Một tiếng nổ vang lên, trần đoán tạo thất đã bị ngân lam sắc quang trụ phá vỡ một lỗ lớn sau đó chỉ thấy một đạo quang trụ kỳ dị bắn thẳng lên trời đêm vô hạn lao thẳng vào tinh không.
Đúng lúc này ánh sáng từ tinh không cũng chiếu xuống, từng đạo tinh quang cùng với quang mang của Vân Tru giao tương hô ứng giống như toàn bộ ánh sáng giữa trời đêm đều hội tụ tại một điểm này tạo thành một bức tranh huyễn lệ đầy ánh sáng thần kỳ.
Mọi người trong La gia trang giống như bị hóa đá mồm mở lớn, trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh thần kỳ do thần binh xuất thế tạo ra, một màn này làm cho bọn họ cả đời khó quên.
Mà lúc này Vân Thiên Hà lại có một cảm thụ kỳ diệu.
Khi tinh mang trên bầu trời phóng xuống chiếu lên Vân Tru, Vân Thiên Hà cảm thấy tinh linh chi khí trong cơ thể mình sắp bị hút hết thì trong nháy mắt đã cảm thấy dường như thăng hoa, Vân Thiên Hà thông qua Vân Tru chuyển hóa lực lượng tinh mang trở thành tinh linh chi khí bổ sung lượng tinh linh chi khí đã bị Vân Tru hút lấy với tốc độc còn nhanh hơn. Không những bổ sung mà lượng tinh khí này còn cực kỳ tinh thuần.
Sau khi cảm giác đau đớn trôi qua Vân Thiên Hà cảm giác cả thân thể đang chìm trong sự ấm ấp nhu hòa. Tinh mang, tinh thần lực thông qua Vân Tru chảy vào trong cơ thể Vân Thiên Hà giống như là che chở hắn, nhẹ nhàng ôn nhu vuốt ve làm Vân Thiên Hà lâm vào say mê không cách nào thoát khỏi.
Đúng lúc này tại hoang trạch trong Lợi Châu thành lão giả đang nhắm mắt đả tọa thì dường như cảm ứng được điểu gì đó, hai mắt đột nhiên mở to, từ giữa mi tâm phóng xuất ra một đạo tinh mang.
- Tiểu tử kia rốt cục ngươi lại lần nữa xuất hiện, ngươi ở nơi nào a?
Tâm tình lão giả lúc này cực kỳ kích động lập tức đứng dậy mở cửa sổ nhìn thẳng tinh mang đang phóng xuất trên bầu trời. Hắn quan sát một hồi, rốt cục không nhịn được hét lớn:
- Xuất hiện phía Bắc ngoại thành, ngay phụ cận hahaha. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenggg.com
Sau khi cười một tràng dài lão gỉa giống như một tiểu hài tử nhìn thấy kẹo hưng phấn hoa chân múa tay vội vội vàng vàng mặc thêm áo ngoài rồi lao ra ngoài giống như một đạo u linh thiểm điện biến mất khỏi hoang trạch, trong viện bỗng nhiên nổi một trận gió to.
Ngay lúc lão giả trong hoang trạch phát hiện ra dị tượng liền lập tức đuổi theo thì lúc này một xỗ xe ngựa thừ phía Nam đang chạy trong đêm tối lao về phía Lợi Châu.
Trong xe ngựa cũng có một vị lão giả, hai mắt khép hờ hình như là đang luyện công hay dưỡng thần gì đó.
Mà bên cạnh lão giả có một thanh niên tuấn nhã với đôi mắt sáng ngời đang tựa cằm lên cửa xe thưởng thức bầu trời đêm.
- Thái sư phụ tối nay sao trên trời sáng a, toàn bộ giống như những viên ngọc đang tỏa sáng vậy, thật khó có được kỳ cảnh như thế này a.
Thanh niên nhìn xuất thần lên bầu trời cảm thán nói.
Đúng lúc này dường như lão giả cảm ứng được điều gì, mai mắt mở ra thét lên một tiếng kinh hãi:
- Không tốt, tinh mang lại tái hiện ngay gần Lợi Châu, rất có thể là tiểu tử mang tinh tú thiên mệnh đang làm đại sự gì đó, tuyệt đối không thể để cho lão già Bắc vực kia đoạt được người mang tinh tú thiên mệnh chúng ta phải nhanh lên. Tinh Nho ngươi đến Lợi Châu thành sau, lão phu đi trước một bước.
Nói xong lão giả có phần cổ quái lập tức nhảy xuống xe ngựa thân ảnh nhoáng lên đã biến mất trong bóng đêm.
Thanh niên trong xe ngựa vẫn nhìn lên bầu trời đêm lẩm bẩm nói:
- Có thể làm cho Thái sư tổ đã bế quan hàng trăm năm phải động dung, người đó nhất định rất bất phàm, nhất định phải kết bạn mới được, ha ha ha.
Mã xa lập tức tăng tốc độ chạy về phía Lợi Châu thành.
Từ phương hướng Khai Châu đến Lợi Châu cũng có một đoàn người ngựa đang đi trong đêm tối, chỉ là những người đi đường này có chút quái dị, hơn nữa phương thức bọn họ đi lại cũng rất khác nhau.
Phía trước đoàn người có hai thị nữ mặc quần áo màu hồng vàng, đầu đội khăn, có mạng che mặt, tay cầm theo lẵng hoa. Bọn họ đi trước dẫn đường và lúc đi cũng thả từng cánh hoa xuống tạo thành hương thơm kéo dài lan tỏa trên cả con đường.
Ở giữa có hai hán tử tinh tráng mặc bộ quần áo kỳ dị khiêng một cái kiệu nhỏ. Trên kiệu có một nữ tử mặc quần đỏ đầu cũng đội khăn và mang mạng che mặt đang ngồi. Đôi mắt nàng sáng lấp lánh như bảo thạch, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên những ngôi sao đang tỏa sáng trên bầu trời.
Mà phía sau nữ tử kia còn có một chiếc kiệu nhỏ nữa. Trên kiệu là một lão phụ nhân chỉ mang một cái khăn che mặt, không trùm đầu có thể nhìn rõ mái tóc bạc, thoạt nhìn tuổi tầm trung niên mà lúc này vị phụ nhân cũng đang ngẩng đầu ngắm nhìn trời đê. Sau khi quá sát một hồi phụ nhân lẩm bẩm:
- Xem ra chúng ta chậm chân rồi.
- Mỗ mỗ, đã ba tháng hành trình trên đường chưa hề ngừng nghỉ một ngày mới đến được Đại Đường quốc phía Đông này. Thật sự là lão Thái Sư Tôn lão nhân gia cấp thiết vậy sao ?
Thiếu nữ ở kiệu phía trước lên tiếng, thanh âm tựa như chim vàng oanh làm người nghe cảm thấy thư sướng.
Phụ nhân nói:
- Hài tử, cháu không biết người mang tinh thần thiên túc rất khó gặp. Lần này Đại Đường quốc ở Đông Vực xuất hiện dị tượng vì thế mà Thái Sư Phó lão nhân gia đã xuất quan sớm muốn ta đi tìm người nọ, cần phải lấy lễ đối xử, thành tâm thành ý mời và quan trọng nhất là không để người khác cướp đi mất. Mà hôm nay lại xuất hiện dị tượng như thế này hẳn những người khác cũng phát hiện ra và đương nhiên tốc độ của bọn họ cũng nhanh hơn chúng ta.
- Thực sự là một tên đáng ghét, tìm được hắn rồi trước tiên phải cho hắn nếm thử sự lợi hại để xem hắn có dám trái lời ta không?
Trong lòng nữ tử thầm nói. Tốc độ đoàn người trở nên nhanh hơn, cánh hoa rải khắp đầy trời, khi đoàn người đã biến mất tại cuối đường mới rơi xuống đất.
Kinh Thành, Túc Tĩnh Vương phủ.
Vẫn là ở trong biệt viện xưa, Tuyết Ông tiên sinh vẫn đứng một chỗ như cũ nhìn tinh không đang tỏa sáng trên đỉnh đầu đến xuất thần, trầm mặc không nói.
Nhưng trong lòng hắn đang nổi sóng, gần đây tinh tượng phát sinh biến hóa kỳ dị khắp nơi bắt đầu hành động mà hắn cũng nhận được mật lệnh của sư tôn muốn hắn sử dụng lực lượng của Túc Tĩnh Vương tìm kiếm ngời mang tinh túc thiên mệnh. Sau khi tìm được phải lập tức đưa về Tuyết Vực.
Mặt khác sư tôn còn nhắc Nguyệt Tông cũng đã phái cao thủ tiến nhập vào Đại Đường quốc bắt đầu tìm kiếm người mang tinh túc thiên mệnh hơn nữa mấy vị trưởng lão Nhật Tông cũng đồng thời tiến nhập vào Đại Đường.
Mấy tin tức này đều là cơ mật cao nhất mà Tuyết Ông tiên sinh có được nhưng mà lần này sư tôn hắn lại nhắc đến cao thủ khắp nơi: Bắc Vực, Nam Vực, Tây Vực, Thiên Đảo Vực… các cao thủ khắp nơi đều hướng đến Đại Đường tìm kiếm người mang tinh túc thiên mệnh. Sư tôn lệnh cho hắn phải hành động nhanh hơn không được để người này rơi vào các thế lực khác.
Mệnh lệnh của sư tôn Tuyết Ông tiên sinh không dám vi phạm nhưng lúc này đây khi nghĩ đến mệnh lệnh của sơ tôn trong lòng Tuyết Ông tiên sinh rối loạn, phức tạp đến cực điểm.
Tất cả những vấn đề, thiên tượng đủ để hắn nhận ra người mang tinh túc thiên mệnh là ai. Hắn ngàn lần không nghĩ đến người trước đây đã từng ở bên cạnh hắn, người mà hắn đã từng rất thưởng thức mà hôm nay song phương đã trở mặt. Không ngờ được rằng tiểu tử Vân Thiên Hà kia chính là người mà sư tôn lệnh cho hắn phải đưa về.
Nghĩ đến đây trong lòng Tuyết Ông tiên sinh kêu khổ không thôi bởi vì lần này Túc Tĩnh Vương, Thiên Môn đã xé rách da mặt với Đồ gia mà tiểu tử kia lại mang họ Đồ.
Ai!
Tuyết Ông tiên sinh thở dài hắn chưa bao giờ vì một việc mà phải lo lắng suy nghĩ nhiều như vậy. Muốn hài tử kia đi theo mình thì cần phải thỏa hiệp nhưng như thế lại đi ngược với tình cảm Túc Tĩnh Vương dành cho hắn, nhưng nếu không làm thì lại trái lệnh sư tôn, thật sự hắn rất khó đưa ra lựa chọn.
Kinh Thành, Định Nam Hầu phủ.
Bên trong bí thất, lúc này sắc mặt Mạc Bách Uy cực kỳ cung kính đứng trước mặt một xích phát lão giả không dám thở mạnh một tiếng, đang chờ đợi đối phương mở miệng.
Vị lão giả đang ngồi kia nhấp một ngụm trà, sau khi buông chén ra lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Mạc Bách Uy nói:
- Lần này chính là thời cơ tuyệt hảo để tông môn chúng ta trở về Nhật Tông. Lần này Vân Hảo Nguyên trưởng lão Nhật Tông có đề cập đến người mang tinh mệnh. Môn chủ muốn ta không tiếc trả giá bất kì thứ gì, vận dụng tất cả lực lượng đang có cũng phải tìm được người này. Trưởng lão Nhật Tông đã tính ra phương vị của người mang Tinh Mệnh
- Vâng, đồ nhi lĩnh mệnh.
Mạc Bách Uy lập tức lên tiếng trả lời rồi vộ vã xuất phát, sai người đi làm việc, xích phát lão giả lo lắng nói:
- Hi vọng có thể nhanh chân hơn người Nguyệt Tông.
Hoàng thành, bí thất trong hoàng cung.
Lúc này thần sắc hoàng đế nghiêm túc, trong tay cầm một phong mật hàm, sau khi nhìn một hồi lâu liền chắp tay sau lưng đi qua đi lại.
Dư Khánh khép hờ hai mắt đừng một bên không nói câu nào.
Cuối cùng hoàng đế lên tiếng:
- Nguyệt Tông rất ít khi làm việc, tự nhiên là muốn tận lực hoàn thành. Dư Khánh ngươi lập tức khởi hành ngay tối nay tự mình đến Lợi Châu một chuyến. Lúc này tông môn có động tĩnh ngay cả người vực ngoại cũng lục tục kéo đến Đại Đường quốc. Việc này không phải là chuyện đùa mau chóng điều tra những người kia vì cái gì mà cùng tụ hội đến đây, vạn lần không thể để bọn họ làm loạn bố trí của chúng ta.
- Lão nô tuân chỉ.
Dư Khánh tuân mệnh liền nhanh chóng rời khỏi bí thất. Hoàng đế cầm phong mật hàm đi qua đi lại lẩm bẩm:
- Tai họa tông môn, tai họa tông môn, không biết ta còn có thể thấy ngày họa tông môn bị diệt trừ hay không ?
La gia trang, đoán tạo thất.
La Yến Liệt nhìn thấy thanh thần binh xuất thế kích động đến mức cơ hồ suýt nữa thì ngất đi. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn thấy tràng cảnh thần binh xuất thế, đúng là làm con người khó mà tưởng tượng nổi.
Lúc này Vân Tru trong tay Vân Thiên Hà đã hút no đủ tinh linh chi khí, Vân Thiên Hà vận dụng tinh linh chi khí phản phệ mới ngăn chặn được ý chí của Vân Tru, dần làm cho nó trở nên yên tĩnh, không còn dị động.