Võ Động Thiên Hà

Chương 365


Khi hừng đông, trên núi Yên Huyết lan tràn một cỗ sương mù nhàn nhạt, hoặc là tại buổi tối không nhận ra, thế nhưng tới ban ngày, sẽ phát hiện, tại thời gian vụ khí trong núi Yên Huyết này bốc lên, thực giống như làn khói xanh toát ra vậy.

Nhưng ngọn núi này được gọi với cái tên Yên Huyết là bởi vì tại sát na khi vầng thái dương chìm sau núi, trong núi bốc lên sương mù nhàn nhạt, dưới ánh tà dương bao phủ, giống như bị một tầng huyết vụ bao phủ, cả không gian màu đỏ hồng. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - http://truyenggg.com

Đây cũng là một ngọn núi hoang, rừng cây rậm rạp, trên mặt đất có tầng lá cây rụng xuống rất dày, tản ra khí tức tanh hôi, rắn trùng chuột kiến, độc trùng mãnh thú tùy ý có thể thấy được.

Nhất là một ít địa pương bốc lên mùi hôi dày đặc nhất, hầu như không có một ngọn cỏ, tuôn ra một cỗ khí tức gay mũi cực kỳ khó ngửi, nếu như người bình thường ngửi trong thời gian dài, sẽ sản sinh một loại cảm giác mê muội.

Ba người Vân Thiên Hà, Đằng Tử Thanh và Vũ Phương Khinh Thần ghé qua phiến rừng cây này, căn cư vào kinh nghiệm Đằng Tử Thanh cung cấp, khi vào núi chỉ cần tìm một số loại lá cây ven đường che mũi, như vậy sẽ không chịu ảnh hưởng của loại mùi này.

Bọn họ biết, nếu như chính mình nín thở trong thời gian dài, như vậy sẽ tạo thành hiện tượng thân thể suy yếu vô lực, choáng váng đầu óc, điều này đối với hành động vào núi lần này của bọn họ cực kỳ bất lợi.

Bất quá có Đằng Tử Thanh dẫn dường, rất nhiều địa phương nên phòng bị lưu ý, bọn họ đều có thể tách ra, theo rừng cây tiến vào trong sâu vào trong núi.

Khoảng thời gian trên dưới nửa canh giờ, khi ba người xâm nhập sâu vào trong rừng núi, đến vị trí cách không xa sườn núi, Đằng Tử Thanh liền bảo ngừng lại.

- Phía trước có rất nhiều địa phương bố trí bẫy rập và cơ quan, con đường tiến vào Huyết Vụ Cốc chỉ có một cái an toàn nhất, cũng bí mật nhất, cũng không biết bao nhiêu năm trôi qua, bọn họ có thay đổi đường bộ nào trong đó hay không? Ta phải đi trước điều tra một phen!

Đường Tử Thanh quan sát hoàn cảnh xung quanh nói.

- Ngoại trừ con đường này, tiến vào trong sơn cốc còn có con đường nào khác hay không?

Vân Thiên Hà hỏi.

Đằng Tử Thanh cầm một cây mộc côn, chống vào một thân cây chặn ngang tới cành cây, sau đó liền đẩy mạnh thân cảnh, thân cảnh thoáng cái di động vị trí bên dưới.

Đằng Tử Thanh nói:

- Còn có một con đường khác, có thể từ vách núi dựng đứng tiến xuống, cũng có thể vào cốc, hơn nữa nơi đó bố trí phòng vệ không quá nghiêm mật, chỉ là nơi đó có một độc đàm, phải qua được độc đàm với tiến vào trong sơn cốc được, độ nguy hiểm sẽ càng cao hơn một chút!

- Chúng ta vì sao không phân thành cố chủ dẫn bọn người kia ra?

Vũ Phương Khinh Thần có chút không giải thích được hỏi.

Vân Thiên Hà lắc đầu:

- Thân phận đối phương là trưởng lão, nếu như chúng ta sử dụng loại phương pháp này, cũng chỉ có thể dẫn ra được vài con tôm bên ngoài, căn bản không thể nào tạo ra tác dụng đáng kể, huống hồ còn làm cho đối phương cảnh giác, không bằng chủ động xuất kích, xuất kỳ bất ý!

Đằng Tử Thanh thăm dò lộ tuyến đường, rất thuận lợi quay trở về nói:

- Nghĩ không ra nhiều năm như vậy, bọn họ không hề thay đổi đường bộ, chúng ta có thể thuận lợi thông qua, bất quá phía trước có người trực đêm gác, trước tiên chúng ta cần phải dẫn dắt bọn họ rời đi!

- Ta đi!

Vân Thiên Hà chủ động nói.

Đằng Tử Thanh nói cho hắn phương pháp thông qua, Vân Thiên Hà theo phương pháp này, rất thuận lợi từ đường bộ bí mật kia bình yên thông qua.

Ra khỏi rừng cây, phía trước có một mảnh đất trống, tiếp tục vào trong sương mù có chút dày đặc, bất quá đường viền đại khai có thể thấy rõ, chính là Huyễn Vụ Cốc.

Thân thể Vân Thiên Hà nhẹ như yến, lướt qua trên mấy thân cây giống như chuồn chuồn điểm nước, cấp tốc vượt qua, tại lúc tiếp cận một dãy nhà gỗ phụ cận Huyết Vụ Cốc, liền có thể nhìn thấy trước cửa cốc có hai người tuần tra.

Hai người này không hổ đã từng trải qua huấn luyện, tuy rằng không có tính chất đặc biệt của sát thủ, thế nhưng thời khắc luôn bảo trì cảnh giới. Vân Thiên Hà rất khó có thể tiến vào phạm vi tầm nhìn của bọn họ mà không bị phát hiện.

Bất quá hắn lập tức nghe được tiếng kêu cô lỗ, chỉ thấy có hai chú sóc nhỏ nhảy qua bên cạnh thân cảnh, trong lòng nhất thời hiện lên chủ ý.

Số phận của hai chú sóc nhỏ mười phần bi thảm, bọn chúng bị Vân Thiên Hà tập trung, đang ở trên cây chuẩn bị nhảy sang một thân cây mới, lúc này đột nhiên có một bóng đen bao phủ bọn chúng bên trong.

Vân Thiên Hà bắt được hai con sóc nhỏ, lấy một con buộc lên, con còn lại thì bố trí tại vị trí khác, lập tức hai con sóc nhỏ lớn tiếng kêu lên, dùng sức nhảy loạn, muốn giãy thoát khỏi trói buộc.

Bất quá động tĩnh phát sinh nơi này cũng khiến cho hai người tuần tra canh gác trước cửa cốc phát hiện, bọn họ lập tức tách ra, một ngươi tiếp tục canh giác, một người đề phòng đi tới.

Ngay lúc một mình đi tới gần thân cây, lúc này tại bên kia cửa cốc, một bóng đen giống như u linh xẹt qua, trong lúc gã thủ vệ còn lại không hề quan sát tới, hắn vừa mới xoay ngươi, trong mắt đã hiện lên một bóng đen, hắn không kịp cảnh báo thì đã bị che miệng lại, sau đó trước mắt tối sầm, liền mất đi tri giác.

Mà người kia sau khi đến điều tra được là hai con sóc bị dây leo quấn chặt, ngay tại xung quan quan sát một chút, lúc này mới chuẩn bị xoay người trở về.

Thế nhưng ngay tại lúc hắn xoay người, đột nhiên có một đạo bóng đen từ phía sau đánh tới, người này cảnh giác, rút chủy thủ phòng bị, thế nhưng hắn vừa mới rút chủy thủ ra, đầu đã bị gõ một côn rất manh, liền té xỉu tại chỗ.

Sau khi giải quyết xong hai thủ vệ canh gác cửa cốc, lúc này Đằng Tử Thanh và Vũ Phương Khinh Thần đi tới cửa vào cốc, cùng với Vân Thiên Hà hội họp.

Đằng Tử Thanh nói:

- Những người này không thuộc về Huyết Sát Đường, cũng không phải là người chân chính chấp hành nhiệm vụ, bọn họ chỉ phụ trách phòng vệ, sau khi chúng ta vào cốc, những thủ vệ có thể đánh ngất là được rồi.

- Chúng ta làm sao nhận biết được người nào thuộc về Huyết Sát Đường?

Vũ Phương Khinh Thần hỏi ra một vấn đề rất thực tế.

- Tất cả người thuộc Huyết Sát Đường đều là sát thủ, bọn họ đều mang khăn che mặt màu máu, trên tay trái có tiêu ký hình huyết nhận, người nào có càng nhiều tiêu ký hình huyết nhận, chứng minh thực lực càng mạnh. Đây chính là tổng đường của Huyết Yên Môn. Bình thường sát thủ chấp hành nhiệm vụ chỉ có cuối tháng mới trở về một lần, thời gian còn lại đại thể tại một chi nhánh bí mật nào đó tu luyện, hoặc là đợi nhiệm vụ, bây giờ còn chưa tới cuối tháng, trong tổng đường tại núi này lưu lại sát thủ hẳn là không nhiều lắm, mà những người còn lại đều học đồ tiếp thu huấn luyện, còn chưa tiếp thu nhiệm vụ trở thành sát thủ chân chính, không đủ gây sợ hãi, nhưng còn xin hai vị không nên lấy tính mệnh bọn họ!

Nói đến đây, Đằng Tử Thanh hơi dừng lại một chút, lại nói:

- Mặt khác, trong môn ngoại trừ Luyện Đường, còn có một Huyết Nhận Đường, cánh tay trái bọn họ có tiêu ký huyết vân, cũng xin hai vị có thể buông tha cho bọn họ một con đường, trong bọn họ có rất nhiều là sư huynh đệ với ta!

- Ý ngươi là nói, chỉ cần chúng ta giết chết đầu đảng tội ác, trong Huyết Yên Môn tự nhiên cũng sẽ có người phối hợp hành động thanh trừ với chúng ta?

Vân Thiên Hà nghe ra ý tứ đằng sau lời nói của Đằng Tử Thanh, liền nói thẳng trọng tâm.

Đằng Tử Thanh gật đầu:

- Trong môn có một ít trưởng lão thực lực mạnh sau khi cha ta chết đã lần lượt rời khỏi Huyết Yên Môn, mà còn lại khiếp sợ dâm uy của A Lỗ Khắc và Mã Ước Khắc, một mực ẩn nhẫn, trong lòng bọn họ vẫn hy vọng ta có thể trở về trọng chưởng Huyết Yên Môn, chỉ là thực lực hai người này rất mạnh, hơn nữa nanh vuốt đông đảo, lại cấu kết với Tà Linh Giáo, bọn họ vẫn không hề nắm được thời cơ hạ thủ!

Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút, nói:

- Đã như vậy, lúc chúng ta ẩn vào cốc, ngươi phụ trách liên hệ với những người đó phối hợp, còn Mã Ước Khắc và A Lỗ Khắc kia hãy giao cho ta và Vũ Phương huynh đến đối phó, tại trước hừng đông, lấy tấn hỏa làm ám hiệu triển hai hành động!

- Bất quá ngươi cần phải nói cho chúng ta biết đặc thù tướng mạo của hai người này, còn có thực lực như thế nào?

Đằng Tử Thanh thấp giọng kể lại tư liệu về đặc thù của hai người này, còn có cấp độ thực lực của bọn họ cho Vân Thiên Hà và Vũ Phương Khinh Thần nghe. Vân Thiên Hà nắm giữ xong, cảm thấy có chút kinh ngạc. A Lỗ Khắc tuy là tiến vào Huyết Yên Môn trong thời gian không lâu, thế nhưng thực lực cảnh giới lại đề thăng rất nhanh, trong thời gian ngắn liền có thể ngồi vào vị trí trưởng lão Huyết Sát Đường, xem ra có chút thủ đoạn.

Sau đó, Đằng Tử Thanh lại tiếp tục kể rõ tin tức phân bố và hoàn cảnh xung quanh Huyết Yên Môn. Ba người bàn bạc lập kế hoạch xong, liền lặng yên không một tiếng động tiến vào trong Huyết Vụ Cốc.

Huyết Vụ Cốc trong núi Yên Huyết có vị trí địa lý mười phần bí mật khó tìm, mà lúc tiến vào trong cốc cũng không thông suốt bốn phía như trong tưởng tượng, có rất nhiều đường ngang ngõ dọc hướng về khắp nơi trong sơn cốc, phân bố kết cấu cầu thang tầng tầng lớp lớp.

Không gian một mảnh âm trầm, những mảnh băng tiết to lớn sừng sững khắp nơi, sương mù dày đặc bao phủ, mỗi một lộ khẩu đều có người canh giác, phía trước phát ra những ngọn đèn, tựa như ma trơi, mang theo một cỗ khí thế dữ tợn.

Ba người Vân Thiên Hà, Vũ Phương Khinh Thần và Đằng Tử Thanh lặng yên lẻn vào trong cốc, ở ngoại vi vòng qua vài tên thủ vệ, ngay sau đó ba người phân chia nhau tiến về hai phương hướng khác nhau. Đằng Tử Thanh tiến về phía tây.

Đằng Tử Thanh sinh sống trong cốc mười năm, đối với hoàn cảnh nơi nay quen thuộc mười phần, phía tây phòng thủ rất lơi lỏng, nơi này là địa phương Huyết Nhận Đường ở lại, có thể nhận thấy được trong Huyết Nhận Đường từ lâu không bằng trước kia.

Rất nhanh, Đằng Tử Thanh thuận lợi lẻn vào trong sân phụ cận Huyết Nhận Đường hắn thấy phía trước, trong quần kiến trúc nhà cửa, có mấy gian nhà có ngọn đèn, trong đó có một gian là nơi ở của trưởng lão. Hắn đã có hơn mười năm không gặp qua người bá bá khi còn bé đối với hắn rất tốt này rồi, tâm tình khó tránh khỏi có chút kích động.

Thế nhưng, ngay tại lúc hắn lẻn đi chuẩn bị tiến vào trong gian nhà kia, lúc này một cái bóng đột nhiên từ trong một gian nhà giống như thiểm điện lao ra ngoài, tốc độ cực nhanh, đồng thời không hề lưu thủ chút nào, chỉ thấy một đạo ngân mang mạnh mẽ cắt về phía hắn.

Đằng Tử Thanh cũng không kinh hoàng, hắn biết hành tung của chính mình đã bị người khác phát hiện ra rồi, tại lúc đối phương áp sát tấn công, thân thể hơi ngửa, hầu như nằm thẳng trên mặt đất, đồng thời chân mạnh mẽ đảo qua, thân thể cuộn tròn, liền đứng chổng ngược dựng lên, tiện tay rút thanh trủy thủ của bản thân, đánh về phía đối phương.

Đinh!

Lúc này đối phương cũng làm ta động tác tương đồng, hầu như là hành động theo bản năng, nhưng trủy thủ song phương trong nháy mắt va chạm với nhau, phát ra một tiếng vang thanh thúy, ma sát lóe lên một đóa hỏa hoa.

- Tiểu Thanh dừng tay, là ta!

Ngay lúc Đằng Tử Thanh chuẩn bị đánh chiêu tiếp theo, lúc này đối phương đột nhiên thấp giọng nói một câu, Đằng Tử Thanh vừa nghe thanh âm này, liền ngừng lại, đối phương cũng đã ngừng lại, đi tới vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:

- Tiểu tử, ngươi thế nào lại trở về, không muốn sống nữa sao?

- Đại sư huynh!

Thanh âm của Đằng Tử Thanh có chút nghẹn ngào, đại sư huynh cảnh giác nhìn xung quanh một lượt, liền lập tức kéo hắn đi, nói:

- Nhanh đi theo ta!

Nói xong, liền dẫn Đằng Tử Thanh tiến vào gian nhà có đèn sáng.
Bình Luận (0)
Comment