- Tiểu oa nhi, chúng ta lại gặp mặt rồi, lão phu đối với rượu thịt mà ngươi làm trước kia thực sự nhớ như in, lần này có mang đến hay không nha?
Nghe được thanh âm quen thuộc này, Vân Thiên Hà tựa hồ nghĩ lại ước hẹn nơi núi hoang năm năm trước, hắn cùng với vị Lão Cái này đã có một chuyến kinh lịch coi như rất vui vẻ.
Cũng chính là vị Lão Cái này đã biến đổi nhân sinh quan và thế giới quan của hắn khi tới thế giới này, vì vậy, hắn đối với Lão Cái có một loại tình cảm đặc thù trong lòng.
Bất quá hiện tại hiển nhiên không phải thời điểm để ôn chuyện, Lão Cái hiện tại đang phải giao đấu với đầu đại băng chu, còn có mấy vị trung niên nhân và một vị lão giả thoạt nhìn điên điên dở dở đang tranh đấu với mấy người mặc quần áo màu than chì, ống tay áo có thuê tiêu ký hình dạng hoa tuyết năm màu. Bên phía Thánh Võ Tông đã có một người thụ thương, hai người tử vong.
Trang phục của những người này, Vân Thiên Hà tự nhiên nhận ra được, chính là người Thiên Môn.
- Đám cẩu tặc Thiên Môn, các ngươi khinh người quá đáng!
Tân Lặc nhìn thấy giữa hai người bị chết, có một người chính là đệ tử nhập môn của chính mình, trong lòng tức thì giận dữ, hét lớn một tiếng rồi nhào tới, đón đỡ thế tiến công của một vị cao thủ Thiên Môn nhằm vào đệ tử bản tông.
Lúc Trần trưởng lão tới nơi này, cũng không nói hai lời, lập tức gia nhập vào đoàn chiến, từ trong tay một gã trưởng lão Thiên Môn cứu đệ tử bản môn, cùng với gã trưởng lão này hỗn chiến thành một đoàn.
Có Tân Lặc và Trần trưởng lão gia nhập vào vòng chiến, tình huống bên phía Thánh Võ Tông lập tức chuyển biến tốt đẹp, có thể đánh ngang tay với Thiên Môn, không còn tiếp tục xuất hiện thương vong.
Vân Thiên Hà cấp tốc quan sát, trong đám người Thiên Môn tới lần này, có ba lão giả, thực lực của bọn họ thông qua bản thân vận chuyển Thần Ý Quyền có khả năng nhìn thấu, đều là cao thủ cảnh giới Tông Sư hậu kỳ.
Mà mấy vị trung niên nhân và thành niên rìa ngoài, thực lực của bọn họ đại khái vào khoảng Tiên Thiên đỉnh phong, xét về mặt chỉnh thế, tuy rằng bên phía Thánh Võ tông có một Lão Cái cấp bậc Võ Thánh, thế nhưng rõ ràng bọn họ còn mạnh hơn phe Thánh Võ Tông một chút, dù sao Lão Cái còn đang phải ứng phó tới khôn sương thiên chu cường hãn, căn bản không thể phân thần đến trợ giúp những người khác.
Sau khi có cái nhìn đầu tiên, Thiên Hà liếc mắt nhìn Tầm Nguyệt, thấp giọng nói:
- Nàng tới ứng phó đầu đại băng chu kia, khiên chế nó, ta đến chơi đùa với đám người Thiên Môn.
Tầm Nguyệt hiểu rõ ý tứ của Vân Thiên Hà, sau khi gật đầu, thân thể bắn lên, giống như một đoàn mây mù, hóa thành một đạo hư ảnh, chớp mắt đã xuất hiện phía sau đại băng chu, giống như ôn nhu vỗ về, hướng về phía đại băng chu đánh ra một huyễn ảnh ngưng hóa, mà đạo huyễn ảnh này, lại ẩn chứa long ảnh vô cùng cường hãn.
Ầm…
Phia sau đại băng chu bị trúng một chưởng, thân thể lảo đảo một cái, thiếu chút nữa lật ngửa người, một vóng vuốt cũng đã bị thương, nhưng lại không mang tới cho đại băng chu này bao nhiêu thương tổn, có thể thấy được thân thể đầu đại băng chu này cường hãn hoàn toàn so sánh được với thánh thể của một vị cao thủ Võ Thánh đỉnh phong rồi.
Bất quá một chưởng này cũng triệt để kích giận đại băng chu, nó lập tức phát ra tiếng rít cuồng nộ, liền hướng về phía Tầm Nguyệt phun ra mấy sợi băng ti lạnh bức người, Tầm Nguyệt nghiêng sang một bên né tránh, băng ti liền mạnh mẽ va chạm vào vách đá, ầm ầm nổ vang, tạo thành một động khẩu khoét sâu vào trong lòng vách núi. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenggg.com
Vân Thiên Hà thấy Tầm Nguyệt có thể thong dong ứng phó được đại băng chu, trong lòng đối với thực lực của Tầm Nguyệt rất yên tâm, cũng không tiếp tục phân thần quan sát tình hình chiến đấu của nàng, đảo mắt thấy một vị đệ tử Thánh Võ Tông bị hai đệ tử Thiên Môn giáp công, đã tới tình thế cực kỳ nguy hiểm, uể oải bất kham, lúc này nhãn thần lạnh lùng, thân thể bật nhẹ, giống như một mũi tên nhọn bắn thẳng đi, cùng với cái bóng này còn có quang mang huyễn tật.
Tật quang phóng tới, một gã đệ tử Thiên Môn bị một cỗ thần hồn ý chí vô cùng cường đại tập trung, trong lòng hoảng hốt, hắn mới quay sang, trong đôi mắt chỉ hiện lên một đạo kiếm quang.
Kiếm quang tán đi, cái cổ lạnh lẽo, ngay sau đó liền mất đi tri giác.
- Sư đệ!
Tên đệ tử Thiên Môn này không có bất cứ lực chống đỡ nào, đã bị Vân Thiên Hà từ phía sau công kích, một kiếm chém đứt đầu, khi một vị trung niên nhân khác nhìn thấy, đôi mắt như muốn nứt ra, bi rống một tiếng, con ngươi đỏ bừng, chỉ là lúc hắn bi rống phân thần, vị trung niên nhân đang giao chiến với hắn không bỏ lỡ cơ hội tốt đẹp, cười lạnh một tiếng, song chưởng mang theo tiếng sấm nổ rền vang, kình phong mạnh mẽ không gì sánh được, nặng nề đánh vào sau lưng vị trung niên nhân này.
Vị trung niên nhân Thiên Môn bị trúng một chưởng này, giống như cả một chiếc cự chùy không lồ đập mạnh, miệng phun máu tươi, thân thể lảo đảo lao về phía Vân Thiên Hà.
Vân Thiên Hà nhìn thấy, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt, Vân Tru trong tay hắn lập tức xoay mạnh chém tới.
Thời điểm vị trung niên nhân này ý thức được nguy hiểm, thấy đối phương sử dụng kiếm thức muốn chính mình phải chủ động đón nhận, mà nụ cười trào phúng kia để trong lòng hắn vô cùng cuồng nộ, trong lúc lao về phía trước hắn lấy lại khống chế cơ thể, liền chuyển người lộn ngược, hướng về phía Vân Thiên Hà đánh ra một đạo kình phong cuồng bạo.
Đánh ra một kích tự bảo vệ mình trong thời gian ngắn ngủi như vậy, đối với Vân Thiên Hà mà nói, không có bất cứ lực uy hiếp nào, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười lạnh lùng, sát khí trong mắt không một chút suy giảm.
Chém ra Vân Tru ứng dụng Phá Thiên Kiếm Thức kiếp trước hắn tinh thông nhất, giống như một chương nhạc nổi lên khúc hát hoa lệ duyên dáng, phân biệt đánh trúng ngực, sườn thắt lưng, cánh tay và chân nhỏ trên người trung niên nhân, để lại mấy vết kiếm sâu tận xương cốt, một kiếm trí mạng cuối cùng trực tiếp kích thẳng vào yết hầu trung niên nhân.
Trước mặt chiến lực cao hơn vài cấp độ như Vân Thiên Hà, vị trung niên này đã bị Vân Thiên Hà chế tạo nhiều vết thương xâm thực vào sâu trong linh hồn, đã không còn chút lực lượng chống đỡ nào, tại lúc kiếm cuối cùng đâm thẳng vào yết hầu hắn, hắn chỉ còn cảm giác duy nhất, đó là tuyệt vọng, hai mắt mở trừng trừng kiếm cảnh như cánh tay tử thần, ôm hắn vào trong lòng.
Môt kiếm này không lưu lại máu tươi, trung niên nhân có thực lực Tiên Thiên đỉnh phong đã bị hành hạ tới chết.
Nhưng mà tiếp theo, mấy đệ tử Thiên Môn tuổi còn trẻ không thể nào tránh thoát khỏi ác vận bị Vân Tru kiếm thôn phệ, Vân Thiên Hà giống như con sói hung ác tiến vào trong đàn dê non, mỗi một kiếm mang theo khí thế sát phạt, không mang theo một chút thương hại nào, mỗi kiếm đều như tử thần đòi mạng
Một kiếm, một gã đệ tử Thiên Môn bị gục gã trong vũng máu.
Lại một kiếm, lại một gã đệ tử Thiên Môn nắm chặt yết hầu điên cuồng phun trào máu tươi, không cam lòng đối diện với tử thần thu gặt, trong sự tuyệt vọng chết đi!
Sát phạt như vậy, trên cơ bản đối với đệ tử Thiên Môn mà nói, chính là một cuộc hành trình tàn nhẫn mà tuyệt vọng không gì sánh được.
Trong số bọn họ, có một số được xưng là kỳ tài ngút trời, cùng với Vân Thiên Hà có tuổi tác tương đương nhau nhưng thực lực đã đạt tới Tiên Thiên đỉnh phong, nhưng Vân Thiên Hà so với bọn họ càng thiên tài hơn, đứng trước mặt thiên tài có thể xưng là yêu nghiệt, thành tựu võ đạo của bọn họ trong nháy mắt buồn bã thất sắc.
Trong bản môn bọn họ có thể kiêu ngạo, thế nhưng trong nháy mắt vừa rồi, bọn họ đã bị ma diệt chà đạp vô tình mà tàn khốc, trong cảm giác bi thương không cam lòng chết đi.
Vân Thiên Hà thu hết vào mắt nhãn thần của mấy người tuổi còn trẻ trong sát na tử vong, mà trong ánh mắt của hắn, chỉ có sự vô tình giết hoặc bị giết, và lạnh lùng, không có một chút thương hại đồng tình và nương tay, đó chính là một mặt tàn khốc của sát thủ!
- Tên tiểu tử cuồng vọng kia, ngươi là ai, ngươi chỉ dám sính uy trước những kẻ yếu thôi sao, đến đây, lão phu chơi đùa với ngươi!
Một vị trưởng lão Thiên Môn nhìn thấy môn hạ đệ tử chính mình bị một tên tiểu bối tuổi còn trẻ tàn sát vô tình giống như giết lợn giết chó, những đệ tử của hắn trước mắt tiểu tử này dĩ nhiên không chống đỡ được một kiếm, rốt cuộc làm cho trong lòng hắn bốc lên một đòan liệt hỏa hừng hực dữ dội.
Mang theo cuồng nộ vô biên, vị trưởng lão Thiên Môn nổi giận xuất ra một quyền tiến công mạnh mẽ, sau khi đẩy lùi Trần trưởng lão, liền nhanh như chớp lao về phía Vân Thiên Hà.
- Để mạng lại, mặc kệ ngươi là ai, ta muốn ngươi cùng với bọn họ chôn cùng!
Chỉ là trong thời gian vài lần hô hấp, đệ tử bản môn chết trong tay hắn đã lên tới mấy người, mà trong đó có đệ tử đắc ý nhất được hắn tận tâm bồi dưỡng, trong lòng hắn như đang vấy máu, đồng thời một cỗ cừu hận vô biên bốc lên, để hắn trong nháy mắt tiếp cận với Vân Thiên Hà, tiếng tê rống khàn khàn mang theo khí thế nuốt chửng thiên hạ, một cỗ lực lượng cuồng bạo phô thiên cái địa tập kích tới.
Vân Thiên Hà cảm thụ được một cỗ ý chí cường đại mà băng lãnh tập trung, cũng chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, cỗ ý chí này đối với hắn mà nói, không tạo thành bất cứ cảm giác khó chịu nào, ngược lại càng kích phát hỏa diễm khát vọng chiến đấu trong lòng hắn, càng lúc càng mãnh liệt.
Trước mặt cỗ lực lượng cường đại này, máu huyết của hắn, lúc này đang sôi trào!
Công kích ý chí trước đó tập kích tới, để trong lòng Vân Thiên Hà bị thiêu đốt khát vọng chiến đấu mãnh liệt, để thần hồn ý chí của hắn giống như sóng biển cuộn trào, theo công kích của trưởng lão Thiên Môn mạnh mẽ phun ra, như nước triều dâng vô tận, hung hăng oanh kích về phía đối phương.
Đây là một hồi đối kháng trực tiếp giữa thần hồn ý chí và thần hồn ý chí. Mà đây cũng là một phương thức quyết đấu kỳ diệu khác cao thâm hơn ngoại trừ dùng công pháp chiến đấu với nhau giữa các cao thủ cấp bậc Tông Sư. Bình thường rất nhiều người có thể trong loại phương thức quyết đấu này tìm được hoặc tổng kết ta ưu thế hoặc nhược điểm, cũng lĩnh ngộ được một ít chân lý, khiến ý chí của chính mình lớn mạnh trong chiến đấu, bởi vì như vậy càng có thể phát hiện ra tu vi cảnh giới sâu cạn của võ giả, đó cũng là linh phách lưc, mà đây cũng là một nhân tố quan trọng của võ giả tại cảnh giới Nhân Cảnh hậu kỳ.
Vị trưởng lão Thiên Môn này tiên phát chế nhân phát ra cỗ ý chí cường đại, tuy rằng quả thực chiếm được tiên cơ, thế nhưng Vân Thiên Hà khát vọng có được một hồi quyết đấu chân chính, một hồi quyết đấu thực lực tương đương, vì vậy tại thời điểm cỗ ý chí này tập kích tới, hắn lập tức phóng ra cỗ ý chí của chính mình trải qua bao nhiêu giai đoạn tu luyện từ trước tới nay chống lại sự xâm phệ của ý chí đối phương.
Hắn muốn biết, trải qua thời gian tu luyện linh phách lực vừa qua dưới sự trợ giúp của Tụ Phách Huyền Linh Trận thúc đẩy chí ý tăng mạnh rốt cuộc đã đạt tới loại cảnh giới nào.
Thế nhưng, tại lúc va chạm với cỗ ý chí tập kích của vị trưởng lão Thiên Môn kia, Vân Thiên Hà lại thất vọng rồi.
Nếu như vị trưởng lão này thả ra ý chí giống như hồng thủy chạy chồm thì Vân Thiên Hà phóng ra thần hồn ý chí chuẩn bị chống lại tựa như sóng lớn ngập trời biển rộng mênh mông vô hạn.
Cỗ ý chí của vị trưởng lão Thiên Môn kia, tại lúc bị cỗ ý chí sóng lớn chống lại liền nhanh chóng bị thôn phệ, cho đến khi cỗ chí ý biển rộng trào dâng kia nghịch lưu áp bách ngược trở lại, thôn phệ ý chí của chính mình hình thành phản công chính mình.
Vị trưởng lão Thiên Môn phát hiện ra ý chí của chính mình bị một cỗ ý chí càng mạnh mẽ hơn thôn phệ, đồng thời thần hồn ý chí cường đại của đối phương phản kích chính mình tạo thành thương tổn tâm thần không nhẹ, lúc này sắc mặt của hắn nhất thời trắng bệch.
- Ý chí thật mạnh, đây là ý cảnh Võ Thánh sao?
Phụt…
Cũng vẻn vẹn trong chớp mắt, cỗ chí ý phản kích ngược lại làm tâm thần vị trưởng lão Thiên Môn bị kích thương, dẫn phát khí huyết toàn thân chảy ngược, tâm huyết sôi trào, khiến hắn không nhịn được phải phun ra một ngụm máu tươi, sau đó lui lại mấy bước, vẻ mặt hoảng sợ nhìn người thanh niên trước mắt, thần tình không thể tưởng tượng nổi.
- Tuổi còn trẻ như vậy mà đã có thực lực vô cùng cường đại. Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là ai, sao lại muốn đối địch với Thiên Môn chúng ta?
Tâm thần vị trưởng lão Thiên Môn bị trung kích thương tổn, hắn rống to quát hỏi, muốn dời đi lực chú ý của Vân Thiên Hà, âm thầm tìm kiếm thời cơ khôi phục tỏn thương.
Tại lúc hắn cho rằng, cho dù tiểu tử kia có lực lượng ý chí cường đại, thế nhưng từng trải, còn có kinh nghiệm chiến đấu và tâm tình, hoàn toàn không thể sánh bằng chính mình được, hắn hoàn toàn có thể tìm cơ hội khôi phục, sau đó giết chết, đó chỉ là một tên tiểu tử chưa dứt sữa mà thôi.