Tác Hách thấy một màn như vậy, đầu tiên là cả kinh, lập tức cả giận nói:
- Nguyên lai tên phế vật như ngươi đã tìm được chỗ dựa vững chắc, trách không được dám ở trước mặt lão phu làm càn.
Đường Túc Ly cười nhạt:
- Ngươi đã biết trẫm tìm được chỗ dựa vững chắc, như vậy trẫm hi vọng ngươi sẽ thức thời, bằng không Chúc Thiết Sinh này, sẽ là tương lai của ngươi.
- Ngươi cho là chỉ bằng một kẻ người không ra người đó mà đã muốn uy hiếp lão phu?
- Lão nhi làm càn, muốn chết.
Lúc này đột nhiên có một tiếng nói từ xung quanh truyền đến, thanh âm cực kỳ sắc bén, mà thanh âm kia khi truyền vào trong phòng, một cỗ khí tức quỷ dị cũng cùng lúc ập đến.
Tác Hách biến sắc, lập tức chống lại, nhưng hắn căn bản là không phải đối thủ, khi bị cỗ khí tức cường đại kia tấn công, hắn cuồng phun một ngụm tiên huyết, tựa như cánh diều đứt dây, đập vào tường, khiến bức tường bị đụng run lên.
Trong bầu trời đầy bụi bặm, chỉ thấy một thân ảnh diễm lệ, từ bên ngoài bước vào.
Tác Hách khóe môi chảy ra tơ máu, miễn cưỡng bò dậy, nhưng vừa mới đứng dậy, một búng máu bị phun ra. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía thân ảnh kia, mắt thấy đúng là một nữ tử tuyệt sắc, không khỏi nói:
- Ngươi là ai? Hôm nay dị linh đột kích, đối mặt với tình thế diệt chủng nguy hiểm, ngươi lại dám kích động phế vật này phát động chiến tranh.
- Khanh khách. Ngươi nói không sai, ta chính là muốn đông vực này máu chảy thành sông, sinh linh đồ thán, như vậy người ta mới vui vẻ trả thù. Lão đầu nhà ngươi liền làm con rối cho ta đi.
Nữ nhân tuyệt sắc chậm rãi đi đến, liếc mắt nhìn Chúc Thiết Sinh, lập tức một ngón tay điểm lên mi tâm hắn, chỉ thấy thân thể Chúc Thiết Sinh đại chấn, lập tức động tác cũng dừng lại, ánh mắt dại ra nhìn nữ nhân này, kính cẩn nói:
- Chủ nhân.
- Lão Chúc, ngươi…
Tác Hách nhìn thấy dị trạng của Chúc Thiết Sinh, phẫn nộ trừng trừng nhìn nữ nhân kinh khủng kia, chỉ cần một ngón tay đã làm cho một cường giả như hắn biến thành con rối, lập tức phát ra một tiếng cuồng tiếu, nói:
- Muốn lão phu làm con rối của ngươi, quả thực là si tâm vọng tưởng.
Nói xong, Tác Hách bạo khởi, ngưng tụ lực lượng toàn thân, chuẩn bị hướng về phía nữ nhân kia phát động tấn công.
Thế nhưng hắn mới vọt tới được phân nửa, thân thể của nữ nhân giống như u linh đột nhiên biến mất, một đạo lưu ảnh không chờ Tác Hách kịp phản ứng liền xuyên thấu qua thân thể hắn. Tác Hách lúc này dại ra tại chỗ.
Lập tức cái bóng như u linh kia lại xuất hiện phía sau Tác Hách, nữ tử tuyệt sắc trên mặt mang theo vẻ mặt mỉa mai, thản nhiên nói:
- Muốn dùng loại phương pháp này, ngươi không phải là người đầu tiên, bất quá hay là ngươi làm con rối của bản tiểu thư đi.
Nói xong, nữ tử lại đăt một ngón tay lên mi tâm của Tác Hách, một cỗ khí tức quỷ dị chui vào thân thể hắn, cả người Tác Hách cũng chấn động, giống hệt như Chúc Thiết Sinh khi nãy, khi trận run rẩy kịch liệt qua đi, ánh mắt cũng ảm đạm xuống, hiện lên một tia u quang, liền kính cẩn hướng phía nữ nhân kia nói:
- Chủ nhân…
- Tốt. Các ngươi từ hôm nay trở đi, chính là nô lệ của bản tiểu thư. Hiện tại các ngươi lập tức đi nghênh tiếp cái tên thủ các kia, bản tiểu thư chưa từng thử qua việc để một vị cường giả Thiên Cảnh làm nô dịch của bản tiểu thư là bộ dáng gì nữa. Ân, hẳn là chơi vui lắm.
- Dạ, chủ nhân.
Tác Hách và Chúc Thiết Sinh dại ra một lúc, sau đó mới chậm rãi đi ra ngoài.
Đường Túc Ly đứng ở một bên, lúc này lòng bàn tay hắn đang đổ mồ hôi, bất quá vẫn không nhịn được mà lén nhìn nữ nhân tuyệt sắc này, trong ánh mắt hắn là dục vọng giữ chặt lấy vẫn đậm liệt.
Nữ nhân tuyệt sắc kia cũng nhìn sang hắn, xuân ý nồng đậm nói:
- Muốn giữ lấy ta sao? Đến đi, đến giữ lấy ta đi, hi hi…
Đường Túc Ly ý động, trong mắt dục hỏa hừng hực, đang muốn tiến lên, nhưng cố nén lại xúc động, lập tức quỳ rạp xuống dưới chân nữ nhân nói:
- Xin các hạ thứ tội.
Tuyệt sắc nữ tử lạnh lùng nói:
- Ngươi đúng là phế vật, tư cách làm một con rối ở bên bản tiểu thư cũng không có. Nếu như vừa rồi ngươi thực dám vô lễ với bản tiểu thư, bản tiểu thư sẽ lập tức làm ngươi biến mất khỏi nhân gian. Hiện tại lập tức đi tập kết quân đội cho bản tiểu thư, chuẩn bị phát động chiến tranh, càng kịch liệt càng tốt.
- Dạ, ta lập tức đi ngay.
Đường Túc Ly khom người thi lễ, sau đó liền cấp tốc lui ra ngoài.
Tuyệt sắc nữ tử kia lẩm bẩm nói:
- Ta không tin khi quê hương của ngươi máu chảy thành sông ngươi còn không ra ngoan ngoãn làm thị thiếp của bản tiểu thư, chờ sau khi bản tiểu thư sủng hạnh qua đi, liền biến ngươi thành con rối, cả đời thần phục bản tiểu thư. Hi hi…
Nói xong, nữ nhân tuyệt sắc liền bước ra cửa.
…
Khương Tề Sâm không rõ vì sao việc đối đãi với Tĩnh Quốc nhỏ như vậy lại muốn hắn tự mình đi một chuyến.
Nhưng ngẫm lại, hôm nay Thiên Tháp thế nhược, phải hành sự theo bố trí của thần điện, thì cũng là việc bình thường.
Khi hắn đi tới Kiền Châu, từ không trung hạ xuống địa điểm đã chỉ định, chỉ thấy Tác Hách và Chúc Thiết Sinh đang cúi đầu đi tới, thi lễ với hắn mà không nói được một lời.
Khương Tề Sâm nghĩ thấy hai người này có chút kỳ quái, liền nói:
- Tác Hách, con rối ở Tĩnh quốc kia, gần đây có dị thường gì không?
- Không, không có.
Tác Hách trả lời có chút nói lắp, hơi đứt quãng.
- Hai người các ngươi cúi đầu làm gì, ngẩng đầu lên. Bản tọa khiến các ngươi sợ hãi như vậy sao?
Khương Tề Sâm thấy hai người này hôm nay có chút quái dị, trong lòng cũng bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.
Lúc này, Tác Hách chậm rãi ngẩng đầu lên, Khương Tề Sâm đang muốn răn dạy hai câu, nhưng thấy hai mắt Tác Hách vô thần, lại có một tia u quang hiện lên trong mắt, lúc này trong lòng cảnh giác, thầm nghĩ không ổn.
Ngay lúc Khương Tề Sâm tâm sinh ra cảnh giác, lúc này Tác Hách đột nhiên bạo khởi tấn công, tụ tập công lực toàn thân, một chưởng liền hướng phía Khương Tề Sâm đánh đến.
Mà Chúc Thiết Sinh ở bên cạnh cũng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hiện ra u quang, lúc này hắn cấp tốc đánh một kích về phía Khương Tề Sâm. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenggg.com
Ầm.
Khương Tề Sâm vốn đã nghi ngờ sẵn, khi hắn thấy hai người này thần sắc khác thường, tâm liền sinh cảnh giác, lại đột nhiên thấy hai người kia đánh lén hắn, Khương Tề Sâm giận dữ vung tay, lực lượng của võ tôn Thiên Cảnh giống như biển rộng triều dâng, bắt đầu xông đến, cuồn cuộn nổi lên một cỗ cuồng phong, một chưởng đảo qua Chúc Thiết Sinh, liền hung hăng đánh bay Chúc Thiết Sinh một đoạn.
Còn lại Tác Hách, Khương Tề Sâm đã có phòng bị, hai người liên thủ đánh lén, lúc phòng bị bên trên của hắn thoáng yếu đi vài phần thì chưởng của Tác Hách lao tới, đúng lúc Khương Tề Sâm đang xoay người, liền bị trúng một chưởng của Tác Hách, thân hình không khỏi lui lại mấy bước, nhưng hắn cũng lựa thời cơ, giống như cuồng phong thổi lá rụng, đẩy lùi Tác Hách ra xa mấy trượng, tiên huyết chảy ồ ạt.
Khương Tề Sâm chịu một chưởng đánh lén của Tác Hách, lúc này khí huyết bốc lên, tuy chỉ bị thương nhẹ, nhưng trong lòng hắn cũng cuồng nộ, nói:
- Tác Hách, ngươi muốn làm gì?
Nhưng lời hắn nói Tác Hách tựa hồ không hề nghe được, thương thế của Tác Hách lúc này rất trầm trọng, nhưng hắn vẫn không hề để ý, lần thứ hai hướng về phía Khương Tề Sâm xuất chiêu.
Mà Chúc Thiết Sinh bên kia còn chưa chết cũng đồng dạng như vậy, hai người giống như là máy móc không có linh hồn, chỉ còn lại bản năng chiến đấu.
Thấy một màn như vậy, phẫn nộ trong lòng Khương Tề Sâm tiêu thất, chỉ còn lại bi ai.
Hắn biết hai người kia đã trở thành con rối, hoàn toàn mất đi chính mình. Khương Tề Sâm lắc đầu thở dài, nói:
- Làm một con rối không có bất cứ tôn nghiêm gì, không bằng đành thôi, để lão phu tiễn các ngươi một đoạn.
Dứt lời, Khương Tề Sâm ngưng tụ lực lượng trong lòng bàn tay, lực lượng tạo thành một khối không khí bắt đầu lớn mạnh vô hạn, dẫn động lực lượng trong thiên địa, bắt đầu hướng lòng bàn tay hắn mà hội tụ lại.
Ngay khi Tác Hách và Chúc Thiết Sinh lại lao tới lần nữa, Khương Tề Sâm hít sâu một hơi, rồi đột nhiên phát ra một tiếng rống, lực lượng cường đại kia cùng lúc lao ra theo chưởng lực của hắn, mang theo cuồng phong cuồng bạo, hướng hai người kia lao tới.
Ầm.
Một tiếng nổ phát ra, mặt đất chấn động, Tác Hách và Chúc Thiết Sinh thực lực dù sao cũng mới chỉ là địa cảnh, hơn nữa sau khi trở thành con rối, thực lực của bọn họ lại giảm xuống, cho nên một chưởng sát diệt này của Khương Tề Sâm đánh ra, hai người kia không tới gần được Khương Tề Sâm trong vòng năm trượng liền đã bị cỗ lực lượng này cắn nuốt, Chúc Thiết Sinh thực lực thấp hơn, lập tức bạo thể mà chết.
Tác Hách chịu một đòn nghiêm trọng này, xương cốt toàn thân vỡ vụn, thế nhưng khi bị ném tới trên mặt đất, tuy rằng không bò dậy được, những phần tay chân đã bị cắt vẫn cứ hướng về phía Khương Tề Sâm bò lại gần.
Khi hắn còn chưa kịp bò đến trước mặt Khương Tề Sâm, Khương Tề Sâm nhìn không đành lòng, dù sao cũng từng là bộ hạ của lão. Đột nhiên lão nghe được Tác Hách nói:
- Thủ các, giết ta đi, ta chỉ cầu có thể chết thống khoái, ta không muốn làm một con rối.
- Ai, làm sao lại như vậy? Ngươi bị ai khống chế, là ai làm?
Khương Tề Sâm hỏi.
Tác Hách chậm rãi nói:
- Là một nữ nhân, thủ các, mau…
Thế nhưng mới nói đến đây, trong mắt hắn lại hiện lên một tia u quang, lúc này hắn như một con cóc, nhanh chóng nhảy về hướng Khương Tề Sâm, đồng thời phát động tự nổ.
Ầm.
Khương Tề Sâm nghĩ không ra cuối cùng sẽ phát sinh ra kết quả như vậy, lúc này lần thứ hai đánh ra một chưởng, thân thể Tác Hách liền phun ra huyết vụ đầy trời. hắn đã bị ảnh hưởng bởi vụ tự nổ kia, lui về phía sau hai bước, khí huyết bốc lên.
Thế nhưng, khi hắn lui về sau hai bước, đang định điều trị một chút, đột nhiên hắn cảm giác thấy có chút không ổn, một cỗ khí tức nguy hiểm với một tốc độ quỷ dị không gì sánh bằng đang kéo tới chỗ hắn.
Lúc này Khương Tề Sâm không kịp tự hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy xung quanh thân thể hắn phát ra một ánh sáng xanh nhàn nhạt.
Khi hắn vừa mới xoay người, chỉ thấy một đạo u ảnh, như là lưu tinh, hướng đến hắn nhanh như chớp. Tốc độ kia khiến đồng tử của Khương Tề Sâm co rút lại.
Khi hắn nhìn thấy rõ vị trí của u ảnh kia, lúc này liền hét lớn một tiếng, một cỗ lực lượng cường bạo liền ngưng kết trên chưởng phong của hắn, bắn ra.
Ầm.
U ảnh kia bị một chưởng của Khương Tề Sâm chặn lại, thế nhưng không chút nào thay đổi, chỉ hơi dừng lại một chút. Một cỗ khí tức quỷ dị hàm chứa một cỗ lực lượng huyễn hoặc, liền lao đến Khương Tề Sâm.
Khương Tề Sâm bị một kích này ảnh hưởng, lui về phía sau vài bước, sắc mặt cũng đại biến, nhìn cái u ảnh kia cả giận nói:
- Người là ai, vì sao lại hãm hại thủ hạ của ta?
- Khanh khách. Làm con rối thì phải có giác ngộ của con rối, vọng tưởng thoát được, chỉ là vô ích thôi. Ngươi đã giết bọn họ, vậy ngươi tới làm con rối của ta đi thôi.