Võ Động Thiên Hà

Chương 400


Tại lúc A Đài Mông phát ra hai chữ, lúc này một vị tướng lĩnh mới ra lệnh, vô số mũi tên nhọn như châu chấu bắn vụt tới, coi A Đài Mông như tấm bia vạn tiễn xuyên tâm, bắn thành con nhím.

Mưa tiễn qua đi, A Đài Mông coi như mạnh mẽ, vẫn đứng thẳng người, chết có chút cốt khí!

- Thiên Môn, lại là Thiên Môn a!

Vân Thiên Hà vừa lẩm bẩm hai chữ này vừa cười khẽ, chỉ là trong nụ cười của hắn lại tràn ngập ý tứ hàm súc người bình thường không thể nào lĩnh hội được.

Thời điểm quay sang, đột nhiên phát hiện có một vị trung niên nhân mặc hoàng bào co rúm người tại một góc không xa, muốn lặng lữ bỏ trốn, Vân Thiên Hà tiện tay bước tới đè cổ hắn lại.

- Anh hùng, ngươi buông tha ta đi!

Vị Sách vương tử giả mạo này đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt Vân Thiên Hà, lộ ra dáng vẻ hèn mọn yếu đuối, lên tiếng cầu xin.

Đúng lúc này, Kiên vương tử mang theo một đội nhân mã hỏa tốc chạy tới, nhìn đống hỗn độn nơi này, hơn nữa đều là thi thể cao thủ, bất quá lúc đi tới trước mặt Vân Thiên Hà, đôi mắt nhất thời sáng lên, sau khi nhìn thấy rõ dung mạo Vân Thiên Hà, trên mặt đột nhiên cả kinh:

- Là ngươi!

- Hoàng nhi!

Lúc này, hoàng đế yếu ớt kêu to hai tiếng, Kiên vương tử lập tức bước nhanh tới, nắm bàn tay hoàng đế, vành mắt có chút hồng hồng nói:

- Phụ hoàng, hài nhi đến chậm, thỉnh phụ hoàng thứ tội!

Lúc này hoàng đế không để ý tới Kiên vương tử, quay sang chỉ vào Vân Thiên Hà hỏi:

- Ngươi là tử tôn của hắn?

Vân Thiên Hà lôi tên giả mạo Sách vương tử tới trước mặt hoàng đế, thấy bộ dáng gần đất xa trời của hắn, liền ném thẳng Sách vương tử giả mạo xuống mặt đất, thản nhiên nói:

- Những điều này không quan trọng, ngươi chỉ cần biết rằng, vị Sách vương tử này bất quá chỉ là khôi lỗi do A Đài Mông và một tổ chức thần bí tìm tới chuẩn bị mưu đồ giang sơn của ngươi mà thôi. Chuyện đêm hôm nay, là ta tới giết A Đài Mông, vừa lúc gặp phải hắn, ta không cần các ngươi phải cảm kích!

Đúng lúc này, lại có một đội ngũ nhân mã hỏa tốc chạy tới, là mấy đại thần, sau khi đi tới trước mặt hoàng đế, liền quỳ xuống thỉnh tội.

Nhưng một người trong đó xoay mặt nhìn thấy Vân Thiên Hà, liền thất kinh:

- Là ngươi, trong phủ Quân cơ, người thần bí đã cứu phu phụ chúng ta là ngươi, nàng đã miêu tả dung mạo của ngươi với ta, tuyệt đối không sai được!

Vân Thiên Hà không để ý Cát Cố Ô, chỉ nhìn hoàng đế nói:

- Bất quá, nếu thực sự muốn cảm kích vậy thì hãy rút kỵ binh Xuất Vân khỏi đại thảo nguyên phía đông Kiền Châu Đại Đường Quốc, đổi lại đóng quân đến biên cảnh Tây Nam giáp giới La Lan Quốc, hình thành mục đích kinh sợ La Lan Quốc là được, ta không cần các ngươi và La Lan quốc giao chiến, các ngươi chỉ cần làm bộ dáng là được, lời đến đây là hết, các ngươi cũng không cần quan tâm ta tính toán như thế nào, cáo từ!

Nói xong, thân thể bật nhẹ, liền biến mất trong bóng đêm mịt mù, trong nháy mắt đã không còn hình bóng.

Hoàng đế nhìn bóng lưng rời đi, xuất thần lẩm bẩm:

- Là hắn, là tôn tử của hắn, bọn họ rất giống!

Kiên vương tử nghi hoặc không giải thích được, nói:

- Phụ hoàng, người nói "Hắn" là ai vậy?

- Muội phu của ta, bằng hữu tri kỉ của ta, cữu của con!

Hoàng đế khụ một tiếng, thần tình vui mừng, lại nói:

- Bất quá bọn họ còn có tử tôn trên đời, ta cũng an lòng, hoàng nhi, Cát Cố Ô!

- Có thần!

Cát Cố Ô và Kiên vương tử đồng thời lên tiếng trả lời, hoàng đế nói:

- Trải qua chuyện ngày hôm nay, ta cũng không sống được bao nhiêu nữa rồi, sau khi xử lý phản loạn biến cố lần này, trong mấy ngày tới sẽ do Cát Cố Ô chủ trì đại điển đăng cơ cho hoàng nhi, hoàng nhi, lời nói của hài tử kia, con cứ theo đó mà làm đi, A Đài Mông làm ra loại sự tình này, chúng ta cần phải bồi thường quan hệ hòa bình với Đại Đường, có cơ hội ta sẽ giảng với con về cố sự về cứu cữu con!

Ánh bình minh xua tan hắc ám, mặt trời le lói tia sáng đầu tiên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Khi phương đông xuất hiện ánh sáng mờ ảo, Vân Thiên Hà đã về tới trấn Tát Đặc, trong trấn trải qua chiến loạn, tại lúc dẹp loạn xong, nhưng khói báo động vẫn còn chưa tắt, rất nhiều binh sĩ vẫn còn đang tiếp tục qua lại trên trấn thanh lý thi thể và đống hỗn độn, có vẻ rất chỉnh tề ngăn nắp.

Khi Vân Thiên Hà trở lại khách sạn, cùng với tam nữ Mộng Ly, Tầm Nguyệt, Đường Linh Toa hội hợp, Mộng Ly chỉ là đơn giản nói mấy sự tình xảy ra nơi này, liền không để yên bắt Vân Thiên Hà kể lại chuyện của hắn.

Đợi khi Vân Thiên Hà đại khái nói ra chuyện đêm vừa rồi, Tầm Nguyệt đã chuẩn bị một ít thức ăn, Vân Thiên Hà không tiếp tục kể, bắt đầu giải quyết mỹ thực trước mắt, thấy vậy Mộng Ly phiền muộn thốt:

- No chết ngươi!

Đợi khi Vân Thiên Hà ăn xong, mấy người thu thập đồ đạc, liền ra cửa, đi về phía Bắc.

Mấy ngày hôm sau, vây quanh liên quan tới A Đài Mông bị tiễu trừ, phản loạn Xuất Vân Quốc triệt để bình định, Vương tử Kiên kế thừa ngai vị hoàng đế Xuất Vân.

Khi tân nhậm hoàng đế kế vị, thu hồi lại binh quyền nam bộ, ngoài dự đoán của mọi người chính là, hắn không những rút quân đội nguyên bản đóng quân tại biên cảnh đại thảo nguyên Kiền Châu Đại Đường, chỉ giữ lại một bộ phận đóng tại cảnh nội, mà phần lớn binh lực hội họp với kỵ binh bắc bộ, tạo thành hai mươi vạn thiết kỵ, công nhiên tiến vào chiếm giữ biên cảnh giáp tới tây nam La Lan quốc.

Tân hoàng đế Xuất Vân Quốc có hành động này, làm cho La Lan đế quốc kinh hãi, không rõ ý đồ của hắn, không thể không chậm lại chiến sự với Bắc quân Đại Đường quốc.

Nhưng đối với việc này, tại Đại Đường quốc không những nhấc lên ngọn sóng đáng kể nào, mà sóng ngầm tình thế nguy hiểm bắt đầu khởi động trong nước thoáng cái đã dẹp loạn hơn rất nhiều.

Dưới tình huống kỳ quái như thế này, tự nhiên là có người thích thú, có người phẫn nộ.

Ầm…

Một tiếng nổ vang, bàn bị đập nát thành phấn mạt, lúc này, trong một tòa nhà nào đó tại Kiền Châu Đại Đường Quốc, một vị lão giả râu mép dựng ngược, giận không thế kìm chế, nhìn một trung niên nhân phía dưới, trên người còn dính đầy vết máu, trong ánh mắt hầu như sắp phun lửa ra ngoài.

Hắn rít gào như sâm nói:

- Vì sao hai vị đường chủ xảy ra chuyện, không có người nào còn sống trở về, nhưng ngươi lại chạy thoát được, nói cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, là ai làm?

- Trưởng lão, vốn ban đầu chúng ta cùng với A Đài Mông tiến hành rất thuận lợi, thế nhưng đột nhiên xuất hiện một tên tiểu tử giết người của chúng ta trở tay không kịp, lúc đó tiểu tử kia đã bắt sống A Đài Mông, ép hắn nói ra một ít bí mật về bản môn, A Đài Mông cũng đang định nói ra, kết quả hai vị đường chủ muốn giết người diệt khẩu, nhưng không địch lại được tên tiểu tử kia, đều bị hắn giết chết, ta phải giả chết mới tránh thoát được một kiếp!

Trung niên nhân bất đắc dĩ nói.

- Một tên tiểu tử, giết chết hai cao thủ cấp Tông sư, mà ngươi phải giả chết mới chạy thoát trở về, ha ha…

Vị trưởng lão này âm trầm cười lớn:

- Bị một tên tiểu tử phá hủy đại cục, ngươi còn mặt mũi trở về nói với ta những câu này, đẩy trách nhiệm không còn một mảnh!

- Trưởng lão, lời nói của thuộc hạ là thật, tu vi võ đạo của tên tiểu tử kia rất mạnh, đã đạt tới cảnh giới Đại Tông Sư hậu kỳ, chúng ta căn bản không phải đối thủ, người cũng biết hai vị đường chủ bất quá chỉ là Tông Sư sơ kỳ!

- Có biết lai lịch của tên tiểu tử kia như thế nào?

Trưởng lão nhíu mày, thần tình ngưng trọng hỏi.

Trung niên nhân nói:

- Tiểu tử này đang điều tra việc ba gia tộc Cổ Vu tộc tại Xuất Vân Quốc bị diệt môn, mà A Đài Mông làm việc không sạch sẽ, để lại đuôi, tại thời điểm hắn chết đi, vẫn nói ra bí mật, bán đứng bản môn, tên tiểu tử kia còn tuyên bố muốn tiêu diệt bản môn!

- Ha ha, một tên tiểu tử chưa dứt sữa, dám phát ngôn bừa bãi muốn tiêu diệt bản môn, lão phu ngược lại muốn nhìn xem hắn có cái năng lực ấy hay không!

Trưởng lão này cười lớn, trong ánh mắt hiện lên môt tia giễu cợt.

Đúng lúc này, bên ngoài có một vị thanh niên tiến vào bẩm báo nói:

- Trưởng lão, bên phía Kinh Thành nhận được tin tức, Vương gia mời lập tức vào Kinh một chuyện, Vương gia nói lần này thất bại, phía Đông đã không có kiềm chế, kế hoạch bản môn khống chế chư quốc Đông vực chỉ có thể biến hóa, không thể làm gì khác hơn là mưu đồ phía Tây nam và Bắc cương, thỉnh trưởng lão vào thương nghị!

Trưởng lão nghe xong, nhíu mày suy nghĩ một chút, liền nói với trung niên nhân bên dưới:

- Ngươi lập tức trở lại Tuyết Vực, bẩm báo chuyện này với đại trưởng lão phó tông, việc này hắn tự có định nghị, còn chuyện về tiểu tử kia, để hắn xử lý!

Chờ sau khi ra ngoài, vị trưởng lão này cười lạnh nói:

- Một tên tiểu tử, dám đối kháng với cả một Tông môn, quả thực là không biết tự lượng sức mình, đừng để bản trưởng lão tra được lai lịch của ngươi!

Đại Đường quốc, thành Đường Kinh, Túc Tĩnh Vương phủ.

Lúc này Túc Tĩnh Vương ngồi bên cạnh bàn, thần sắc thản nhiên bình tĩnh uống trà, Tuyết Ông tiên sinh cầm một khối ngọc trong tay thưởng thức, đang tự suy nghĩ cái gì đó.

Một lúc lâu sau, quản sự tến và hội báo:

- Vương gia, đây là tình báo mới đưa tới!

Túc Tĩnh Vương tiếp nhận tình báo, mở ra nhìn, cũng cười lạnh nói:

- Sách lượng xao sơn chấn hổ thật tốt a, La Lan hiện tại án binh bất động, bắt đầu do dự rồi!

Nói như vậy, nhưng trong ánh mắt của Vị vương gia này lại hiện lên một tia cuồng nộ không nhìn thấy rõ, hắn đứng dậy, nói với vị quản sự:

- Bắc Hầu Phủ gần đây có động tĩnh gì? Đồ Nguyên Khách đang làm gì?

Quản sự nói:

- Hai ngày trước, Bắc Hầu Phủ có mấy khách nhân tới bái phỏng, bọn họ ơ lại hai ngày liền rời đi, đã nhiều ngày Bắc Hầu Phủ vẫn không có động tĩnh gì, Đồ Nguyên Khánh sau khi vào triều, liền trở về nhà không ra khỏi cửa!

Nghe xong những lời này, trong lòng Túc Tĩnh Vương nghĩ có điều gì không đúng, nói:

- Vị cung phụ Nam Lâm thị trong phủ còn ở lại?

Quản sự nói:

- Vị Lâm Cận Hiên kia một mực ru rú trong Bắc Hầu Phủ, mấy ngày trước còn thấy hoạt động, gần đây thì không có động tĩnh gì!

Túc Tĩnh Vương nhướng mày, nói:

- Vậy khách nhân ngày hôm trước tới bái phỏng có lai lịch gì, bọn họ tới mấy người, đi mấy người?

- Đây là một nhóm năm người, hai nam ba nữ, cũng không giống như người Đông vực, hai năm trước đến Đại Đường Quốc sau đó biến mất không còn tung tích, gần nhất lại trở về, không biết làm cái gì, bất quá thời điểm bọn họ rời khỏi Bắc Hầu Phủ là sáu người!

- Đi về phương nào?

Hai bàn tay Túc Tĩnh Vương đã nắm chặt, nhưng trên mặt vẫn rất lãnh tĩnh.

- Bọn họ ra cửa nam, đi về phía nam, trong sáu người này, hai vị lão giả có tu vi Đại Tông Sư, bốn người thanh nên đều là Tiên Thiên, còn có một thư sinh mặt trắng, căn bản không có võ công, người của chúng ta chỉ theo bọn họ tới cửa nam liền bị bọn họ bỏ rơi, vì vậy không biết đi đâu!

- Khá lắm, thư sinh mặt trắng nhu nhược, ha ha…

Túc Tĩnh Vương đột nhiên nở nụ cười:

- Một tiểu tử giảo hoạt quyết sách thiên lý a, cư nhiên ngay dưới mí mắt bản vương đưa mẫu thân của hắn lặng yên không một tiếng động rời đi, không còn lo lắng người nhà, hắn càng không kiêng nể gì, bản vương năm đó không giết chết hắn, nghĩ không ra đúng là dưỡng hổ thành họa, nơi chốn phá hỏng đại sự của bản vương. Người này, không chết không được!

Tuyết Ông nghe xong lời này, đôi lông mày không khỏi nhíu lại, nhưng không mở miệng nói nời nào.

Trong lòng hắn hiện tại đã triệt để chán ghét những chuyện tình tranh quyền đoạt thế này, càng đối với hành vi của tông môn tận đáy lòng có chút căm thù tới tận xương tủy, nếu như không phỉa bởi vì quan hệ sư huynh đệ với Túc Tĩnh Vương, cũng có giao tình trước kia, còn có nhiệm vụ sư phụ tự mình giao phó, hắn đã sớm rời khỏi nơi thị phi làm hắn chán ghét này rồi, lánh đời du lịch thiên hạ, tiếp tục tìm kiếm tung tích phụ thân mới là cuộc sống mà hắn muốn.

Vì vậy trong thời gian gần đây, về những hành vi của Thiên Môn, Tuyết Ông Tiên Sinh luôn hờ hững, chỉ làm một tiên sinh thanh nhàn trong Vương phủ, thuận tiện điều tra nghe ngóng hạ lạc phụ thân, cuộc đời này không thể tận hiếu, chính là tiếc nuối lớn nhất trong lòng hắn.

Túc Tĩnh Vương trầm ngâm chỉ chốc lát, trong ánh mắt hiện lên một tia âm ngoan, cuối cùng nói với quản sự:

- Thông báo cho những người đó, hành động đối với Đồ thị, có thể triển khai rồi. Nếu như một ngày một đêm Đồ thị không giao ra căn nguyên tổ chức kia và những bí mật nắm giữ liền giết một người, thẳng cho tới khi chúng diệt tộc mới thôi!
Bình Luận (0)
Comment