Họ Đồ ở phương Bắc, vào thời điểm cuối năm, thường tổ chức một lần đại hội võ thuật long trọng.. Mục đích thứ nhất là để kiểm nghiệm xem tầng lớp đệ tử Đồ gia có trong năm qua có tiến bộ như thế nào, thứ hai là tìm kiếm phát hiện ra những nhân tài, những người chăm chỉ tích cực.
Hoạt động này đã có từ rất lâu, và đã trở thành truyền thống của Đồ gia, đối với người họ Đồ thì đây là một hoạt động hết sức có ý nghĩa.
Đại hội được tổ chức rất long trọng, có rất nhiều người đến xem, Tất cả các đệ tử của Đồ gia khắp cách chi nhánh đều tề tựu, tại thành Lợi Châu cũng có rất nhiều khách mời cao quý đến dự, ngoài ra còn có rất nhiều gia tộc giao hảo với Đồ gia tại phương Bắc cũng cử người có địa vị tới tham dự.
Trong quá trình đại hội, các đệ tử tham gia đều cố gắng bộc lộ hết khả năng của mạnh nhất của mình, nếu như được chú ý, sẽ có được những phần thưởng hậu hĩnh, được Đồ gia chú ý, có thể nói là danh lợi song thu.
Vì vậy, Đồ gia đối với mỗi lần đại hội, đều tỏ ra vẻ điên cuồng.
Đại hội lần này, vẫn diễn ra trong nội đường, do Đồ Chính Minh phụ trách, mấy ngày nay bắt đầu công cuộc bố trí chuẩn bị cho đại hội, những người tới tham dự bắt đầu đổ về thành Lợi Châu, đổ về Đồ phủ, khiến cho nơi đây náo nhiệt hẳn lên.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGGĐại hội võ thuật thời gian diễn ra chỉ vẻn vẹn trong hai ba ngày, mấy ngày qua trong nội đường có rất nhiều người mới, phần lớn đều là những nội đường đệ tử ở bên ngoài gấp rút trở về.
Dù sao nội đường cũng quy định, nhưng đệ tử của Đồ gia không nhất định phải một mực tu luyện trong nội đường, Đồ gia chi hệ không lồ, nên phần lớn đệ tử Đồ gia đều xuất thân tư những chi phái khác nhau, sinh sống tại khắp nơi tại phương Bắc, bọn họ chỉ tới nội đường tu luyện một thời gian, sau đó trở về nhà tu luyện.
Nhưng nguyên nhân chủ yếu là trong nội đường có một bị đại bá mắt đen là mầm mống khiếp sợ của đám đệ tử, cho nên bọn họ đều là mượn cớ nhà xa nên trở về nhà tu luyện, còn với đám đệ tử nhà trong thành Lợi Châu lại không thể mượn lý do này được, nên bắt buộc phải tới nội đường tu luyện.
Mặc du Hắc bá huấn luyện vô cùng nghiêm khắc, nhưng những đệ tử dưới sự dạy dỗ của Hắc bá có tiến bộ nhanh hơn rất nhiều so với những đệ tử ty luyện tại gia, mấy ngày qua thấy đám đệ tử khắc khổ tu luyện không ngừng, sự tiến triển không ngừng tăng lên, nhất thời khiến đám thiếu niên này có một loại cảm giác ưu việt tràn đầy tự tin.
Vân Thiên Hà những ngày gần đây đi tới nội đường cũng không có luyện "Tuyết ngọc tam thức nũa ", dù sao đệ tử của Đồ gia tới này này đã tăng lên rất nhiều, nếu như hắn tu luyện công pháp này bị phát hiện, sẽ gặp phải những phiền toái không cần thiết.
Cho nên Vân Thiên Hà tạm thời tu luyện "Tuyết ngọc tam thức " chậm lại, mà tập trung vào tu luyện công pháp "Bạo cương đoán cốt công" trong "Đồ thị võ kinh ".
Bộ "Bạo cương đoán cốt công " này là công pháp tu luyện ngoại công, yêu cầu cơ nhục toàn thân phải tu luyện đến một trình đột nhất định, mới bắt đầu tu luyện.
Vân Thiên Hà sớm đã sớm chuẩn bị, đem toàn bộ công pháp ghi nhớ vao trong đầu, trước khi hắn đột phá cấp chín, nhưng mỗi ngày hắn chỉ tu luyện có nửa canh giờ, diễn luyện qua những phương thức đơn giản nhất, tương đương với làm quen với bước nhập môn.
Sau khi hắn đột phá lên cấp chín, mỗi ngày bỏ ra hai canh giờ để tu luyện trụ cột "Bạo cương đoán cốt công ", toán tính thiết lấp cơ sở thật vững chắc sau khí đã đột phá lên cấp võ sư.
Đên khi tấn cấp lên võ sư, quá trình tu luyện sẽ nhanh chóng hơn rất nhiều.
Đây là Vân Thiên Hà căn cứ vào kinh nghiệm có được từ kiếp trước, lấp ra một kế hoạch tu luyện hữu hiệu nhất cho bản thân.
Tu luyện trụ cột "Bạo cương đoán cốt công " và tu luyện trụ cột "Đồ thị tinh ý quyền " bất đồng rất lớn, Vân Thiên Hà tu luyện một bộ quyền cước, mỗi quyền phát ra đều tràn đầy uy thế.
Hơn nữa một lần phát lwucj, hắn có thể cảm giác được phần lớn xương cốt nằm dưới lớp cơ nhục đều sinh ra một loại rung động, giống như một thanh giao găm không ngừng mài giũa trên đá.
Quá trinh ma sát mài dũa này, nếu như Vân Thiên Hà không phải tu luyện đến một trình độ nhất định, sẽ tạo thành những tổn thương rất nghiêm trọng trên cơ nhục, nên luyên cốt sớm cũng không phải là chuyện hay.
Cho nên phải tu luyện trụ cột công pháp tới đại thành, rồi mới bắt đầu phối hợp tu luyện, bởi vậy Vân Thiên Hà hiện giờ cũng không dám nghiên cứu sâu hơn phương thức tu luyện của "Bạo cương đoán cốt công ".
Nhưng mà một thời gian ngắ tu luyện trụ cột "Bạo cương đoán cốt công ", Vân Thiên Hà cảm nhận được mỗi quyền đánh ra hiện giờ mang theo chút phong mang.
Nếu như đợi đến khi Vân Thiên Hà tu luyện công pháp võ sĩ tới đại thành, bắt đầu chính thức tu luyện các phương pháp tinh thâm trong "Bạo cương đoán cốt công " thì loại phong mang này, sẽ biến thành một loại lực lượng mang tính xuyên thủng rất lớn, phát ra do mà sát giữa cơ nhục và xương cốt gọi là "kình khí ", đạt tới cảnh giới võ sư.
Vân Thiên Hà tu luyện trụ cột "Bạo cương đoán cốt công " bỗng nhiên phát hiện, hắc Bá thập phần hoan hỉ lẳng lặng đứng xem.
Hăc bá bây giờ càng ngày càng thích Vân Thiên Hà rồi, tính tình của tiểu tử này rất hợp với hắn, hơn nữa trong việc tu luyện chưa để hắn phải đốc thúc bao giờ, không giống như đám đệ tử Đồ gia khác, mỗi ngày nếu không chịu đựng hăm dọa mắng mỏ trách phạt thi không nên hồn.
Mấy ngày gần đây, Vân Thiên Hà tu luyện tiến triển rất nhanh, Hăc bà kinh hỉ tận đáy lòng, lần trước gặp gỡ dù có được "tiên thiên kình lực " nhưng vẫn chỉ là võ sĩ cấp sáu, nhưng nửa năm trôi qua ,hắn đã nhảy lên cấp chín.
Không hổ là kỳ tài võ học.
Mà hiện tại Hắc bá quan sát Vân Thiên Hà tu luyện trụ cột của "Bạo cương đoán cốt công ", mỗi lần phát lực lại có thể đánh ra những cỗ phong mang mũi nhọn, trong lòng không khỏi kinh hãi.
Chờ Vân Thiên Hà luyện xong một lần, thu công, Hắc bá chạy tới nắm lấy tay hắn dắt đi nói:
-"Đi theo ta !"
Vân Thiên Hà bị Hắc bá nắm tay lôi đi, nhưng bàn tay đã không còn cảm thấy đau nhức xương cốt như trước nữa, chứng tỏ quá trình luyện cốt đã có hiệu quả, chỉ là thần sắc cảu Hắc bá vô cùng lo lắng, hắn trong lòng nghi ngờ không biết Hắc bá muốn làm gì ?
Một lần nữa đi tới sân khảo hạch quên thuộc lần trước, dẫn Vân Thiên Hà tới trước giá để cung, hăn không khỏi nghi hoặc hỏi:
-"Hắc bá, chẳng lẽ người muốn ta tiếp tục dương cung ?"
-"Đó là điều đương nhiên !"
Hắc bá buông tay hắn ra, lấy ra một cây tinh cương cung nói:
-"Ngươi thử một chút với cây này xem !"
Vân Thiên Hà trong lòng buồn bực, thật ra hắn đã sớm đã có thể kéo được một trăm năm mươi cân cung lực của tinh cương cung rồi, nhưng thấy vẻ mặt nóng rực của Hắc bá, không đoán được chủ ý, đánh tiến lên câm tinh cương cung, hét lớn một tiếng, lam ra vẻ giương cung.
Chẳng qua mới kéo được một nửa thì Vân Thiên Hà cả người như mềm nhũn ra, vì sợ dây cung bật ngược trở lại, đem cây cung ném trên mặt đất nói, -"Ách... hôm nay ta chưa ăn no, tạm thời kéo không được, ăn cơm xong thử lại sau !"
-"Đói cơm !"
Hắc bá vừa nghe thấy, sắc mặt đen lại so sánh vơi đáy nồi còn muốn đen hơn, nghĩ thầm:
-"Tiểu tử này nhất định cố ý lười nhác, rốt cuộc làm thế nào để cho hắn theo học "Phong ma côn pháp "đây ?"
Nhưng nghĩ tới bộ dạng đám đệ tử cầu xin hắn dạy công phu này, hắn cũng không dậy, mà tiểu tử này hắn lại cầu làm điều ngước lại, nghĩ đủ mọi biện pháp để dạy cho hắn, mà hắn không chịu học, tiểu tử thối, nhất định lão tử phải bắt ngươi học bằng được.
Lúc này nha đầu Lục Châu mang theo giỏ thức ăn từ cửa sau đi đến.
Hắc bá tâm tình không tốt, thấy nha hoàn đi vào võ đường, chợt hét lớn một tiếng nói:
-"Là ai bảo ngươi tùy tiện tiến vào sân luyện công, a...."
Lục Châu nghe được tiếng rống của Hắc bá, hoảng sợ, thân thể mềm nhũn ra, lảo đảo, thiếu chút nưa đem giỏ thức ăn rơi trên mặt đất, Vân Thiên Hà tay mắt nhanh lẹ phóng lại đỡ Lục Châu.
Ánh mắt Lục Châu hồng hồng, khiếp sợ nhìn thoáng qua Hắc bá, vịn lấy cánh tay Vân Thiên Hà nói:
-"Thiếu gia, mới vừa rồi, phía ngoài đông người quá, nô tỳ tìm không được Sử Trường Đức, đợi một hồi, sợ thức ăn nguội nên tùy tiện tiến vào !"
-"Ừ, ngươi không cần sợ hãi, tình tình Hắc bá nóng nảy không tốt, đối với ai cũng hung hăng như vậy !"
Vân Thiên Hà lấy giỏ cơm mở ra xem nhìn thoáng qua, thức ăn rất thịnh soạn.
Một làn hương thơm xộc vào mũi, Hắc bá mặc dù nét mặt nghiêm nghị, cũng bị cơn đói lay chuyển, đã đem một cái bàn tới, nghe Vân Thiên Hà giải thích mỗi lần dùng cơm trưa, phải hồi phủ mất rất nhiều thời gian, nên để cho Lục Châu mang cơm tới, nghe xong Hắc bá mới trở nên thoải mái.
Lục Châu đem toàn bộ đồ ăn, bày lên trên bàn, Vân Thiên Hà để cho Lục Châu ra ngoài gọi Sử Trường Đức đi vào, còn hắn dọn lại bàn ăn chuẩn bị ăn uống ngay tại sân tập.
Hắc bá nhìn đồ ăn tương đối thịnh soạn, đặt đũa xuống, đứng dậy chạy đi lấy rượu, Vân Thiên Hà đưa cơm vào miệng, gắp thức ăn để vào trong miệng.
Khi chuẩn bị đưa thức ăn vào trong miệng, bản năng Vân Thiên Hà chợt cảnh giác lên, trước tiên ngửi ngửi mùi vị, cảm thấy rất bình thường, nhưng màu sắc hơi tối, đem vài món còn lại lên xem xét, cẩn thận quan sát phân biệt, hắn rốt cục nhớ tới thành phần trong thức ăn, lúc này sắc mặt đại biến.
Đây là kết quả của một số loại thức ăn phối hợp sinh ra phản ứng, tạc dụng khiến cho tế bào tê dại vô lực, xương cốt mềm nhũn không thể đứng dậy được... tương tự với "nhuyễn cốt phần " của kiếp trước, nhưng tại thế giới này không biết gọi là gì, nhưng thành phần lại rất giống nhau.
Tại sao có người bỏ thuốc vào thức ăn, nhằm vào hắn, hay nhằm vào Đồ gia.
Lúc này Hắc bá cầm rượu đi tới, mở nút ả uống một ngụm lớn, cầm đũa lên, chuẩn bị gắp thức ăn, Vân Thiên Hà mới hồi phục ý thức ,lấp tức đem bàn thức ăn hât tung.
Rầm !
Thức ăn rơi trên đất, Hắc bá trên mặt tràn ngập sự nghi hoặc ,không giải thích được, nhưng Vân Thiên Hà lại trầm mặt nói:
-"Hắc bá, trong thức ăn này bị hạ độc !"
-"Ngươi nói gì ?"
Hắc bá, đang cầm chiếc đũa, thất kinh nói.