Vị đại thúc đang chèo thuyền cũng cảm thấy nhàn rỗi mà lão thấy Vân Thiên Hà lại là đồng hương, nên cũng bắt chuyện hỏi thăm, thấy vô cùng hứng thú trong lúc trò chuyện liền thuật lại một ít cố sự.
Ở đây xác thực là có truyền thuyết về rồng và long ngư, các trưởng bối trong làng nói rằng long tử long tôn bị bọn họ ăn nên long vương tìm đến trả thù, nhưng rất nhiều người cũng ăn mà qua nhiều năm cũng không có phát sinh sự tình gì, cho nên mọi người cho rằng đây chỉ là lời đồn mà thôi.
Nhưng có một truyền thuyết lâu đời nhất nói về sự đau khổ của một con rồng cái khi đến đây để sinh con. Vùng biển này vốn thuộc về long vương, mà lúc đó trong vùng phụ cận có rất nhiều người ở trong miếu long vương bái tế, hương khói đang lên.
Trăm năm trước, ở đây đã xảy ra một sự kiện quái lại. Lúc đó trên trời sấm sét bão bùng, mưa rền gió dữ, mọi người mơ hồ có thể nghe được tiếng long ngâm. Ngay sau đó, vùng này phải hứng chịu một trận lũ lụt lớn chưa từng có, ngay cả miếu long vương lẫn ngôi làng đều bị phá hủy.
Rất nhiều người trong làng cho rằng do long vương không có thích mọi người bái tế, cho nên cũng không có dám tu sửa miếu long vương, về sau ở đây cũng không hề bị lũ lụt một lần nào nữa, bất quá mọi người lại phát hiện trong sông hồ ở đây xuất hiện một loài cá lạ, mọi người bảo đây là long ngư. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenggg.com
Lúc đầu mọi người đối với loại long ngư này thập phần kính sợ, liền phóng sinh chúng. Qua nhiều năm sau, phụ cận vùng này loài long ngư tràn lan, dân cư ở đây cũng đã bắt đầu động tâm, một sỗ người gan lớn một chút, cũng không có kiêng nể gì liền bắt long ngư đến địa phương khác đem bán. Kết quả thịt của long ngư rất ngon, dần dần những người này cũng thông qua việc bắt long ngư đem bán mà phát tài trở nên giàu có. Dân cư trong vùng thấy vậy, cũng bắt đầu học theo đi đánh bắt loại long ngư này.
Cho tới hôm nay, long ngư trở thành đặc sản ở nơi đây, tuy truyền thuyết kia vẫn còn được lưu truyền cho tới ngày này, nhưng mọi người đối với long ngư cũng không còn mấy kính sợ như trước nữa.
Bất quá bằng cách này, mà ở đây còn lưu truyền rằng dưới đáy hồ có long cung, hơn nữa có người còn kể lại truyện này theo nhịp điệu hẳn hoi, giống như một bài hát vậy. Vân Thiên Hà nghe xong cũng chỉ biết cười.
Thuyền đi khoảng chừng một canh giờ thì một hòn đảo dần xuất hiện trước mắt.
Từ xa, nhìn hòn đảo này cũng không có lơn lắm, nhưng với thị lực của Vân Thiên Hà có thể ngồi tại chỗ tính toán được độ rộng của hòn đảo. Hắn cảm thấy kinh hãi, không ngờ diện tích của hòn đảo trong hồ này lại có thể so sánh được với một tiểu quận thành.
Với tốc độ của thuyền hiện giờ thì khoảng hai canh giờ nữa sẽ cập vào bến tàu trên đảo. Nơi này hẳn là có thủ vệ của quan phủ duy trì trị an, trông giống như một thị trấn nhỏ được quan phủ chính thức quản lý.
Vị đại thúc trung niên vui tươi hớn hở tiếp nhận mười văn tiền của Vân Thiên Hà. Sau đó Vân Thiên Hà cùng Vân Bôn cùng nhau lên bờ. Thiên Hà chưa đi được mấy bước thì ánh mắt nhất thời dừng lại trên một bậc thang đá.
Thềm đã này có rất nhiều người qua lại, dấu chân của họ dĩ nhiên là không giống nhau. Nhưng Vân Thiên Hà lại rất quen thuộc với dấu chân kia, hắn cũng đem dấu chân đó nhớ kỹ trong đầu, trong lòng suy sét một lúc. Dấu chân kia đi về phía đông bắc. Vì vậy hắn cũng đi về hướng đông bắc tìm kiếm.
Long hồ đảo này thực sự giống như lời kể của vị đại thúc, giao thông ở đây chủ yếu dùng thuyền để đi. So với Long Hồ trấn còn náo nhiệt, phồn hoa hơn gấp chục lần, đại để những khách nhân đến đây hầu hết là thương nhân.
Kiến trúc trên đảo tương đối chặt chẽ, của hàng san sát nhau đủ các loại kiểu dáng, nhất là việc kinh doanh tửu lâu, khách sạn cũng trở thành một ngành nghề làm ăn phát đạt, sinh ý cũng rất tốt.
Trên đường đi về phía đông bắc, Vân Thiên Hà lại phát hiện ra ba dấu chân cùng đi về một hướng, hơn nữa dường như người để lại dấu chân này đi qua đây rất nhiều lần.
Hắn đi về phía đông bắc, khi thấy dấu chân cuối cùng thì Vân Thien Hà cũng nhìn thấy một bến tàu lớn, khắp nơi đều có vệ binh canh gác. Những đội thuyền chở hàng hóa đậu ở bến cảng này hẳn là có lại lịch không nhỏ, cũng có mấy thuyền quan đậu ở bến tàu phụ cận, xem ra đây là quan cảng.
- Ngươi tới dừng lại, nơi này là quan cảng, bách tính không được phép đến đây, mau trở ra!
Khi Vân Thiên Hà mới tới phụ cận bến cảng thì một gã binh sĩ chặn lại lớn tiếng quát.
Nhãn thần Vân Thiên Hà cấp tốc nhìn lướt chung quanh, ngoại trừ bậc thang đang đứng không gì có thể lọt qua ánh mắt của Vân Thiên Hà, nhưng hắn không có tìm thấy dấu chân nào nữa, vì vậy nhân tiện nói:
- Triều đình không có quy định, người có tước vị không thể đi vào quan cảng?
Vân Thiên Hà lấy ngọc bội đeo ở thắt lưng đưa về phía binh sĩ kia nói.
Vị binh sĩ kia vừa nhìn thấy ngọc bội, lập tức nghiêm nghị thi lễ nói:
- Có tước vị trong người, có thể thông hành tại quan cảng, đại nhân chỉ cần đăng ký một chút là được!
- Không cần, ta chỉ muốn xem sét một chút xem trên những thuyền kia có vị bằng hữu của ta ở trên đó không, lát nữa sẽ về đảo, phiền huynh đệ giúp ta một chút, mấy người làm việc khổ cực, đây là một chút tâm ý!
Vân Thiên Hà không muốn đăng ký. Vì vậy móc ra mười thỏi bạc vụn cấp cho binh sĩ kia, ban đầu binh sĩ này do dự, nhưng hắn thấy hai bên hai vị huynh đệ đang nháy mắt ra hiệu cho hắn, nên hắn cũng nhận lấy, nói:
- Vậy tước gia cứ tự nhiên!
Sau đó, Vân Thiên Hà đi vào bến cảng, nhìn kỹ một chút, quả nhiên không có phát hiện ra dấu chân quen thuộc. Hắn chỉ có thể giải thích, dấu chân đặc biệt lưu lại đây, nhưng nơi này lại rất hồn độn, những dấu chân khác đè lên không có chỉ về một hướng mà tụ tập lại hình vòng tròn. Một chân kia bước xuống, ngón chân gần như là mắc kẹt ở bên trong
Trong lòng không thể giải thích được, Vân Thiên Hà cũng chỉ đi qua, đến gần một cái thuyền làm bộ dáng dạo qua một vòng, rồi lại hô một tiếng.
Tưởng có thể tìm được người mà lại tìm không được, nên Vân Thiên Hà trở lại con đường cũ, đem con đường đi đến quan cảng này ghi nhớ lại, xong rồi tùy tiện vào một quán trà trên Long Hồ Đảo.
Vân Thiên Hà ngồi uống trà, trong lòng thủy chung không rõ, người nọ lưu lại dấu chân này có dụng ý gì, một vòng tròn hỗn độn, trong vòng tròn dâu chân có một ngón chân in sâu dưới cát, rốt cuộc là có ý tứ gì.
Đem điều nghi hoặc này đặt qua một bên, Vân Thiên Hà cẩn thận hồi tưởng lại quang cảnh xung quanh quan cảng. Phụ cận có mấy đại trang viên, ở giữa có vệ binh mặc khôi giáp đứng canh gác, hẳn đây chính là quan phủ.
Những hình ảnh không ngừng xuất hiện trong đâu Vân Thiên Hà. Hắn tự nhủ không khỏi hồi tưởng lại, khi suy nghĩ ngừng suy nghĩ, hắn vẫn chưa tìm ra đầu mối gì cả, lại nhấc tách trà lên uống một ngụm.
Chỉ thấy trên bàn hắn vẽ ra một đồ án thời gian, trong lòng Vân Thiên Hà nhất thời bừng tỉnh, trong mấy đại trang viên thì trang viên ở giữa là quan phủ, khi đồ án hoàn thành thì xuất hiện một vòng tròn, có phải dấu chân kia ám chỉ điều này.
Lẽ nào bí mật trong Long Hồ Đảo lại ở trong trang viên của quan phủ.
Nghĩ tới đây, trong lòng Vân Thiên Hà cũng lập ra một kế hoạch, khi hắn nâng chén trà lên chuẩn bị uống thì một cỗ hương khí từ bên ngoài nhẹ nhàng bay đến, ngay sau đó Vân Thiên Hà nghe được một âm thanh quen thuộc vang lên: "Cho bốn tách trà nóng!"
Nghe thanh âm này, sắc mặt Vân Thiên Hà biến đổi, trong tửu lâu tại Long Hồ Trấn lại gặp phải bốn nữ nhân kỳ quái, các nàng cư nhiên lặng lẽ không gây ra một tiếng động đi vào trong quán trà.
Chỉ là các nàng cũng chỉ theo đuôi, cũng không có hành động gì, Vân Thiên Hà cũng không có rõ những người này muốn làm gì, hay đây chỉ là sự trùng hợp. Vân Thiên Hà không thể không phục chính mình.
Nhưng lại có điều cổ quái, những người này đi theo hắn, hắn cũng cố ý không để ý tới bọn họ. Trong lòng hắn hiện giờ hết sức nghi hoặc trang viên của quan phủ phụ cận quan cảng, hắn quyết định sẽ đi tra xét một chút, không biết có thể phát hiện ra được đầu mối gì không.
Vân Thiên Hà thanh toán tiền trà trước khi đi ra khỏi quán, hắn cũng thuận tiện liếc mắt qua những phụ nhân kia, quả nhiên thấy một người mặc hồng sam, hai bên là hai thị nữ mỗi người xách một giỏ hoa, còn mùi hương quen thuộc kia chính là phát từ giỏ hoa đó.
Chỉ là lúc Vân Thiên Hà đi ra khỏi quán trá, mùi hương kia vẫn cứ bay theo, hắn đi được nửa đường thì thân thể ngẩn ra. Trong đầu chợt nghĩ ra một khả năng, lẽ nào mùi hương này, chính mình bị mùi hương này ám vào ngươi nên bọn họ có thể dễ dàng tìm thấy mình như thế.
Lần thứ hai đi tới phụ cận quan cảng, Vân Thiên Hà tìm một tửu lâu gần quan cảng nhất. Hắn cố ý lên lầu hai, tìm một bàn gần cửa sổ gọi một bình rượu cùng hai món ăn nhẹ. An vị ở trên lầu, thỉnh thoảng ngó ra quan cảng quan sát.
Ở phụ cận có đến mười gã vệ binh, canh phòng nghiêm ngặt, cũng có rất ít người ra vào chủ yếu là binh lính mỗi lần tuần tra trở về thấy mấy vệ binh đứng canh cổng đứng lại chào, xong lại tiếp tục công việc tuần tra.
Tình huống như vậy vẫn duy trì đều đặn, không hề có biến hóa bất thường nào. Nhưng Vân Thiên Hà vẫn kiên trì, tiếp tục quan sát.
Cho đến lúc chạng vạng tối, trong tửu lầu, Vân Thiên Hà đã uống đến sáu bình rượu, tiểu nhị của tửu lầu thấy hắn ngồi khá lâu nên lại gần hỏi:
- Khách quan, ngài đã ngồi đây hơn năm canh giờ, hiện tại tửu lâu chúng tôi rất đông khách, rất nhiều người không có chỗ để ngồi, ngài xem có thể hay không cùng những người khác ngồi chung. Mà ngài từ nãy đến giờ đều nhìn ra ngoài, có phải đang tìm người nào, tiểu nhân có thể giúp được gì không!
Vân Thiên Hà quay lại, không nói không rằng, nhìn thấy một lão giả mang theo một vị thanh niên và một bạch sam nữ tử, lão giả nói:
- Tiểu ca, mặc dù chúng ta cùng ngươi chưa có gặp qua lần nào, nhưng chúng ta cũng không co ngại ngồi chung với ngươi, ha ha!
Vị lão giả và thanh niên, còn bạch sam nữ tử nữ, Vân Thiên Hà nhìn qua một chút, chính là trong thời gian hắn ở Long hồ tửu lâu, những người này đã làm gì đó con Vân Bôn của hắn.
- Đã như vậy, xin cứ tự nhiên!
Vân Thiên Hà nhàn nhạt lên tiếng, cũng không có chân chính cùng bọn họ nói chuyện, lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lão giả cùng bạch sam nữ tử ngồi đối diện với Vân Thiên Hà, lão giả vuốt chòm râu, thỉnh thoảng lé mắt quan sát, mà vị thanh niên thì ngồi cạnh Vân Thiên Hà, đến ôm quyền thi lễ nói:
- Vị huynh đài này, tiểu sinh xin tự giới thiệu tiểu sinh là Vũ Phương Khinh Trần, không biết quý tính đại danh của huynh đài?
- A, ta họ Vân, ngươi cũng không cần khách sáo, cứ tự nhiên!
Vân Thiên Hà đạm bạc nói một tiếng, cũng không thèm để ý đến thanh niên tên là Vũ Phương Khinh Thần này, hiển nhiên tính danh này không giống như các dòng họ bình thường tại Đại Đường, chẳng phải bọn họ tự nhận mình là người của Đại Đường.
- Ách!
Vũ Phương Khinh Thần còn muốn nói cái gì, nhưng thấy thần tình Vân Thiên Hà đạm mạc, căn bản không có ý cùng hắn bắt chuyện, vì thế những điều hắn muốn nói liền thu về.
Nhưng vị bạch sam nữ tử kia, nhìn Vân Thiên Hà đột nhiên nói:
- Vị công tử này chắc hẳn đã thay đổi dung mạo trước khi đến đây phải không?
Một câu nói khiến Vân Thiên Hà vô cùng kinh ngạc, ánh mắt nữ tử này thật sắc, mình cẩn thận như thế chẳng nhẽ bị nàng phát hiện?