Lần đi săn này, Vân Thiên Hà cũng không có nghĩ rằng mình sẽ tìm được chim ưng.
Nhưng thật sự không nghĩ tới vận khí của hắn lại tốt như vậy.
Thời điểm ra ngoài thành bắc, hắn chỉ muốn cho Vân Bôn đi chơi, và cùng Sử Trường Đức tìm hiểu thế giới chung quanh, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên bầu trời, thấy một đạo bóng đen xẹt quan như thiểm điện, hắn mới nổi lên ý định tìm kiêm chim ưng trong đầu.
Sau gặp phải nhóm người Đường Linh Vũ, sau đó cùng đi săn bắn, hắn vẫn không ngừng nhìn ngắm trên bầu trời, phát hiện ra quỹ tích phi hành của con chim ưng kia.
Cuối cùng đi đến ngọn núi hoang kia, Vân Thiên Hà và mọi người tiến hành làm một ngôi nhà cỏ ,vừa để giết thời gian, vừa để làm nơi ẩn nấp cho mọi người, chờ đợi thời cơ để bắt lấy con ưng này.
Không nghĩ tới hắn lại thanh công.
Bắt được con ưng này, cho đến khi đêm tối đoàn người mới trở lại Đồ phủ, Vân Thiên Hà hưng phấn suốt cả một buổi tối, không cách nào tĩnh tâm được, thậm chí hắn còn không nghĩ tới việc tu luyên "Vô lượng tinh kinh " mà nghĩ tới khí lực rất lớn của con ưng này.
Nhưng thật ra không chỉ có riêng gì Vân Thiên Hà mất ngủ, mà ba người Đường Linh Vũ, Đường Linh Sa, và Tuyết Ông tiên sinh đều có những tâm sự riêng không thể nào chợp mắt được.
Đường Linh Vũ cảm thấy cuộc đi săn này là cuộc vui chơi tốt nhât tử trước đến giờ, cao hứng nhất là khi xế chiều hăn thấy Vân Thiên Hà bắt được một con chim ưng cường đại, hắn cũng cầu xin Vân Thiên Hà bắt giúp hắn một con, không nghĩ tới Vân Thiên Hà lại đáp ứng, điều này làm cho hắn hưng phấn cả đêm mất ngủ.
Mà Đường Linh Sa lại bất đồng, hôm nay đi chơi quả thật rất vu vẻ, nhưng trong lòng tiểu cô nương này lại lo lắng tới việc Vân Thiên Hà hướng tới nàng mượn dao găm, tại sao hắn biết mình co dao găm, tại sao hắn lại mượn dao của mình, chẳng lẽ hắn không biết đây là tín vật chuẩn bị cho người yêu trong tương lai hay sao ?
Nghĩ đến đây Đường Linh Sa nằm trong chăn ,xấu hổ đỏ bừng mặt, thầm nghĩ, lúc ấy sao mình không cho hăn mượn đi, có lẽ nên đưa cho hắn..Ừ... ai nha.. mắc cỡ chết người...
Đương Linh Sa nằm suy nghĩ miên man, thế rồi cả đêm mất ngủ...
Mà nghiêm trọng nhất chính là Tuyết Ông, sau khi hồi phủ, đem mình bế quan ở trong phòng, cầm một bưc tranh ngơ ngác nhìn, nươc mắt không kìm được chảy xuôi tự lúc nào...
Trên bưc tranh vẽ một vì trung niên tuấn nhã phong lưu, tay nâng môt cái chén, nét mặt hiển lên vẻ đau buồn, giống như mất đi người mình thương yêu nhất, mượn rượu tiêu sầu.
Bưc tranh này là khi thời điểm Tuyết Ông khi còn nhỏ được phụ thân của mình để lại, để lại duy nhất một bức tranh, rồi đến khi hắn trưởng thành, bắt đầu đi du lịch thiên hạ, không ngừng tìm kiếm tung tích của phụ thân khắp nơi, nhưng thủy chung vẫn không có tìm được.
Hắn là thiên hạ đệ nhất cao thủ, được người trong thế gian tôn kính, nhưng không ai biết trong nội tâm hắn lai bị đè nén rất sâu, khi còn nhỏ phụ thân vì mẫu thân mà bỏ đi, để lại mình hắn bơ vơ, cô linh, thương tâm, tuyệt vọng, sống trên đời, nên muốn đi theo đoàn tụ với gia đình.
Lúc hắn tuyệt vọng nhất, muốn tự sát, thì gặp được sư phụ của mình, sư phụ mang hắn lên núi, dạy hắn võ công cao thâm, dạy hắn đạo lý xử sự, dạy hắn làm thế nào đè nén chuyện cũ thương tâm. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenggg.com
Nhưng hắn vẫn không thể bỏ được, nhìn bóng lưng phụ thân đau buồn, hình ảnh đã khắc sâu vào tận linh hồn hắn, không thể bôi xóa.
Hắn vẫn nghĩ tại sao mẫu thân lại vứt bỏ phụ thân hết mực yêu thương mà đi, tai sao lại như vậy, hắn muốn biết phụ thân đã đi đâu, còn sống, hay đã chết....
Nhưng hắn đi du lịch thiên hạ tìm kiếm nhiều năm, cuối cùng cũng nản lòng thoái chí, biết được dựa vào lực lượng của minh hắn không thể nào thực hiên được nguyện vọng, sau này quen biết Túc Tĩnh Vương, trở thành bạn tri giao, hắn theo Túc Tĩnh Vương đánh trận, Túc Tĩnh Vương cung mượn hệ thống tình báo quốc gia, tìm kiếm tuc tích phụ thân hắn
Dù như vậy, nhưng nhiều năm qua, vẫn không có tìm kiếm được một chút tung tích nào..
Nhưng hôm nay, hắn lại từ trong miệng môt thiêu niên, nghe được tin tức kia, mặc dù không thể xác định được lão khất cái kia có phải là người hắn muốn tìm hay không ,nhưng nghe vi thiếu niên kia miêu tả lão khất cái kia cung vì tình mà đau khổ, tạo nên ấn tượng giống như phụ thân hắn, cho nên hắn mới tưởng tượng lão khất cái kia là phụ thân hắn.
Song....
Vị thiên hạ đẹ nhất cao thủ Tuyết Ông tiên sinh này, không biết được, vị thiếu niên kia chỉ là nói dối, lại khiến cho hắn thực sự xúc động, khơi lại niềm hy vọng đã bị nguội lạnh đi từ nhiều năm trước.
Đây là hỉ, hay là bi...
.................
Sáng sớm, Đường Linh Vũ vừa mới sáng môt chút đã rời giường.
Hắn kinh ngạc phát hiện là mình chưa bao giờ dậy sớm như bây giờ, tại sao lại vậy ?
Nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, rồi chạy ra ngoài cửa, đi tới chỗ ở của Vân Thiên Hà.
Vân Thiên Hà tối hôm qua không có tu luyện "Vô lượng tinh kinh ", đến sau nửa đêm tĩnh tâm lại, cảm giác buồn ngủ ập đến, hắn không khỏi mắng thầm, quyết định tu luyên một canh giờ, cảm thấy tinh thần tốt lên rất nhiều mới chợp mắt ngủ một lát.
Ngay khi trời vừa mới sáng, đã nghe thấy thanh âm của Đường Linh Vũ từ bên ngoài gõ cửa:
-"Thiên Hà huynh đệ ngươi còn thức không ? "
Bởi vì tiếng gõ cửa đánh thức Lục Châu còn đang trong giấc mộng, Lục Châu tỉnh lại thấy Vân Thiên Hà, vội vàng cuống quít rời giường không kịp trang điểm chỉnh sửa lại trang phục, mà bắt đầu giúp hắn mặc đồ, múc nước mang tới để hắn rửa mặt, lúc này mới đi mở cửa.
Vân Thiên Hà rửa mặt xong cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều, đột nhiên thấy Đường Linh Vũ xông vào nói:
-"Thiên Hà lão đệ, chúng ta đến lúc nào đi bắt ưng vậy ? "
-"Không vội, chơ ta thuần phục được con ưng kia rồi tính sau !"
Vân Thiên Hà nhàn nhạt đáp lại, sau đó hướng tới cửa bên cạnh đi sang một gian phòng trống khác, Đường Linh Vũ vội vàng đuổi theo.
Đi vào trong phòng, chỉ thấy con ưng bị một khóa chắt trên kệ sắt bằng một cái khóa rất to, lộ ra vẻ an tĩnh, không còn hung hăng như lúc mới mang về, thân thể đứng thẳng lộ ra vẻ cao ngạo, khi Vân Thiên Hà đi vào, đôi mắt sắc bén như đao kiếm của nó nhìn chằm chằm vào Vân Thiên Hà.
Con ưng này lông vũ trên lưng là màu tím và trắng tướng giao, lông ở giữa ngực là màu tím thanh tương giao, nhưng lông ở cổ lại chỉ có một màu trắng như tuyết, thoạt nhìn tương đối thần tuấn uy vũ, Vân Thiên Hà rất thích điểm này.
Nhưng mà thích thôi thì chưa được, phải đem con ưng này thuần phục mới được, nên từ giờ trở đi việc hắn làm chính là thuần phục con ưng này.
Nhưng trước khí tiến hành thuần phục phải làm một số công tác chuẩn bị.
Vân Thiên Hà gọi Lục Châu tới, đem tới nhưng con mồi ngày hôm qua hắn đã săn được, đem cắt thành từng miếng thịt tươi để lại đây, con ưng này đã bị đói ba ngày, đẻ xem nó phản ứng ra sao ?
Nhưng Vân Thiên Hà cũng không mong đời nhiều, bới tính tình loài ưng vốn rất cao ngạo, cho dù đói nhưng cũng không cần, quả nhiên khi Vân Thiên Hà cầm một miếng thịt đưa lên, con ưng này lạnh lùng quay đầu đi nơi khác, không ngó ngàng tới một lần.
Đường Linh Vũ không hiểu nổi, cất tiếng hỏi:
-"Thiên Hà lão đệ ngươi đang làm cái gì vậy ?"
-"Thuần phục ưng !"
-"Thuần phục ưng là cái gì ?"
Đường Linh Vũ khó hiểu nói.
-"Thuần phục ưng chính là muốn chinh phục nó từ tâm linh, thân thể linh hồn, để hắn không còn dã tính, để hắn thần phục ta, nghe lời ta..."
Mắt thấy con ưng này, bắt đầu dùng mỏ cố gắng dằng xé khóa sắt trói buộc mình, Vân Thiên Hà nói:
-"Thấy không, mặc dù là ưng nhưng nó cũng có tôn nghiêm, nó chính là vương giả trên bầu trời, đây chính là điểm kiêu ngạo của nó...."
Nhìn con chim ưng đang ngẩng cao đầu, Đường Linh Vũ gật đầu, chấp nhận ý kiến của Vân Thiên Hà.
Nếu muốn thần phục ưng, phải bỏ ra thời gian và tinh lực khổng lồ.
Vân Thiên Hà bảo Lục Châu nói cho lão gia một tiếng là hai ngày sau hắn có việc nên tạm thời không đến võ đường, rồi để cho Sử Trường Đức ra hậu viện chiếu cố Vân Bôn.
Giao phó hết mọi việc, thời gian thuần phục chim ưng của hắn chính thức bắt đầu.
Vân Thiên Hà nói cho Đường Linh Vũ tới để nhìn xem học tập kinh nghiệm, nhưng không nên quấy rầy hắn, mà học hỏi phương pháp mượn thịt dụ dỗ con ưng này.
Con ưng này vẫn còn chưa trưởng thành, nhưng nghị lực của nó tương đối lớn, hơn nữa khả năng nhịn đói của nó cũng rất cao, vốn Vân Thiên Ha dự tính nó chỉ chịu đựng năm ba ngày thôi, nhưng ngẫm lại thì còn phải lâu hớn, cho dù như thế hắn cũng không sợ, bằng vào định lực và nghị lực của mình hắn tin tưởng sẽ thuân phục được con ưng này.
Ngày thứ nhất, chim ưng vân không mảy may động tĩnh, chỉ cùng Vân Thiên Hà nhìn nhau, trong mắt nó hiện lên vẻ khinh thường, cung khí thế cao ngạo, vẫn ngẩng cao đầu mà đứng...
Sáng sớm ngày thứ hai, Đường Linh Vũ lại tới tham quan học tập, hắn vân thấy Vân Thiên Hà và chim ưng vẫn chằm chằm nhìn nhau không chớp mắt, và có một chút thịt tươi, lân này tới còn có Đường Linh Sa tới cùng, nhưng nàng không nhìn ưng, mà nhìn Vân Thiên Hà.
Nhưng chim ưng này vân một mực khinh thường, không mảy may suy chuyển.
Ngày thứ ba, Đường Linh Vũ không có tới nưa, hắn biết là một người một ưng vẫn ngồi đó nhìn nhau, mà chỉ có Đường Linh Sa chạy tới, nàng thấy Lục Châu ,mang thức ăn đồ uống cho Vân Thiên Hà trong long có chút ghen tuông.
Nhưng thấy ánh mắt của Vân Thiên Hà vẫn không rời khỏi con ưng, lúc này nàng mới trân an một chút. Lúc này nàng mới giành lấy quyền mang thức ăn đồ uống từ tay Lục Châu mang tới cho hắn, thật không ngờ hắn cũng không có y kiến gì mà vẫn dùng những đồ do nàng mang tới, Đường Linh Sa trong lòng có chút ngọt ngào, từ đó trở đi ngay ba bữa đều mang thức ăn tới cho hắn, thậm chí ngay cả đồ ăn vặt của mình cũng vội vàng mang tới cho Vân Thiên Hà ăn.
Vân Thiên Hà trong lòng có chút buôn bực, mắng thầm ngươi làm cho heo ăn a..........