốn nhiều, biết nhiều, lại càng có một loại ý thức lo được lo mất gian nan khổ cực. Trước đây bọn họ không dám suy nghĩ quá nhiều, thế nhưng hiện tại bức bách bọn họ bắt buộc phải suy nghĩ.

Thương Tử Kiều phát hiện, tư tưởng của Đồ Nguyên Khánh đã bắt đầu chuyển biến, hiện tại những lúc nói chuyện với bọn họ cũng đã bắt đầu ảnh hưởng tư tưởng chung, mà xét đến cùng, Đồ Nguyên Khánh cũng là do tên tiểu tử trong nhà thời khắc nào cũng dần dần ảnh hưởng chuyển biến.

Xem ra, loại bài xích phong tỏa của Túc Tĩnh Vương, không chỉ không đạt được hiệu quả mà hắn muốn, ngược lại càng thêm thúc đẩy từ chuyện này sinh ra hiệu ứng hồ điệp.

Sau khi Thương Thiếu Dung trở về, liền một mực ở trong phòng không ra. Hoàng thượng không cho hắn bất cứ an bài nào, hoặc là để hắn trở tại Tây quân, mà trong các bằng hữu của hắn, Quách Dự Chương không ở tại Kinh Thành, Lạc Như Đồ thất tung, Đường Linh Vũ bị cấm đoán, Vân Thiên Hà bị bài xích, những người khác chỉ là quan hệ bình thường. Hắn cũng không dự định qua lại nhiều gì đó, vì vậy ở tại Kinh Thành thời gian dài, nhàn rỗi sinh buồn phiền, thẳng thắn tập trung tu tưởng vào luyện công ngay trong hậu viên.

Luyện một hồi, nhìn thấy Thương Tử Kiều mang theo tâm tự nặng nề từ bên ngoài trở về, khi đi ngang qua hậu viên cư nhiên không phát hiện ra hắn, vì vậy Thương Thiếu Dung liền lớn tiếng nói:

- Thúc phụ, có xác nhận được không? Vị hiệp sĩ đã từng cứu cháu thực sự là Thiên Hà?

Thương Tử Kiều lấy lại tinh thần, nhìn Thương Thiếu Dung nói:

- Thiếu Dung, là hắn không sai, bất quá thúc phục có một vấn đề, muốn hỏi!

Thương Thiên Hà vừa nghe quả nhiên là Vân Thiên Hà, vui vẻ cười cười, nói:

- Thúc phụ cứ nói thẳng là được!

Thương Tử Kiều nói:

- Thiếu Dung, thúc phụ vẫn muốn cho cháu tiến vào Bắc quân, thế nhưng bố trí thi Hương lại theo đề nghị của Vương gia, tiến cử cháu vào Tây quân, cháu đã ở trong đó mấy tháng, đối với cháu nuôi Trữ Dạ của Vũ Uy Vương cảm thấy như thế nào?

Thương Thiếu Dung nói:

- Trữ đại ca xác thực là một người rất có tài hoa, hơn nữa có phẩm chất giữ bị trí Suất trong quân, bên ngoài phóng khoáng, làm việc quyết đoán, đâu vào đấy, được tướng sĩ kính yêu, đương nhiên, đó cũng có một phần ảnh hưởng của lão Vương gia, cùng với một số tướng quân khác nhiệt tình ủng hộ sau lưng!

- Vậy cháu suy nghĩ cẩn thận, lão Vương gia lâm chung, vì sao lại muốn giao cho cháu hộ tông di thể của hắn trở lại Kinh?

Thương Tử Kiều nghiêm nghị nói.

- Hẳn là lão Vương gia tín nhiệm cháu đi!

Thương Tử Kiều không xác định nói.

Thương Tử Kiều cười lạnh:

- Không, điều này không thể dùng hai chữ tín nhiệm, mà là lão Vương gia cùng người khác đánh một ván cờ, cháu chỉ là một quân cờ trong đó, mà cháu lại không biết được người đánh cờ còn lại trong hai người này rốt cuộc là người nào!

- Đánh cờ?

Thương Thiếu Dung tỉ mỉ suy nghĩ một chút, dần dần nhíu mày.

Thương Tử Kiều càng suy nghĩ, sắc mặt càng thêm khó coi, nói:

- Cháu cũng biết, nếu như không có Thiên Hà xuất thủ cứu giúp, ván cờ này cuối cùng sẽ lấy kết quả Vũ Uy Vương lão Vương gia thất bại kết thúc, mà cháu chỉ là một quân cờ, tự nhiên trở thành vật hy sinh, vị lão Vương gia này sắp chết, còn bày ra một cục diện tinh diệu tới như vậy, thực đúng là Bách Thắng Vương Gia a, khiến người ta khâm phục!

- Thúc phụ, hài nhi có một chút không giải thích được!

Thương Thiếu Dung nói:

- Lão Vương gia lâm chung giao phó, lẽ nào đối tới cháu là một loại suy tính, cũng đối với người đánh cờ là một lần thử?

- Cháu nói một điểm cũng không sai, hắn lợi dụng cháu, thử đối thủ của hắn, nếu như không phải cháu trong ván cờ này ngoài ý muốn được người cứu giúp, hắn tất nhiên phải thất bại, mà khi hắn thất bại, tổn thất chỉ là một di thể mà thôi, nhưng hi sinh lại là tính mệnh của cháu, mà nếu hắn thắng lợi, không tổn thất một di thể không đáng nói, cái thắng chính là được thời gian!

Thanh âm Thương Tử Kiều mơ hồ có chút phẫn hận.

Thương Thiếu Dung kinh hãi, nói:

- Thúc phụ, vậy ý người nói chính là, chuyện hài nhi hộ tống di thể lão Vương gia trở về, cuối cùng vẫn sẽ bị tiết lộ?

Thương Tử Kiều nhìn Thương Thiếu Dung nói:

- Đây là chuyện sớm muộn, chỉ cần bảo mật nghiêm nhặt, như vậy cho dù người nọ muốn tra xét thì cũng phải tốn khá nhiều thời gian để tra ra chuyện lão Vương gia sống hay chết, vì vậy trong khoảng thời gian này, chính là dành cho Tây quân một đoạn thời gian giảm xóc chỉnh đốn vô cùng quý giá, vị lão Vương gia cao minh chính là ở chỗ này, cháu đã hiểu chưa?

- Lão Vương gia chính là quân hồn trong Tây quân, mất hắn, Tây quân xác thực sẽ đại loạn, nếu như lúc này Liệt Diễm Quốc thừa cơ bỏ đá xuống giết mà nói, hậu quả đích xác không chịu nổi!

Thương Thiếu Dung rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận, không khỏi thất thanh thốt lên.

Thương Tử Kiều nghe xong lời này, cũng lắc đầu, than thở:

- Cháu là một hài tử thông minh, thế nhưng không thể nào sánh bằng được tôn tử Thiên Hà của Đồ Suất, chênh lệnh giữa hai người, không phải là lớn bình thường a, khi cháu mới suy nghĩ được đến mười bước thì hài tử kia đã nghĩ tới trăm bước rồi!

Nói xong, Thương Tử Kiều đột nhiên có chút thất thần, nhìn Thương Thiếu Dung nói:

- Có thể, Thương thị chúng ta trong tương lai phải đề nặng trên vai cháu, sau này nếu rảnh rỗi hãy giao lưu nhiều với hắn một chút, tuy rằng hắn trẻ hơn so với cháu thế nhưng đã đủ tư cách làm sư phụ cháu rồi…

Thương Thiếu Dung nghe xong vui vẻ, nói:

- Thúc phụ, người đồng ý để ta tiếp tục qua lại với hắn sao?

Chỉ là nói tới đây, thần sắc Thương Thiếu Dung cũng có chút buồn bã, nói:

- Thế nhưng hiện tại hắn bị Túc Tĩnh Vương bài xích, thậm chí còn phong tỏa, nếu như cháu thân cận giao lưu với hắn mà nói…

Thương Tử Kiều ngắt lời:

- Có một số chuyện cháu phải hiểu, cháu hiện tại đã là quan tướng Tây quân, vì vậy người cháu cần phải thuần phục chính là Thống Suất tối cao, là đại hoàng tử, là hoàng thượng, mà không phải Túc Tĩnh Vương, cháu hiểu ý thúc phụ?

Nghe lời ám chỉ này, nếu như Thương Thiếu Dung còn không rõ, vậy thì không bằng đập đầu vào đậu hũ chết đi!

Thương Thiếu Dung lập tức gật đầu nói:

- Hài nhi hiểu rõ rồi!

- Cháu đi luyện võ đi, thúc phụ về phòng nghỉ ngơi trước!

Thương Tử Kiều nói xong, liền chắp tay đằng sau rời khỏi hậu viên.

Chỉ là khi hắn đi qua cổng tò vò, lại đột nhiên xoay người liếc mắt nhìn Thương Thiếu Dung, thầm nghĩ:

"Thương gia chúng ta cũng chỉ có một độc đinh chống đỡ tương lai gia tộc mà thôi, lão phu không thể để mất được, cho dù là đánh mất cái đầu này thì đã cao, có thể dành cho cháu một tương lai tốt đẹp, thúc phục cũng cam tâm tình nguyện!"

Tuy rằng Ngư Tử Thiên này xác thực nghịch ngợm điêu ngoa, tiểu nha đầu rất thích đánh rụng răng cửa người khác làm cho Vân Thiên Hà đau đầu không thôi, thế nhưng Ngư Ky Duẫn dẫn nàng tới Bắc Hầu Phủ, đã tiết lộ cho Vân Thiên Hà biết một tin tức mười phần quan trọng.

Ngư lão đầu này và hoàng đế nhất định có chuyện gì đó.

Nhưng những chuyện này Vân Thiên Hà không cố suy nghĩ nhiều, cũng không muốn đi hỏi Ngư lão đầu. Ngư Tử Thiên kia xác thực là một tai tinh, từ ngày đầu tiên tiến vào phủ, vẫn không để hắn yên ổn sống qua ngày.

Bởi vì hắn lúc nào cũng phải đề phong sát thủ răng cửa này, rất có thể đột nhiên bị tập kích, bị một khối gạch ngói hay tâm gỗ nào đó đánh rụng răng cửa.

Ngay lúc Vân Thiên Hà trong hai ngày vừa qua vì tiểu tổ tông này đâu đầu không thôi, Sử Trường Đức lại mang tin tức về, hoàng để để đại hoàng tử tiến hành đột kích sấm sét đối với nhũng thế lực hắc ám tại thành Bắc, hơn nữa cộng thêm tình báo Tập Dũng Bang, căn cơ tại Kinh Thành của Thốn Bang và Tịch Thu Bang hầu như bị nhổ tận gốc.

Mà thừa cơ hội này, Tập Dũng Bang tiến hành một hồi thanh lý nội bộ mãnh liệt, Lệ Vũ quả đoán tàn nhẫn xử quyết ba vị hương chủ thông đồng với địch, cộng thêm một nội quỷ đường chủ, còn có hơn mười bang chúng mới gia nhập vào bang phái đã có dị tâm.

Lần thanh lý nội bộ này rất tàn khốc, do cao thủ Viêm Hoàng Sát Thủ Doanh tiến hành, trên cơ bản không hề lưu lại người sóng, cũng không lưu lại bất cứ kẽ hở nào, những người này đều tại thời điểm thần không biết quỷ không hay, dưới tình huống còn chưa phát hiện ra đã thần kỳ biến mất.

Lúc đại hoàng tử kết thúc đợt bao vây tiễu trừ đối với thành Bắc, Lệ Vũ nắm cơ hội, cùng với một số băng phái nhỏ khác trắng trợn chiếm đoạt một bộ phận sản nghiệm của hai bang phái lớn, mãi cho tới khi triều đình lần thứ hai tham gia vào vấn đề xử lý tàn sản này thì Lệ Vũ rất thức thời rời khỏi công cuộc chiếm đoạt sản nghiệp, một lần nữa bắt đầu hạ thấp phát triển.

Tuy rằng không thể hoàn toàn nuốt hết những sản nghiệp lưu lại này vào tay, thế nhưng phần Tập Dũng Bang đã chiếm đoạt được đã đủ để Tập Dũng Bang tiêu hóa môt đoạn thời gian tương đối dài.

Ngay lúc Vân Thiên Hà nghe xong tin tức này cảm thấy có chút phấn chấn, đột nhiên Đồ Lục vội vã chạy trở về Linh Thiên Các nói:

- Thiếu gia, hai cứ điểm Tình Báo Doanh tại Kinh Thành bị nhổ!

- Là ai làm, bọn họ làm sao phát hiện được cứ điểm Tình Báo Doanh?

Vân Thiên Hà nghe được tin tức này, cảm thấy kinh hãi.

Hắn không tự mình đứng ra, Tình Báo Doanh tự động vận chuyển, bình thường người ngoài cũng không tra xét được có liên quan tới hắn, hơn nữa tính bí mật của Tình Báo Doanh được hắn vô cùng coi trong, cư nhiên bị phát hiện nhổ đi, điều này không khỏi làm hắn rất khẩn trương.

Đồ Lục nói:

- Chúng ta thông qua huấn luyện nghiêm ngặt, tính bí mật được thực hiện rất tốt, lần này là do người của Tô Tuyết truyền lại tình báo cho chúng ta bị người phát hiện kẽ hở, tìm hiểu nguồn gốc phát hiện ra cứ điểm của chúng ta, bất quá hoàn hảo người chúng ta rất cảnh giác, không tiếp xúc với những người đó liền rút lui, mặc dù cứ điểm bị hủy, thế nhưng không xuất hiện tình huống nhân viên thương vong hoặc bắt đi.

- Vậy thì còn tốt, cứ điểm không còn có thể tìm chỗ khác, nhưng người không có thì tổn thất rất lớn!

Vân Thiên Hà nhíu mày, nói:

- Có tra được, là ai phát hiện phá hủy cứ điểm của chúng ta?

Đồ Lục nói:

- Sau khi Thu tổng quản biết được tin tức, trước tiên để tình báo doanh tra xét việc này, hiện nay đã có đầu mối rồi, việc này liên quan rất nhiều đối với Đái Kiều Liên quốc công phủ, trong những người đã từng tiếp xúc mà Đái Kiều Liên mang theo, có một người tham dự vòa hành động nhổ cứ điểm!

Trong lòng Vân Thiên Hà mơ hồ có một cỗ phẫn nộ lan tràn, cười lạnh nói:

- Tại lúc ngươi nói cứ điểm bị nhổ, ta đã hoài nghi có thể là tam hoàng tử bắt đầu động thủ đối với ta hay không, nếu đã điều tra là thực, vậy thì bọn họ cũng phải nếm thử đáp lễ chúng ta gửi lại!

Chỉ là Đồ Lục còn chưa rời khỏi, Đồ Thất liền trở về bẩm báo nói:

- Thiếu gia, vừa mới nhận được tin tức, ngay vừa rồi, quan binh Đại Lý Viện mang theo công văn niêm phong Thịnh Tuyết Lâu, cũng bắt đi tổng quản và một vị nữ quản sự của Thịnh Tuyết Lâu!
Bình Luận (0)
Comment