Giang Nguyên Mưu và hắc sát chiến sĩ chịu đau khổ một đêm, đến hừng đông thì thần sắc của bọn hắn đều trở nên mệt mỏi.
Di đạt!
Đúng lúc này tiếng vó ngựa vang lên dồn dập. Mấy người còn tưởng rằng mục tiêu đã đến vì thế cố gắng giữ vững tinh thần.
Nhưng đợi đến khi nhìn thấy mục tiêu mới biết rằng đó chính là tên hắc sát chiến sĩ hôm qua được phái về, Giang Nguyên Mưu nhìn thấy đồng bọn vội vàng thì biết ngay là sự tình có điều không ổn.
Sau khi tên hắc sát chiến sĩ xuống ngựa Giang Nguyên Mưu vội vàng hỏi:
- Đã phát hiện điều gì?
Tên hắc sát chiến sĩ liền nói:
- Vài vị huynh đệ tìm kiếm ở phụ cận Phong Diệp trấn chạy hơn mười dặm đến một thôn nhỏ gần cửa sông. Kết quả là tên tiểu tử Đồ gia kia đã từng ở lại đó một đêm sau đó theo phía tây con sông tiến vào Định Châu, rất có thể bây giờ đã đến Dư Châu rồi.
- Cái gì tên tiểu tử Đồ gia kia đến Dư Châu rồi?
Trong lòng Giang Nguyên Mưu ngập tràn sợ hãi. Khuôn mặt vốn đang mệt mỏi lền trở nên phẫn nộ, kèm theo đó là cả sự lo lắng vì thế mới đỏ bừng, hô hấp dồn dập hét lớn:
- Tiểu tử đáng giận đừng để ta bắt được ngươi, nhất định ta phải băm ngươi thành vạn mảnh.
Sau đó Giang Nguyên Mưu lập tức lên ngựa lao nhanh về hướng tây.
- Phục kích cái rắm, tiểu tử kia bắt lão gia phải chạy qua chạy lại. Chúng ta như mấy thằng ngốc ở đây chờ còn toan tính phục kích cái đầu. Lưu lại một người về Dư Châu thành báo tin, còn lại tất cả theo ta truy kích tiểu tử kia. Lần này nhất định phải bắt được hắn. Ta muốn cho hắn nếm mùi thiên đao vạn quả.
Giang Nguyên Mưu nghiến răng nghiến lợi hét lên một tiếng rồi sau đó dẫn đầu đoàn người dưa theo lộ tuyến mà đoàn người Vân Thiên Hà đã đi, một đường truy kích.
Vân Thiên Hà cùng bốn người Tinh Mông ẩn theo mấy xe ngựa tiến vào Giang Nam quận.
Sau khi xe ngựa vào thành liền nhanh chóng rẽ vào mấy cửa hàng, chỉ chốc lát sau lại thấy mấy người tiến ra xe ngựa.
Ngoại trừ lương thực Vân Thiên Hà còn phát hiện còn có người cẩn thận khuân vác một ít vật phẩm lên xe ngựa.
Vân Thiên Hà kiên nhẫn quan sát, sau đó hắn phát hiện trong xe ngựa đang chở những đồ vật dùng cho viễn chinh.
Cuối cùng khi đến một cửa hàng, hai hán tử khiêng một thùng ra xe ngựa không cẩn thận để thùng nghiêng, lền nghe rầm một tiếng, chỉ thấy những mũi đao lộ ra. Một vị quản sự lập tức quát mắng thậm chí còn dùng roi da quật túi bụi vào lưng hai hán tử.
Nhất thời hai mắt Vân Thiên Hà mở lớn, đồng tử co rút lại hắn đã nhận ra bên trong đều là mũi đao, hơn nữa còn tạo thành từng bộ, hiển nhiên trong thùng chứa toàn binh khí.
Rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì, tích trữ thua mua vũ khí và lương thực, bọn chúng định vận chuyển đến đâu?
Sau khi mấy chiếc xe ngựa đã chất đầy hàng hóa liền lăn bánh, rồi lại có những chiếc xe ngựa từ nơi khác chuyển đến, cũng đồng dạng chở lương thực, vũ khí, lều trại, dụng cụ nấu ăn … Toàn bộ đồ vật đều được bọn chúng khuân hết lên xe.
Lại tiếp tụ theo dõi một hồi nữa trong lòng Vân Thiên Hà đột nhiên toát ra một ý niệm cổ quái, chẳng lẽ bọn chúng chuẩn bị những thứ này là để chuẩn bị đánh chiếm nơi nào với thời gian dài.
Bọn chúng đang muốn đối phó với Đồ gia nên mới tích trữ những thứ này. Nếu thật sự bọn chúng lặng lẽ tiềm nhập vào Lợi Châu sau đó dựng lên nơi tiếp viện và doanh trại. Tất cả sự chuẩn bị này đều là chuẩn bị cho chiến tranh lâu dài.
Nghĩ đến đây trong lòng Vân Thiên Hà toát ra một ý niệm cổ quái thầm nghĩ:
- Thú vị, nếu bị đại gia phát hiện há có thể để cho các ngươi thoải mái, không làm cho các ngươi loạn lên như vịt lão tử không về Lợi Châu.
Lập tức trong đầu Vân Thiên Hà hiện lên một kế hoạch. Sau đó Vân Thiên Hà dẫn bốn người Tinh Mông tìm một khách sạn nhỏ trong vùng phụ cận thuê hai gian phòng rồi mua mấy chục vò rượu. Bây giờ cứ nghỉ ngơi đã, có một số việc phải làm vào ban đêm mới thuận tiện.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGGChạng vạng, đoàn người Giang Nguyên Mưu đã tìm thấy dấu tích của Vân Thiên Hà liền chạy đến Tam Thủy quân.
Đi vào Tam Thuỷ quận những người này đã mệt mỏi không chịu được nữa, lại còn vừa đói vừa khát, đám ngựa cũng mệt mỏi không thể chạy tiếp được nữa. Vì vậy Giang Nguyên Mưu liền tìm đến một tửu lâu chuẩn bị để cho đoàn người ngựa nghỉ ngơi ăn cơm mà hắn cũng thuận tiện đi thăm dò hành tung của tiểu tử Đồ gia.
Trong thành cũng chỉ có một tửu lâu mà Vân Thiên Hà đã từng đến. Vừa nhìn thấy khách vào lão chưởng quỹ mặt mày mừng rỡ, trong lòng thầm hoan hô:
- Mới hôm qua có một vị thần tài ghé thăm. Hôm nay lại có một vị nữa. Nếu mỗi ngày đều có thần tài đến gõ cửa thế này lão tử đã phát tài rồi.
Vẫn mang theo vẻ a dua nịnh nọt mời chào khách vào trong tửu lâu. Chưởng quỹ rất nhiệt tình đon đả mời chào. Nhóm người Giang Nguyên Mưu sau khi ăn uống no nê liền hỏi thăm:
- Chưởng quỹ ngươi ở đây có thấy một tiểu tử tầm khoảng mười bảy tuổi, bên cạnh còn có bốn tên hộ vệ đi qua không?
Chưởng quỹ nghe thấy vậy rồi nhìn sắc mặt đoàn người mỏi mệt phong trần, trong lòng vừa động, cười nói:
- Khách quan, từ trước đến nay tiểu điếm làm ăn không hỏi đến chi tiết lai lịch của khách nhân.
Ba !
Chưởng quỹ còn chưa nói nốt câu thì Giang Nguyên Mưu đã xuất ra một kim bính tử ném lên trên bàn đến nỗi lõm hản xuống mặt bàn.
Giang Nguyên Mưu âm trầm nói:
- Ngươi trực tiếp trả lời ta, có thấy hay không, bọn họ đi về hướng nào?
Chưởng quỹ thấy kim bính tử phải đến năm lượng lúc này cưới híp mắt nói:
- Khách quan cần gì phải gấp gáp. Vừa rồi ta còn chưa có nói hết khách quan đã vội cắt ngang. Mặc dù từ trước đến nay bổn quán không hỏi đến lai lịch khách nhân nhưng gần đây sinh ý tiểu điếm có phần thưa thớt. Cũng chỉ có mấy vị khách nhân giống như ngài vừa nói vậy nên tiểu nhân vẫn còn nhớ rõ. Bọn họ từng hỏi tiểu nhân đường nhanh nhất đến Dư Châu và nơi nào có thể nghỉ chân.
Nói xong chưởng quỹ thấy sắc mặt Giang Nguyên Mưu càng trở nên âm trầm, trong lòng máy động liền nói:
- Tiểu nhân thường xuyên đi đến Giang Nam quận nhập hàng nên rất quen thuộc. Hiện tại sông đã đóng băng cho nên bọn họ chỉ có thể đi bằng đường bộ đến Dư Châu thành. Trên đường chắc hẳn phải nghỉ chân tại Giang Nam quận, cho dù khoái mã chạy nhanh cũng mất hai ba ngày mới đến được Dư Châu thành. Bọn họ vừa đi từ trưa hôm trước nói vậy chắc bây giờ vừa mới rời khỏi Giang Nam quận.
Nghe thấy vậy Giang Nguyên Dương nói:
- Đại ca chúng ta lập tức chạy đến Giang Nam quận nơi đó là nhà của chúng ta. Nếu tiểu tử kia gây ra chuyện gì tại đó thì …
- Lập tức xuất phát chạy đến Giang Nam quận.
Giang Nguyên Mưu nghe vậy trong lòng nhất thời máy động trong lòng cảm thấy bất an vội vàng đứng dậy lao ra khỏi tửu lâu. Những người khác cũng bám theo ra cửa.
Sau khi đám người Giang Nguyên Mưu rời đi lão chưởng quỹ vội vàng lấy búa bổ bàn ra lấy đồng kim bính tử.
Chưởng quỹ ném búa xuống nhặt đồng kim bính tử lên cười tủm tỉm thầm nói:
- Kiếm lời lớn rồi, nếu lần sau đám người này đến nữa dù có phá hỏng hết ta cũng cam tâm tình nguyện.
Hoàng hôn qua đi, điểm sáng cuối cùng của ánh tà dương lưu lại cũng dần bị bóng đêm bao phủ. Bầu trời trở nên u ám, toàn bộ rơi vào hắc ám.
Giang Nam quận đã bắt đầu lên đèn.
Bên trong một khác điếm hạng trung trong thành, Vân Thiên Hà đang pha chế mấy bình rượu mua được lúc chiều. Bốn người Tinh Mông cũng đưa đến đủ những đồ mà Vân Thiên Hà muốn dùng.
Bọn họ đều không biết Vân Thiên Hà muốn dùng những bình rượu này để làm gì nhưng thiếu chủ đã phân phó bọn họ nhất định phải hoàn thành.
Sau một hồi bận rộn cuối cùng Vân Thiên Hà cũng đứng dậy. Bốn người thấy Vân Thiên Hà bỏ vào trong đó bột phấn gì đó còn có cả dầu trơn bốc mùi khó chịu cũng cho vào hình rượu thì thấy rất kỳ quái. Tinh Mông không nhịn được bèn hỏi:
- Thiếu chủ những thứ này có tác dụng gì?
Vân Thiên Hà hoạt động thân thể một chút rồi âm hiểm cười nói:
- Rượu này vốn có thể bắt lửa nhưng sau sau khi ta thêm vào ít đồ vật nữa thì lại càng dễ cháy và khó dập, thậm chí nếu không biết cách dập có thể còn đốt sạch nhà cửa cũng không biết chừng.
Nghe xong lời này bốn người Tinh Mông đều hai mắt tỏa sáng trăm miệng như một khen:
- Mưu kế hay.
Vân Thiên Hà gật gật đầu nói:
- Những cỗ xe kia đều dừng trong Giang phủ, có thể sáng mai sẽ xuất phát vì vậy tối nay chính là cơ hội ngàn năm một thuở cực kỳ tốt cho chúng ta, lát nữa bốn người các ngươi cứ làm như vậy …
Bốn người Tinh Mông quây lại nghe Vân Thiên Hà bố trí sau đó đều gật đầu rồi nở nụ cười âm hiểm, nóng lòng muốn thử.
Bóng đêm tĩnh lặng như nước, từng đám mây đen u ám bao phủ cả bầu trời không nhìn thấy một ngôi sao nào, toàn bộ đều là một mảnh hắc ám, cho dù giơ tay tra trước mặt cũng không nhìn thấy.
Gió lạnh từng cơn. Mọi người đều rúc vào trong tổ ấm của mình hưởng thụ sự ấm áp tỏa ra từ lò sưởi, thậm chí còn có người đã sớm ôm thê thiếp lên giường vui vẻ.
Ban đêm, toàn bộ Giang Nam quận thập phần yên tĩnh, chỉ có thanh âm của tiếng gió.
Bỗng nhiên. Trong đêm đen xuất hiện mấy bóng đen như u linh xuyên quan từng con đường, đi lại vô tung, những nơi bọn họ đi qua chỉ để lại đạo tàn ảnh.
Giang phủ được làm từ những cây gỗ lâu năm, mỗi khi có gió lạnh thổi qua đều có thể nghe thấy thanh âm của ván gỗ kéo kẹt. Tuy nhiên người trong nhà đã sớm nghe nhiều thành quen.
Ngay khi mấy bóng đen như u linh lướt đến gần tường phủ, mấy tên lính trông coi xe ngựa đột nhiên cảnh giác quát lên:
- Ai?
Nhưng bóng đen chỉ chợt lóe lên rồi biến mất làm tên thủ vệ nghi hoặc không thôi. Chung quanh tối đen như mực mà gia chủ lại ra lệnh cấm bọn họ không được châm lửa thắp đèn, nếu có thì cũng chỉ có từng ánh đèn lồng leo lắt không thể thấy rõ được xung quanh. Mấy tên lính không nhìn rõ người, lại thêm ỷ vào Giang phủ nên cho rằng đó là con mèo nhà nào đó đi ăn đêm. Tuy nhiên để phòng ngừa vạn nhất liền có hai người trong đó đứng dậy đi tuần tra chung quanh một lần.
Ngay lúc hai tên lính vừa mới đứng dậy thì có hai bóng đen lao đến như tia chớp. Trong đêm tối hai tên thủ vệ thông qua ánh đèn lồng chỉ có thể thấy được hai bóng đen vụt qua rồi có một đạo hàn quang lóe lên. Sau đó bọn chúng chỉ phát ra được một tiếng kêu đau đớn rồi cả người trở nên mềm oặt ngã xuống.