Đông Lâm Tiêu cùng Liên Ngân La mang theo các đệ tử đối chiến với dị linh, phối hợp ăn ý, lúc này Liên Ngân La nói:
- Những địa phương xung quanh không tồn tại quốc gia, mọi người đều đã đến Đông Vực, muốn triệu tập quân đội tinh nhuệ thì phải triệu tập từ Đông Vực. Huống hồ Nam Vực và Tây Vực, hẳn là tình cảnh hiện giờ cũng giống như chúng ta, sợ rằng không thực hiện được. Thế nhưng binh sĩ trong quân thực lực nhỏ yếu, nếu như đến đây đánh trận rất có thể trở thành một phần của bọn chúng. Như vậy càng khiến thực lực của dị linh ngày càng lớn mạnh, thực là đau đầu.
Liên Ngân La nói:
- Nếu như có biện pháp nào, có thể sử dụng các tướng sĩ chết trận này để bọn họ không bị dị linh chuyển hóa thành một phần của bọn chúng thì khi chúng ta hiệu triệu quân đội các quốc gia đến đây mới không cần phải lo lắng.
Đông Lâm Tiêu gật đầu nói:
- Lão phu nhất định sẽ nghiên cứu. Kỳ thực chuyển hóa dị linh, đầu tiên là dị linh xây dựng loại ảo giác ác liệt, thứ hai là ta phát hiện ra trong đám dị linh cũng phân biệt nam nữ. Nếu dị linh là nữ thì thực lực cường đại hơn dị linh nam một chút.
Thần sắc Liên Ngân La khẽ động:
- Theo như lời ngươi nói thì nếu như chúng ta đem những dị linh cái giết sạch, vậy thì việc tiêu diệt dị linh sẽ dễ dàng hơn vài phần?
- Lý thuyết trên cũng không được đúng cho lắm, bởi vì còn có dị Linh Vương với thực lực vô cùng cường đại tồn tại. Cho nên khi chúng ta đối phó với dị linh, nếu muốn tìm ra phương pháp hạ thủ thì cần phải nghiên cứu nhiều hơn, bằng không chính là đưa các đệ tử vào chỗ chết.
Lúc này, một tên đệ tử tên Thiên Tây chạy từ bên ngoài vào bẩm báo:
- Lão tổ, bên ngoài có một người cầu kiến. Hắn nói có phương pháp giải quyết vẫn đề bị dị linh đồng hoá.
- A, mau mời vào.
Đông Lâm Tiêu nghe xong, thần sắc khẽ động, cùng Liên Ngân La liếc mắt nhìn nhau nói:
- Xem ra trong tộc chúng ta, người tài không ít. Trong thời gian này chúng ta mới ý thức được mấy vấn đề, không nghĩ rằng có người đã nghĩ ra biện pháp.
Chỉ chốc lát sau, vị đệ tử kia liền mang theo một vị thanh niên tiến đến, Đông Lâm Tiêu nhìn vị thanh niên này chỉ là một người bình thường, không có tu tập công pháp vũ đạo, nhưng lại có một thân tính tình cương trực, liền hỏi:
- Hài tử, ngươi tên gì? Có biện pháp giải quyến vấn đề bị dị linh đồng hoá sao?
Vị thanh niên kia hồi đáp:
- Tiểu sinh tên Hoa Vân Thiên, từ Hạ quốc tới. Lần này tới đây chính là muốn đi khắp nơi tìm kiếm một vị lão tiền bối bái làm thầy. Mà gần đây tiểu sinh cùng với lão sư đã nghiên cứu ra một số phương pháp. Có điều những phương pháp này mới chỉ là thí nghiệm, cũng chưa biết hiệu quả như thế nào.
Đông Lâm Tiêu nghe được, càng cảm thấy hiếu kỳ, nói:
- Sư thừa của ngươi là cao nhân phương nào? Cụ thể phương pháp là gì, nói ta nghe một chút?
Hoa Thiên Vân nói:
- Đệ tử cùng sư thừa là Liên Thánh tiên sinh, trong quá trình nghiên cứu đặc tính của dị linh đã thu thập một ít Hoả Linh Thạch, mặt khác còn có một ít Hấp Triều Thạch Phấn, còn có Mộc Thán, Phệ Huyết thảo cùng với một ít diêm sinh án theo tỉ lệ điều phối, có thể sản sinh là nhiệt lượng cực cao. Trong lúc cùng với dị linh chiến đấu, mỗi người nên mang trên mình loại bột phấn này. Nếu như bọn họ bất hạnh bỏ mình, đồng đội ở hai bên có thể đốt loại bột phấn này khiến cho thân thể sẽ tự bị thiêu đốt, thẳng đến khi máu huyết khí tức bị thiêu đốt gần như không còn. Như vậy, sẽ không sợ bị dị linh đồng hoá.
- Vị Liên Thánh tiên sinh này học thức thật uyên bác, đúng là một kỳ nhân a. Nếu như loại bột thần kỳ này được một võ giả sử dụng, hơn nữa còn tán phách ra xa, như vậy hoàn toàn có thể giải quyết được vấn đề bị dị linh đồng hoá.
Đông Lâm Tiêu nghe xong không khỏi khen.
Liên Ngân La nói:
- Phương pháp này xác thực đáng để thử một lần. Bất quá trong loại bột này còn có Phệ Huyết thảo là loại tài liệu khó tìm. Trong khoảng thời gian ngắn, sợ rằng chúng ta không thể sử dụng được.
Hoa Thiên Vân nói:
- Tại Hạ quốc chúng ta, hiện nay đã phát động bách tính sưu tập những tài liệu cần thiết. Đồng thời cũng hướng tới bọn họ phổ cập tri thức phòng bị dị linh, thông qua đó bách tính sẽ thu thập tài liệu để đổi lấy lương thực. Vì bách tính tích cực phối hợp, cho nên học trò cũng mang tới đây đại bộ phận. Còn có một tín hàm của Phong Thần điện, thỉnh nhị vị tiền bối xem qua.
Đông Lâm Tiêu tiếp nhận tín hàm, liền mở ra xem.
Mà Liên Ngân La nhìn vị thanh niên này, nói:
- Ngươi là một thư sinh, lộ trình xa như vậy, hơn nữa trên đường còn phải đi qua hiểm sơn ác thuỷ, như thế nào ngươi đến được đây?
Hoa Thiên Vân nói:
- Học trò được người của Thần Điện hộ tống, hơn nữa còn có thể ra sức tiêu diệt một phần dị linh. Mà học trò tại chỗ này có thể rèn luyện cơ thể, khổ lao tâm chí, tu luyện gân cốt. Đối với học trò cũng là một loại tôi luyện.
Liên Ngân La nghe xong cũng tán thán nói:
- Vị Liên Thánh này quả thực rất đáng nể. Có thể dạy được một đệ tử có khí phái như vậy, chỉ sợ một số các võ giả cũng không thể bằng được. Không sai, không sai.
Đông Lâm Tiêu xem xong tín hàm, gật đầu nói:
- Phương pháp này của công chủ Khôn Linh lão tổ, cũng tự mình bắt lấy vài dị linh tiến hành thí nghiệm, hiệu quả cũng không tệ lắm. Công chủ yêu cầu ta toàn lực phối hợp với ngươi, phát động hàng loạt các đệ tử chưa có tham chiến đi khắp các nơi thu thập tài liệu có liên quan, cũng đã bắt đầu chế tạo số lượng lớn, để phòng ngừa dị linh tập kích gây ra phong ba bão táp.
- Công chủ có suy tính trong thời gian bao lâu thì xong? -Liên Ngân La nói
Đông Lâm Tiêu nói:
- Ngày mà Tinh Long Thiên Tàng xuất hiện, cũng chính là vào khoảng đầu tháng sau. Cho nên hiện tại chúng ta cũng chỉ có một tuần trăng để chuẩn bị.
- Đã như vậy, việc này không thể chậm trễ. Ngươi triệu tập các trưởng lão trong tông môn cử hành hội nghị. Giao phó chuyện này cho bọn họ, lập tức hành động.
- Cũng tốt!
Đông Lâm Tiêu gật đầu, lập tức phân ra hành sự.
Lúc đầu, Đông Lâm Tiêu cùng Liên Ngân La muốn sau khi trở về địa doanh sẽ mở một hội nghị phía sau Càn Khôn đại trận tại Bắc Vực- nơi mà còn chưa có bị dị linh xâm chiếm. Các đệ tử tông môn có thực lực thấp hơn Tiên Thiên Võ Sư rải rác khắp nơi, bắt đầu đốn gỗ ở các rừng cây.
Mà ở các nơi khác trên trận tuyến Càn Khôn đại trận, cũng có tình cảnh giống như vậy. Chỉ thấy trên núi đầy ắp đệ tử tông môn với quy mô lớn đang sưu tập tài liệu.
Nhất là tại đại địa Đông Vực, bách tính nơi này đều được tuyên truyền cho nên rất tích cực tham gia thu thập tài liệu. Ngoại trừ các đệ tử tông môn ra, bách tính khắp nơi cũng tự phát tổ chức, bang trợ tài liệu đối kháng với dị linh.
Việc huấn luyện quân đội ở trong các quốc gia, cũng đều tăng cường hạng mục huấn luyện đối phó với dị linh.
Toàn bộ thiên hạ, toàn bộ các chủng tộc nhân loại, trong thời khắc hiếm có này đã đồng tâm nhất trí đối kháng với sự đột kích rào rạt của dị linh. Cho nên mọi người đều cố gắng hết sức có thể.
Bất quá, sau một hồi thanh thế lớn, thì cái ngày đại chiến với dị linh cũng đang đến gần.
…….
Trên một dải đất rộng mệnh mông bát ngát.
Lúc này cuồng phong không ngừng nổi lên, sóng biển không ngừng hình thành những dòng xoáy giống như một con cự thú đang tức giận, tàn sát không ngừng.
Mà ở trung tâm một cơn lốc sóng biển, chỉ thấy một toà đại sơn nổi lên. Chính là Phù đảo. Lúc này Phù đảo không ngừng loạng choạng, kinh hãi cự phách đang đi đến bên Phù đảo. Phù đảo không ngừng run rẩy, tuỳ thời đều có thể bị sóng biển bao phủ trở lại.
Lúc này, tại hạch tâm của một cơn lốc. Chỉ thấy Vân Thiên Hà đang đứng giữa phiến phong ấn không gian, mà lực lượng bổn nguyên chi mộc cũng đã biến mất không còn. Phong ấn kia cũng không ngừng rung động, hình như tuỳ thời đều có thể bị phá vỡ.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGGLúc này Vân Thiên Hà đã hoàn toàn thu được lực lượng bổn nguyên chi mộc vào trong cơ thể. Hiện giờ trong cơ thể hắn bốn loại bổn nguyên lực đang dung hợp. Cảnh giới của hắn lúc này không ngừng đề thăng, rốt cuộc cũng đã đạt đến được một giới hạn.
Bốn loại bổn nguyên chi lực dung hợp, không những thế Vân Thiên Hà đối với lực lượng pháp tắc có không ít lĩnh ngộ, khiến cho hắn tiến nhập vào một cảnh giới kỳ ảo vu hư vô bàn.
Lúc này, hắn đối với tất cả những phát sinh của ngoại giới đều nhận biết rõ ràng. Thậm chí hắn còn có thể cảm ứng được nội tâm của toàn bộ chủng tộc trong thiên hạ đang cầu khẩn, cùng với việc dò xét những sự việc phát sinh khi dị linh thôn phệ thế giới này.
Đột nhiên, ở phía sau Vân Thiên Hà có một đạo lưu quang từ trong phong ấn chui ra. Trong sát na, những cơn lốc trên Hải Vực, toàn bộ đều dừng lại. Chính là trời cao đã dẹp loạn.
Vào lúc này, toàn bộ Hải Vực, phảng phất tất cả đều đình chỉ, thời gian đình chỉ tựa hồ bằng nhau.
Càng vào sâu trong đại lục, dị linh đang cùng võ giả chém giết thì đột nhiên bọn họ dừng lại. Mà những người dân bình thường đang làm những công việc hàng ngày cũng dừng lại. Thậm chí ngay cả người đang tĩnh toạ luyện công thì chân khí trong cơ thể cũng dừng lại không có vận chuyển nữa. Phải mất một lúc sau, mọi chuyện mới trở lại bình thường.
Nhất là Cơ Hi Nhân, hắn lúc này đang nghiên cứu phương pháp đối phó với dị linh cũng cảm giác được dị dạng. Lúc này hắn mới quay sang nhìn thì kinh ngạc khi thấy tên thuộc hạ đang đứng bên cạnh hắn, động tác cư nhiên bị đình chỉ, phải mất một lúc mới khôi phục lại như bình thường.
Thấy một màn như vậy, Cơ Hi Nhân cũng chỉ biết tồn tại ảnh hưởng của pháp tắc cường đại đang biến hoá.
Tất cả những gì đang diễn ra đều làm cho mọi người trên thế giới không khỏi run sợ. Bọn họ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao thời gian đột nhiên dừng lại như vậy.
Tuy rằng chỉ trong chốc lát, nhưng biến hoá trong thời gian lâu ngắn cũng mang đến ảnh hưởng không giống nhau.
Lúc này Vân Thiên Hà bay lên. Trong lúc lực lượng trong cơ thể hắn đang dung hợp, chỉ thấy một cỗ ký hiệu xuất hiện quanh thân hắn, tạo thành một vòng tròn toả ra quang mang mãnh liệt.
Trữ Vọng nhìn một màn này, kinh hỉ không ngừng, không khỏi lẩm bẩm trong lòng nói:
-Chủ nhân, đây chính là thời gian và không gian pháp tắc. Bất cứ ai muốn đi vào thì cảnh giới đều bị tiêu tan trở thành con số không.
Nàng ngẩng đầu, chỉ thấy dưới sự phụ trợ của một cỗ phù văn, lúc này Vân Thiên Hà đang không ngừng bay lên. Thân thể như ẩn như hiện, mấy đạo lưu quang quanh thân hắn không biết sẽ mang hắn tới đâu.
Thế nhưng Trữ Vọng muốn đi xem thì nàng phát hiện rằng giờ khắc này thời gian bị đình chỉ. Tựa hồ không thể làm bất cứ động tác gì. Giống hệt như bị phong ấn.
Nàng chỉ có thể trừng mắt nhìn những phù văn này mang theo Vân Thiên Hà, cuối cùng hoá thành một đạo lưu quang biến mất không thấy đâu.