Võ Động Thiên Hà

Chương 201


Đêm, vốn là thời điểm vạn vật yên tĩnh, cũng là thời điểm lương dân bách tính hưởng sự đầm ấm gia đình, thời điểm phu thể hoan hảo.

Một cuộc chém giết đầy máu tanh mang đến thanh âm ầm ĩ. Ban ngày kinh thành náo nhiệt dần trở nên yên tĩnh khi trời ngả về đêm lại một lần nữa bị phá tan sự yên tĩnh vốn có của nó.

Ban đêm ở kinh thành lại một lần nữa trở nên náo nhiệt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Ban ngày dân chúng vây xung quanh quan phủ gây chuyện, lúc này mới lắng xuống. Mà buổi tối lại có người bị giết khắp nơi. Những tin tức này được truyền đi nhanh chóng đến tai từng người. Sau khi nghe được những tin tức này ý niệm đầu tiên của mọi người là: rốt cuộc tên khốn kiếp nào đang làm chuyện này. Mọi người đang sống yên ổn thế mà lại gây ra chuyện, bọn họ hận không thể bất được tên nào đã gây ra chuyện.

Trong thành xuất hiện rất nhiều án mạng, hơn nữa còn có mấy vị tiểu quan bị ám sát làm mấy vị quan trọng trong triều không thể không chú ý. Bắt kể đằng sau chuyện này có những âm mưu nào bọn họ cũng phải trước tiên rời giường, đi xử lý đã.

Chết mấy người cũng không đáng ngại nhưng nếu không có sự chuẩn bị lúc lâm triều thì cái đang chờ bọn họ chính là sự tức giận của hoàng đế.

Bởi vì gần đây hoàng đế bãi quan tựa hồ thành thói quen rồi, các vị quan lại tự nhiên không dám chậm trễ sợ hoàng đế nắm được nhược điểm.

Trong bóng đêm rối ren có nhũng người gánh vác trọng trách đang không ngừng chạy qua chạy lại nhưng cũng có không ít người đang rít gào lên như sấm, lửa giận hừng hực tựa hồ có thể thiêu đốt tất cả mọi thứ.

- Phế vật ngu xuẩn!

Tam hoàng tử mượn sự cố buổi tối liền đi thẳng đến phủ quốc công, chỉ thẳng vào mũi Đái Kiều Liễn hét lên đầy tức giận.

Quả thực hắn bị chọc tức sắp nổi điên lên rồi, sự cố sáng nay ở Đại Lý Viện khiến cho hoàng đế mượn cơ hội bãi miễn mấy vị quan. Mà một số quan viên trong đó là do hắn đưa lên, thế mà tối đến lại chết nhiều người như vậy, hơn nữa những người chết này đểu do bọn họ đi tìm hiểu tin tức. Điều này làm tam hoàng tử sao có thể không nổi giận được cơ chứ.

- Nói, là ai sai bảo ngươi đi khiêu khích tiểu tử Đồ gia, bản vương vẫn nhắc nhở ngươi phải ẩn nhẫn, âm thầm làm việc. Lúc nào cũng phải để phòng giám thị tiểu tử kia, không nên đi trêu chọc. Ngươi không nghe lời bản vương nói hả, ngươi cho là người như hắn mà tên đầu óc ngu ngốc như ngươi có thể đối phó sao?

Lúc này Đái Kiều Liễn đứng trước mật tam hoàng tử giống như một con cá gỗ chỉ biết im lặng, như một con chó chỉ biết nghe mắng xối xả cho đến khi tam hoàng tử mắng đến mức không còn gì để mắng nữa mới bắt đầu nói:

- Tam điện hạ xin bớt giận, mặc dù lần này chúng ta thất bại nhưng lần này chúng ta cũng tra ra được đích thực tiểu tử kia ở kinh thành có một số bố trí bí mật. Lần trước khám phá ra một số cơ cấu thám tử của hắn do đó cũng để lộ ra Thịnh Tuyết Lâu rồi. Thuộc hạ nghĩ chúng ta hạ chút công phu vào Thịnh Tuyết Lâu có thể khám phá ra toàn bộ bố trí bí mật của tiểu tử này ở kinh thành. Lúc đó hắn không còn chỗ dựa nữa để xem chúng ta chơi đùa hắn cho đến chết như thế nào?

Tam hoàng tử cười khẩy nói:

- Óc lợn, ngươi cho rằng tên tiểu từ kia ngu như vậy sao, nếu như Thịnh Tuyết Lâu để lộ rồi thì ngươi nghĩ hắn còn để lại đầu mối cho ngươi thám dò sao. Sáng nay đích thực Thịnh Tuyết Lâu có phải người đi kích động dân chúng gây chuyện. Cái này cho thấy Thịnh Tuyết Lâu đã lộ ra bên ngoài rồi, ngươi có đầu óc suy nghĩ không vậy.

Đái Kiều Liên bị chửi một hồi nhưng cùng không có tức giận, lúc này đột nhiên nói:

- Tam điện hạ, nếu Thịnh Tuyết Lâu cùng tên tiểu tử kia có liên hệ như vậy Tụ Hương Lâu của Túc Dao, có thể hay không....

Nghe nói như thế, chân mày tam hoàng tử nhíu lại, sắc mật âm trầm lắc đầu nói:

- Túc Dao sẽ không làm ra chuyện phản bội ta, ta tín nhiệm và thích nàng như vậy, nếu như nàng...

Tuy nói như vậy nhưng trong lòng tam hoàng tử cũng cảm thấy nghi ngờ. Đái Kiều Liễn lại nói:

- Tam điện hạ, nữ nhân kia người khác không chạm vào được không lẽ ngài cũng không chạm vào được sao. Ngài vẫn mềm lòng không muốn dùng biện pháp mạnh với nàng, có thể vạn nhất nàng thật sự có quan hệ với tiểu tử kia...

Vừa nói Đái Kiều Liễn vừa tiến đến bên cạnh tam hoàng tử nói thầm:

- Không bằng chúng ta thử nàng một lần, nếu như lần này...

Nói xong Đái Kiều Liên lại tiếp:

- Nếu như đến lúc đó thật sự như vậy liền...

Đái Kiều Liên làm động tác như phủi bụi. Nghe lời này tam hoàng tử hiện lên vẻ do dự nói:

- Bây giờ ngươi đi mời Ưu Hạc và Lộ tiên sinh bí mật đến, nghe ý kiến của hai vị một chút rồi quyết định sau.

Đái Kiều Liễn thấy tam hoàng tử động tâm liền quay người, sắc mật liền trở nên âm trầm, ánh mắt hiện lên quang mang oán độc, sau đó nhanh chóng ra ngoài.

Qua chừng nửa canh giờ, Đái Kiều Liễn dẫn một người mặc quần áo bạc màu và một người mặc áo màu lam, chính là Ưu Hạc và Lộ tiên sinh trở về phủ. Ba người trực tiếp tiến vào bí thất, tam hoàng tử vẫn ở đó, lo lắng chờ đợi.

Đợi sau khi hai người làm lễ, tam hoàng tử liền khẩn cấp hỏi:

- Lộ tiên sinh. Ưu Hạc, hai người đối với chuyện tối nay cảm thấy thế nào?

Đôi mắt đẹp của Ưu Hạc đang chăm chú nhìn tam hoàng tử, đầy vẻ chân thành, lướt qua mang theo làn gió thơm. Tam hoàng tử nhìn bóng người lướt qua, khóe mắt khẽ giật giật. ngay lập tức dời ánh mắt nhìn sang phía Lộ tiên sinh.

Lộ tiên sinh ngồi xuống rồi nói:

- Tam điện hạ không cần lo lắng, chỉ là chết một số tiểu lâu la không ra hồn mà thôi. Chúng ta cũng không trông cậy vào bọn chúng có thể làm nên đại sự gì.

Ưu Hạc lại nói:

- Lời ấy của tiên sinh ta không đồng ý lắm, nếu những tiểu lâu la ấy bị lộ. Như vậy cũng nói lên rằng đã có người nắm hành tung của chúng trong tay, nghĩ xa hơn một chút, gần đây chúng ta an bài những người đó làm việc có thể hay không khiến cho chúng ta cũng bị hoài nghi. Nếu là như vậy chúng ta đã trở nên bị động, đối với công việc sau này chúng ta làm cực kỳ bất lợi.

Lộ tiên sinh ngưng thần nói:

- Lần này cũng thuận lợi mượn đao hoàng đế nhưng đối với chúng ta cũng không có quá nhiều chỗ tốt ngược lại để cho Tập Dũng Bang lợi dụng thời cơ phát triển lớn mạnh. Tuy nhiên những bang phái này cũng không đáng lo, có rất nhiều cơ hội để thu thập bọn chúng. Đối với điện hạ thì nỗi lo lắng chính vẫn là tổ chức tình báo ngầm trong bóng tối. Chúng ta có thể khám phá ra một cứ điểm vậy tất nhiên bọn chúng không chỉ có một mà còn nhiều cứ điểm khác nữa.

Tam hoàng tử nói:

- Nếu như chúng ta nhanh chóng thành lập một cơ cấu thám tử thì tiên sinh có thượng sách nào không?

Lộ tiên sinh lắc đầu nói:

- Muốn thành lập một tổ chức tình báo cũng không phải là việc một sớm một chiều, trước đây chúng ta không góp sức cho tam điện hạ, ở kinh thành cũng mới chỉ có một cứ điểm nhưng cuối cùng cũng để lộ rồi.

- Bây giờ mặc dù có tam điện hạ ủng hộ, thành lập tổ chức tình báo có thể dễ dàng hơn nhưng vẫn cần thời gian. Mà tam điện hạ ngài thiếu nhất chính là thời gian. Ý muốn lập trữ của hoàng thượng ngày càng mãnh liệt, nếu như ngài không đánh cược một lần, tương lai sợ rằng không còn cơ hội nữa.

Lúc này Ưu Hạc và Lộ tiên sinh liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên nói:

- Tam điện hạ, không phải trong tay người có một tổ chức tình báo bí mật, hoàn mỹ sao? Tại sao còn muốn thành lập nữa, chúng ta coi đó là một cột trụ để phát triển thêm có phải tốt hơn không.

- Đích thực cơ cấu thám tử của Túc Dao thần phục ta cũng đã thành hình, tất cả mọi việc đều do Túc Dao xử lý ta căn bản không nhúng tay vào. Cho nên chỉ cần nàng cung cấp thông tin tình báo là được. Ta đã từng cài người vào trong nhưng quả thực cơ cấu của nàng quản lý rất nghiêm mật, rất khó đắc thủ.

Tam hoàng tử lắc đầu nói.

Ưu Hạc nghe vậy liền cười một tiếng, nói:

- Tam điện hạ trù trừ không chịu động thủ sợ là đã có tình cảm sâu nặng với mỹ nhân. Thật ra không phải là khó đắc thủ mà là tam điện hạ do dự không quyết.

Bị nói trúng tâm sự, sắc mặt tam hoàng tử trở nên khó coi.

Lộ tiên sinh nói:

- Chuyện tình trọng yếu ngay trước mắt, tam điện hạ tuyệt đối không thể do dự. Nếu như muốn thành tựu sự nghiệp có nhiều thứ cần phải bỏ qua. Ngài nếu như đã bắt đầu, có một số việc đã làm như vậy cũng chỉ có thể đi về phía trước, không còn đường quay về nữa. Nếu như Túc Dao thần phục tam điện hạ cũng nên có sự giác ngộ hiệu trung. Mà tam điện hạ chậm chạp không nắm giữ tổ chức tình báo của nàng trong tay, nói như vậy người này cũng không thực sự thần phục ngài. Nếu tam điện hạ còn do dự đến lúc thất bại có hối hận cũng không còn kịp nữa.

Ưu Hạc nhìn thấy thần sắc tam hoàng tử có chiều hướng nghe theo bèn phụ họa:

- Trên đường tiểu công gia đã nói cho chúng ta biết rồi. Bản thân ta cảm thấy kế này có thể thực hiện được. Đến lúc đó tam điện hạ vừa có thể ôm được mỹ nhân trong lòng lại vừa có được tổ chức tình báo trong tay nàng. Nói không chừng điện hạ có được thân thể nàng, từ nay về sau nàng càng thần phục điện hạ. Nhất củ tam đắc điện hạ còn do dự gì nữa.

Suy nghĩ một chút cuối cùng tam hoàng tử nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Lúc mở mất ra, trong mắt hiện lên quang mang mạnh mẽ:

- Vậy thì kể này thực hiện như thế nào?

Bắc Hầu phủ.

Trong Linh Thiên Các, Vân Thiên Hà ngồi xếp bằng trong phòng. Trên đỉnh đầu có nhiều tia sáng như huyễn vụ tập trung chiếu xuống, phảng phất trông hắn giống như một pho tượng phật đà đang ngồi thiền.

Lúc này trong thân thể của hắn, toàn bộ tinh khiếu trong đệ nhất tinh tú sáng lên, có xu hướng lóe sáng ra ngoài cùng với ánh sao trên bầu trời kia hợp lại, đối ứng cùng tỏa ra quang mang.

Nếu như có người quan sát tỉ mỉ thì có thể phát hiện, lúc này đã là đêm khuya, trên bầu trời giống như một dải ngân hà có hơn mười ngôi sao tòa sáng hơn so với những ngôi sao khác.

Mỗi đêm Vân Thiên Hà đều tu luyện Dẫn Tinh Quyết. Hôm nay bên trong tinh tú đã có hai mươi lăm tinh khiếu có thể dẫn phát thiên địa cùng ánh sao trên trời đối ứng.

Mà tối nay, sau khi vận chuyển sáu chu thiên Dẫn Tinh Quyết rốt cục cũng thành công dẫn đất khỏa thứ hai mươi sáu cùng đối ứng với ánh sao trên trời. Nói cách khác, trong đệ nhất tinh tú đã có thêm tinh khiếu có thể câu thông với thiên địa, như vậy hắn đã có thể tiến hành bước tiếp theo, đã thông kinh mạch, điểm tinh mở ra đệ nhị tinh tú.

Đúng lúc này. phía ngoài truyền đến dị động, Vân Thiên Hà mở mắt ra, tinh mang trong mắt tán phát rồi thu công, sau khi đứng lên liền thấy Đồ Thất đi đến bẩm báo:

- Thiếu gia, những người trên danh sách đều đã diệt trừ không người nào còn sống.

Vân Thiên Hà thản nhiên gật đầu, nói:

- Giết hết những tên tiểu lâu la, ta không tin những tên đằng sau có thể bảo trì bình tình. Sợ rằng bước tiếp theo bọn họ nhất định sẽ nghĩ cách hợp nhất tổ chức tình báo của Túc Dao. Ngươi đi báo cho Tô Tuyết, ta cho nàng gia tăng kỳ hạn đến ngày mai, nếu như Túc Dao vẫn không đồng ý, liền lệnh cho nàng rút hết người rời khỏi kinh thành. Ta sẽ để người tình báo doanh tiếp quản các cứ điểm mà Tô Tuyết đã bố trí, điều chỉnh thay đổi lại, hoàn toàn đoạn tuyệt bất kỳ liên hệ nào với Túc Dao, để cho nàng tự mình giải quyết.

Đồ Thất lĩnh mệnh đi ra, Vân Thiên Hà chắp tay sau lưng nhìn lên bầu trời tự nói thầm:

- Túc Dao a Túc Dao, hy vọng ngươi nên biết thức thời, đừng để cho ta thất vọng.
Bình Luận (0)
Comment