- Dừng, tiểu tử kia, mời xuống ngựa tiến hành kiểm tra!
Ngay khi Vân Thiên Hà đang cưỡi Vân Bôn chậm rãi bước đi trên đường trầm tư suy nghĩ, đột nhiên nghe được một tiếng hô to từ phía sau truyền đến, cắt đứt mạch suy nghĩ của Thiên Hà.
Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trước mặt là một trạm kiểm soát, lúc này một vị mặc chế thức nhuyễn giáp, ngực có một ngưu vĩ quải tam kiếm trạng tiêu chí, mang theo một đội binh sĩ quan quân đang đứng trạm kiểm soát, trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - http://truyenggg.comVân Thiên Hà để Vân Bôn tiến về phía trước một đoạn nữa rồi mới dừng lại nhảy xuống.
Vùng xung quanh lông mày thẳng khiêu của vị quan quân kia nháy nháy vài cái, lại kinh nghi bất định nhìn qua Vân Thiên Hà, rồi lạnh lùng nói:
- Người nào, đến đây làm gì, mau xưng tên, đây là biên quan, xuất nhập đều phải kiểm tra!
Trong khi tên quan quân nói đồng thời cũng tỏa ra một cỗ tử sát khí, Vân Thiên Hà biết đây là một vị lão binh, bình thản đáp:
- Ta chỉ là một thương nhân, nguyên là người của Dư Châu quận thành, hiện tại lại thành biên quan, ta muốn từ đây đến phía nam, chính là Sở quốc, phía tây chính là Hạ quốc, mà ta ở cả hai bên đều có sinh ý, há có thể làm khó người trong nước, trước kia ta và ngươi đều không phải là con dân Đại Đường sao?
- Lời nói của ngươi quả không sai, nhưng hôm nay tình thế đã thay đổi, ngươi có thể có sinh ý ở lưỡng đô. Ta cũng khuyên ngươi một câu, tốt nhất là không nên chơi trò hai mặt, chuyện này đối với ngươi và sinh ý của ngươi không có được tốt. Đương nhiên, nếu như ngươi nguyện ý đến Hạ quốc buôn bán trường kỳ, chúng ta nhiệt liệt hoan nghênh. Không những thế cũng có không ít những ưu đãi không nhỏ. Nếu như ngươi lựa chọn Sở quốc, như vậy cũng không có cần kiểm tra, có thể lập tức ly khai. Tuy Hạ quốc chúng ta không có phản đối sinh ý lui tới, chủ chương thương nghiệp vô biên giới, nhưng ngươi lại không phải chỉ có một thân phận, cũng có thể bị lưỡng quốc nghi là gian tế mà bắt lại!
Nghe nói như thế, Vân Thiên Hà vô cùng kinh ngạc, đối với những người này cũng không thể không có vài phần hảo cảm, nhìn lão binh nói:
- Nếu như ta đoán không sai, ngươi nguyên xuất thân từ bắc quân trì đúng không?
Lần này, đến phiên vị kia vô cùng kinh ngạc, hắn kinh nghi bất định nhìn Vân Thiên Hà nói:
- Tiểu tử, ngươi như thế nào lại biết ta xuất thân từ bắc quân trì?
Vân Thiên Hà mỉm cười nói:
- Bởi vì nguyên quân đội trung tâm của Đại Đường tựu chúc Đồ Thiên Thanh trì hạ bắc quân đối với phương diện kinh doanh thương nghiệp có nhận thức nhất định, nếu như không có kinh lịch qua thì ngươi cũng không có khả năng nói ra những lời như vừa rồi, hơn nữa từ thái độ ngươi đối đãi với thương nhân cũng rất khác so với những trạm kiểm soát khác tốt hơn rất nhiều. Điều này khiến cho thương nhân lưu lại ấn tượng tốt, do đó đối với Hạ quốc cũng muốn lưu lại nhiều hơn vài phần. Nếu như một mặt chỉ thu nhận hối lộ, không nói một lời liền bắt lại thẩm vẫn, tác phong hành sự như vậy không thể có được trên người của bắc quân!
Nghe xong lời này, trong lòng vị quan quân kia càng thêm chần chờ bất định. Hắn càng có thể khẳng định được người này thân phận không đơn giản như vể bề ngoài một chút nào.
Hắn vừa mới gặp gỡ Vân Thiên Hà không lâu, nhưng hắn cảm giác được người này không phải là một người tầm thường, vô luận về bất kỳ phương diện nào đi chăng nữa đều không giống như người tầm thường, cho nên hắn cũng không có nói những lời lẽ gì xúc phạm, mà người này nói ra xuất thân lai lịch của mình hơn nữa khi đang nói chuyện cũng khiến cho người khác có cảm giác tín phục. Điều này không phải là một người bình thường có thể làm được, rất có thể đây là một đại nhân vật đến biên quan để thị sát.
Nghĩ tới đây, vị lão binh này nói:
- Vị tiểu ca này, chúng ta hay nhàn thoại ít nói, nếu như ngươi muốn đi Hạ quốc, tốt nhất là nên đăng ký lại lịch thân phận của ngươi, chúng ta tự nhiên để cho ngươi nhập cảnh, bằng không thì cũng đừng trách ta không khách khí!
Lúc này một tiểu binh thiếu niên bên cạnh vị lão binh này đi lên, xuất ra giấy bút rồi giao cho Vân Thiên Hà, tựu vẫn trừng mắt nhìn hắn, ý bảo hắn nhanh chóng đăng ký.
Vân Thiên Hà tiếp nhận giấy bút, nhãn thần quét về phía tiểu binh, thấy người này niên kỷ cũng mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, vì vậy nói rằng:
- Dọc trên đường đi, ta thấy nhiều bách tính thôn dân trong làng có mộ binh nhập ngũ, chỉ là những người bị mộ binh niên kỷ đều rất nhỏ, ngươi là tự nguyện nhập ngũ hay là bị cường chinh nhập ngũ hoặc là người nhà chủ động tống vào?
Thấy Vân Thiên Hà không có đăng ký, ngược lại còn nói hắn, vị tiểu binh kia có chút không biết trả lời thế nào, không biết làm gì khác là nhìn về phía vị lão binh kia.
Vị lão binh kia nghe thấy vậy, càng thêm khẳng định Vân Thiên Hà có lai lịch không hề đơn giản, vì vậy liền giải thích nói:
- Hiện nay binh lính trong Hạ quốc chúng ta không được mộ binh người nhà bách tính dưới mười sáu tuổi nhập ngũ, lại càng không mạnh mẽ mộ binh bách tính nhập ngũ, hài tử này là do nghèo túng ăn không đủ nên nổi loạn bị chủ nhà chủ động đưa đến quân doanh là quân dự bị. Bất quá hắn cũng đã trải qua nửa năm huấn luyện!
Trong khi vị lão binh kia giải thích thì Vân Thiên Ha đã ghi xong tên tuổi thân phận của mình rồi giao cho vị tiểu binh kia.
Vị tiểu binh kia tiếp nhận lại giấy bút, hắn cũng có nhìn thoáng qua, không những thế còn mở to hai mắt nhìn, lập tức thần sắc có chút quái dị nhìn Vân Thiên Hà kêu lên:
- Lợi Châu Vĩnh An phường, tên là Thiên hà… Ngươi là Tửu Thần… Cha ta sinh tiền vốn lấy rượu làm sinh ý, trong nhà chúng ta vẫn còn giữ bài vị cung trứ Thiên Hà Tửu Thần!
- Gì, hắn là Tửu Thần?
Vị lão binh kia nghe được tiểu binh kinh hô, vô cùng sửng sốt, nhưng sau đó hắn lại lập tức nghĩ tới cái gì đó, lần thứ hai trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà, hai con ngươi dường như muốn bay ra khỏi hốc mắt, ấp a ấp úng nói:
- Ta… ta biết ngươi là ai, ta ở trong bắc quân có nghe qua….A….tiểu tướng có mắt không tròng, vừa rồi có chỗ mạo phạm, xin thứ tội!
Vân Thiên Hà vung tay lên ngăn vị lão binh này quỳ xuống, chỉ nói:
- Ngươi không cần ngạc nhiên, trong thời gian này ta chỉ đi du lịch đây đó mà thôi, thấy những nơi khác đều có không ít thiếu niên bị mộ binh nhập ngũ, trên đường đi cũng chỉ suy nghĩ giải thích một chút, ta cũng không có chủ tâm đi đến đây. Nhìn ngực ngươi có một đuôi tam kiếm, hẳn là một giáo úy trong quan quân, ngươi tên là gì?
- Tiểu giáo Lý Bái Nhị, từng là thân vệ binh dưới trướng của tướng quân, từ sau khi bắc quân bị mất, chúng ta cùng tướng quân rút về phòng vệ, tướng quân để tiểu giáo ở đây, hình như là có người nhà sinh sống ở đây, người có muốn hay không thuộc hạ đi vào bẩm báo?
- Không cần, tuân thủ theo biên chức rất trọng yếu, công việc cũng rất bề bộn, ta cũng chỉ là tùy ý đến đây xem xét tình hình một chút, ngươi cũng không nên lộ ra, vừa rồi ngươi đã làm rất tốt!
- Đây là trách nhiệm của tiểu giáo, người quá khen!
Lúc này, cách đó không xa một đội thương nhân chân chính chậm rãi đi đến, tiểu binh bên cạnh Lý Bái Nhị liền qua đó tiếp đón. Vân Thiên Hà cũng không có quấy rầy bọn họ, nói vài câu cổ vũ Lý Bái Nhị rồi để cho hắn đi làm nhiệm vụ.
Nơi này là sơn khẩu, kỵ mã chở thạch lan biên nhập khẩu thường đi qua đây. Vân Thiên Hà nhìn thoáng qua cách bố trí cự thạch ở hai bên, lúc này trong lòng mới khẽ động, quan khẩu này không ngờ rằng có cơ quan trận.
Đi qua nơi này, vừa lúc tới gần trước mặt thương đội. Vân Thiên Hà liếc mắt một cái, hắn muốn xem xem thương đội này chở loại hàng hóa gì ra địa phương bên ngoài, xe chở hàng của bọn họ rất là lớn, trên xe đều đựng những bình lớn phía dưới có lót rơm rạ, hẳn phải là rượu.
Mà đầu lĩnh của thương đội này dường như quen biết với Lý Bái Nhị, hai người cùng nhau bắt chuyện một lúc rồi Lý Bái Nhị kiểm tra lấy lệ liền cho thương đội này xuất cảnh.
Vân Thiên Hà nhìn bọn họ rời đi liền quay đầu lại, chuẩn bị đi du sơn ngoạn thủy rồi mới trở lại Lợi Châu.
Chỉ là mới đi được nửa đoạn đường thì trong lòng Vân Thiên Hà xuất hiện cảm giác có chút gì đó không thích hợp, lại nghĩ tới có chỗ nào không đúng. Vì vậy mang theo nghi hoặc quay đầu lại nhìn thương đội kia một chút.
Người trong thương đội thoạt nhìn qua không có vấn đề gì, người có thực lực mạnh nhất cũng chỉ là thất cấp Võ sư, một nửa xe hàng mà mới rồi Lý Bái Nhị vừa mới kiểm tra bên trong xác thực là rượu, chỉ là đống rơm lót bên dưới, dày như vậy mà vẫn có thể nhìn thấy chỗ ngồi của người đánh xe, hình như…..
Chờ một chút, chỗ ngồi!
Vân Thiên Hà nghĩ tới đây, liền nhìn chỗ ngồi của thương đội kia một lần nữa, chung quy cũng phát hiện ra một chút mạnh khóe, chỗ ngồi của xe chở hàng này rất dày. Nếu như cất giấu bên trong một thứ gì đó thì rất khó có thể bị phát hiện.
Nghĩ tới đây, trong lòng Vân Thiên Hà nhất thời khả nghi. Vì vậy xuống ngựa tại ven đường nhặt một viên đá bắn ra, viên đá liền bay tới ghế ngồi của xe chở hàng.
Đinh!
Khi viên đã bắn tới ghế ngồi trên xe chở hàng, Vân Thiên Hà nghe thấy được một âm hưởng giòn tan vang lên, rõ ràng là thanh âm của kim chúc, nếu như bình thường thì không có khả năng phát ra thanh âm như vậy.
Bên trong chỗ ngồi có cất giấu thiết khí, nếu như là thương phẩm bình thường bọn họ sẽ giả bộ ở trên xe không có người, trừ phi có một khả năng. Đó chính là bên trong giấu binh khí!
Thời kỳ hiện tại phi thường nhạy cảm, quân đội của các quốc gia đều cần một lượng lớn binh khí, mà phía bắc Lợi Châu cùng Khai Châu đều là những nơi sản xuất binh khí và chiến mã, những thương nhân này bí mật mang binh khí ra bên ngoài, rõ ràng là buôn lậu.
Nghĩ đến đây, Vân Thiên Hà quay đầu ngựa lại, liền tới trạm kiểm soát tìm Lý Bái Nhị hỏi:
- Những thương nhân vừa rồi có lai lịch thế nào?
Lý Bái Nhị thấy Vân Thiên Hà quay lại hỏi chuyện, cung kính đáp:
- Thương đội vừa rồi là Thanh Châu lấy Tửu Thúy làm sinh ý, bình thường đến Lợi Châu mua rượu. Tiểu giáo ở đây cũng đã lâu, cũng thường xuyên thấy bọn họ xuất nhập, mỗi lần kiểm tra đều không có vấn đề gì, thời gian đã lâu nên cũng không có quá để ý!
- Bọn họ mỗi lần xuất nhập đều dùng xe chở hàng như vậy?
Vân Thiên Hà hỏi.
Lý Bái Nhị nói:
- Đây đều là xe chở hàng của bọn họ, mỗi lần đi tới đi lui, hình như đều là….!
- Ngươi hiện tại lên ngựa đuổi theo kêu bọn họ quay lại tái kiểm tra chỗ ngồi một chút, ta hoài nghi bọn họ buôn lậu binh khí!
Vân Thiên Hà nói.
- Cái gì, buôn lậu binh khí?
Lý Bái Nhị nghe xong trong lòng cả kinh, bán tín bán nghi nhìn Vân Thiên Hà nhưng cuối cùng hắn cũng hướng tới thủ hạ ra lệnh:
- Các ngươi mấy người nhanh chóng chặn xe chở hàng lại, nói là muốn lén mua một chút rượu, thuận tiện kiểm tra chỗ ngồi của bọn họ, nếu như phát hiện binh khí thì bắt toàn bộ lại!
- Rõ!
Mấy quan binh nghe xong liền lập tức chạy tới chặn đội thương nhân này lại.
Vân Thiên Hà và Lý Bái Nhị đứng tại trạm kiểm soát nhìn. Chỉ trong chốc lát, đằng xa tựu ầm ĩ bắt đi, lập tức vài tên binh lính rút đao ra hướng tới hai người cảnh báo.
Lý Bái Nhị thấy được cảnh báo, rốt cục sắc mặt cũng thay đổi, lập tức mang theo một đội nhân mã chạy tới, Vân Thiên Hà cũng theo qua.
Bất quá muốn đến trước mặt đội thương nhân thì bên kia cũng đã bắt đầu động thủ, Lý Bái Nhị vừa thấy thủ hạ của mình bị đả thương, lúc này nổi trận lôi đình, rút đao ra trước tiên chém bay một người, sau đó trầm giọng quát dẹp đường:
- Nếu có ai dám phản kháng giết không tha!