Bắc Hầu Phủ vì phu phụ Đồ Chính Đức tổ chức một tang lễ rất long trọng, khắp các thế lực quan viên Kinh Thành đều tới phúng viếng, tràng diện mười phần đồ sộ.
Bảy ngày sau, phu phụ Đồ Chính Đức được mang đi mai táng tại nghĩa trang công hầu cùng ngoại ô Kinh Thành, sau đó Bắc Hầu Phủ lại khôi phục sự yên lặng ngày xưa.
Chỉ là trong bầu không khí yên lặng này, bên trong phủ cũng đã xảy ra một ít biến hóa rất nhỏ, cũng không có bao nhiêu người chú ý tới.
Lục Vô Yên mang theo tám chiến sĩ Thiên Đồ, nhanh chóng được dàn xếp vào trong phủ, bắt đầu chia ra các nơi chấp hành nhiệm vụ, cũng quen thuộc với hoàn cảnh Kinh Thành, chuẩn bị tiếp ứng hai mươi bốn chiến sĩ Thiên Đồ mấy ngày nữa sẽ đến.
Những chiến sĩ Thiên Đồ nguyên bản trong phủ đã dần dần bí mật rút về Lợi Châu, Tín bá cũng nhân cơ hội này triệt bỏ một bộ phận nhân viên không dùng tới.
Lễ tang qua đi, lão phu nhân để cho các gia đinh, nha hoàn chỉnh lý tu sửa đổi mới hoàn toàn Linh Thiên Các trong Tây Viện vốn để đó không dùng tới, cũng tại chủ trạch nơi này bố trí linh án, Vân Thiên Hà sau này chuyển tới ở đây, cũng muốn vì Đồ Chính Đức giữ đạo hiếu ba năm.
Trong Linh Thiên Các, lão phu nhân gửi tới cho Vân Thiên Hà bốn nha hoàn sai việc, phân biệt tên gọi là Xuân Hương, Hạ Hương, Thu Hương, Đông Hương, chủ yếu chăm sóc sinh hoạt thông thường hàng ngày của Vân Thiên Hà như mặc quần áo ngủ nghỉ… các loại chuyện tình hỗn tạp nhưng không thể thiếu được.
Mà trong ngoại viện, Tín bá cũng chọn bốn người thân thể khỏe mạnh, đã từng gia nhập quân đội sau này xuất ngũ tới làm binh sĩ canh gác Linh Thiên Các, cũng đảm đương nhiệm vụ thị vệ, do Vân Thiên Hà sai bảo, phân biệt là Đồ Ngũ, Đồ Lục, Đồ Thất, Đồ Bát. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenggg.com
Sử Trường Đức lại Đồ phủ Lợi Châu vốn là võ thị thiếp thân của Vân Thiên Hà, hiện tại đã tới Bắc Hầu Phủ, hắn vẫn như cũ là võ thị bên cạnh Vân Thiên Hà, bất quá Tín bá an bài cho hắn chức vụ quản sự Tây Viện, lãnh đạo bốn nha hoàn Xuân Hạ Thu Đông, còn có mấy thủ vệ và một ít tạp dịch sai vặt, chủ yếu phụ trách sinh hoạt thường ngày của Vân Thiên Hà.
Sau khi sắp xếp tất cả mọi chuyện thỏa đáng, Đồ Thiên Thanh tập hợp tất cả các quản sự, gia đinh, nha hoàn và các hộ vệ trong Bắc Hậu Phủ lại một chỗ, sau đó trọng điểm giới thiệu cho Vân Thiên Hà tình huống cụ thể của những người này, để Vân Thiên Hà có thể mau chóng quen thuộc với tình huống phân bố cấu thành các hạ nhân, quản sự trong phủ.
Lúc này đã tiến vào đầu hạ, khoảng cách tới thi hương võ khoa chỉ còn lại hơn ba tháng mà thôi, trong thời gian này Đồ Thiên Thanh muốn bế quan khổ luyện binh pháp quân lược, còn muốn luyện công, xắp xếp thời gian rất chặt chẽ.
Lần này, chuyện Đồ Chính Đức bị đâm một đao, tuy biết rằng là âm mưu, trong lòng rất nhiều người đều rõ ràng, thế nhưng khổ nỗi không có chứng cứ, cũng không có cách nào trừng trị hung phạm, bất quá hoàng đế để trấn an Đồ gia, truy phong Đồ Chính Đức phong hào Tước vị, Đồ Thiên Thanh là trưởng tử, cũng được kế thừa Tước vị, thế nhưng muốn đảm nhiệm chức quan nào đó phải thông qua con đường khoa khảo.
Dùng thời gian mười ngày, Đồ Thiên Thanh đã cẩn thận bàn giao xong tất cả mọi chuyện cần thiết trong Bắc Hầu Phủ cho Vân Thiên Hà, cũng tự mình dẫn hắn đi xem sét một lượt, sau đó Đồ Thiên Thanh liền tiến vào trạng thái bế quan.
Mà trong lúc này, lại có mười hai chiến sĩ Thiên Đồ bí mật từ Lợi Châu chạy tới Kinh Thành, dẫn đầu mười hai người này, chính là Thu Hàn, Vân Thiên Hà và Lục Vô Yên trong bí thất Hầu Phủ hội kiến với Thu Hàn.
Chỉ là lần này Thu Hàn tới, còn mang theo một phong thư do Đồ Nguyên Tán viết gửi cho Vân Thiên Hà.
Trong thư Đồ Nguyên Tán nhắc tới, lần này an bài mười hai chiến sĩ Thiên Đồ tới Bắc Hầu Phủ, do Vân Thiên Hà trực tiếp thống lĩnh chỉ huy, đoạn tuyệt liên quan với Đồ phủ, bất luận kẻ nào cũng không có quyền can thiệp, nói cách khác, từ nay về sau, ba mươi hai chiến sĩ Thiên Đồ này chỉ phục tùng mệnh lệnh một người Vân Thiên Hà, Vân Thiên Hà cũng có thể thay đổi biến chế mới hoàn toàn một lần nữa.
Xem xong phong thư này, trong lòng Vân Thiên Hà tỉ mỉ suy nghĩ, Đồ lão gia tử đưa sinh tử ba mươi hai chiến sĩ Thiên Đồ hoàn toàn giao cho chính mình nắm giữ trong tay, rốt cuộc là có dụng ý gì đây?
Lục Vô Yên nói:
- Thiên Hà, chuyện chúng ta gặp phục kích tại trấn Phong Diệp lão phu đã viết một phong thư gửi cho lão gia, lão gia đối với biểu hiện của ngươi trong lần chiến đấu với chiến sĩ Hắc Sát Giang thị lần này rất tán thưởng và vui mừng, hắn an bài như vậy, ngươi có thể sẽ cảm thấy hoang mang, vậy cứ để lão phu giải thích nghi hoặc cho ngươi!
Nói xong, Lục Vô Yên quay sang bên cạnh.
- Thu Hàn, cởi mặt nạ của ngươi ra!
- Vâng!
Lúc này, Thu Hàn mặc tử bào, đeo mặt nạ vươn tay, liền tháo mặt nạ trên mặt xống, vừa nhìn thấy Vân Thiên Hà không khỏi cảm giác kinh hãi.
Khuôn mặt vừa mới lộ ra, chính là một khuôn mặt tái nhợt tới mức đáng sợ, không có một chút huyết sắc nào, đôi lông mày trắng như tuyết, chòm râu cũng trắng, thậm chí là lỗ tai của hắn cũng mười phần kỳ dị, cuối vành tay khá nhọn khác hẳn so với người bình thường, làm người khác vừa nhìn qua, nghĩ có điểm dữ tợn, nhất là trên trán của hắn, có một hình xăm tội nô vô cùng bắt mắt, nhìn thấy mà giật mình, đồng thời trong lòng cũng kinh ngạc không thôi.
Tại Đại Đường quốc, phàm là người có hình săm tội nô, bất luận kẻ nào nhìn thấy, phải báo cho quan phủ, không đươc phép chứa chấp bao che thu lưu, bằng không mắc tử tội, rất nhiều người đều hiểu rõ đây là luật pháp Đại Đường Quốc, thế nhưng không mấy người biết luật pháp kỳ quái như vậy rốt cuộc vì sao?
Thấy biểu tình khiếp sợ của Vân Thiên Hà, Lục Vô Yên nói:
- Thiên Hà, Thu Hàn từ khi ra đời tới nay đã có hình xăm tội nô này rồi, ngươi có biết lý do của hình xăm tội nô hay không?
Vân Thiên Hà lắc đầu.
Lục Vô Yên nói:
- Đây là một loại chuyện xưa tiền triều, còn có liên quan tới mấy chủng tộc thần bí, thời kỳ tiền triều, phương bắc tổng cộng có Ngũ Tông Thị, ngoại trừ Đồ, Ngư, Giang hiện tại ra, còn có Lục Thị và Thu Thị.
Lục thị và Thu thị từng ở nơi cực lạnh phương bắc, bởi vì huyết mạch trời sinh của bọn họ khác với người thường, là hậu duệ Phong Tộc và Tuyết Tộc từ xưa truyền thừa xuống, Phong Tộc và Tuyết Tộc bởi vì sống trong môi trường băng thiên tuyết địa, tướng mạo tương đối kỳ quái, hơn nữa người hai tộc này, cũng sở hữu năng lực thiên phú vượt qua người thường, Phong Tộc trưởng thành cực kỳ tuấn mỹ, mà Tuyết Tộc thì sở hữu thọ mệnh vượt qua so với người thường.
Hai tộc hày sinh sôi nảy nở truyền thừa xuống, tới thời kỳ tiền triều, hoàng đế không hề bài xích, mà cũng không ai kỳ thị với dị tộc, có thể giống như mọi người bình thường khác, cũng dung nhập vào sinh hoạt thường ngày của bọn họ, có thể chung sống hòa bình, vì vậy rất hay xảy ra tình huống hai tộc này thông hôn với ngoại tộc, đến thời kỳ Ngụy triều, loại cục diện này đạt tới mức thịnh hành nhất, hai đại thế gia Thu thị và Lục thị cũng bởi vì có quan hệ thông hôn với Tuyết Tộc và Phong Tộc mà sinh sôi nảy nở rất nhiều hậu duệ.
Thế nhưng, bởi vì tướng mạo hậu duệ Lục thị nam rất anh tuấn, nữ tuyệt sắc khuynh thành, mà hậu duệ Thu thị thì có thọ mệnh tương đối dài lâu, tới thời kỳ Hậu Ngụy, hoàng đế rất thích nạp nữ tử hậu duệ Phong tộc và Tuyết tộc làm hoàng phi, muốn thay đổi huyết thống hậu thế, có được sự sủng hạnh của hoàng thất, Lục thị nhanh chóng trở thành đệ nhất thế gia đại tộc thời kỳ Hậu Ngụy, mà Thu thị cũng không kém hơn bao nhiêu, bị người ngoài đố kỵ
Mà khi tới thời kỳ Ngụy mạt (cuối Ngụy), thiên hạ đại loạn, để né tránh chiến loạn lan tới, Thu thị và Lục thị từ biệt sự nghiệp khi đang tới đỉnh vinh quang, ẩn cư nơi cực hàn phương bắc, cũng không lọt vào máu tanh tàn sát, tránh thoát được một kiếp, thế nhưng, sau khi Đại Đường định thiên hạ, hoàng đế Đường triều vì muốn thanh trừ dư nghiệt hoàng thất tiền triều, đã tiến hành một lần tẩy trừ tại phương bắc, Lục thị và Thu thị trước đó có liên quan rất nhiều với hoàng thất tiền triều, cộng thêm lúc đó bị Giang thị buông lời gièm ba bán đứng, chịu tàn sát máu tanh, hầu như bị diệt tộc.
Cuộc tẩy trừ như vậy giằng co một năm, bất quá hậu nhân Lục thị và Thu thị cũng có khá nhiều người thành công chạy trốn được, bọn họ ẩn náu thế gian, sau hoàng đế lo lắng hai thị tro tàn lại cháy phục thù, liền định ra một cấm luật, sau này phàm thấy hậu duệ hai tộc này, lập tức giết chết không thôi.
Bất quá tới thời kỳ đệ nhị hoàng đế Đại Đường, hoàng đế nghĩ phương thức chém tận giết tuyệt như vậy quá mức tàn bạo, không quá thỏa đáng, liền một lần nữa thay đổi cấm loạn, phàm là hậu duệ Thu thị và Lục thị, sau này giai vị tội nô, chỉ có thể chịu hai mươi năm khổ dịch mới có thể lột bỏ thân phận tội nô.
Thế nhưng những đệ tử hậu duệ hai tộc này làm sao có thể chịu đựng được hai mươi năm tàn khóc dày vò, cuối cùng vẫn có thể chết trong tay khổ dịch, đây chung quy vẫn chỉ là loại biến hướng tàn sát diệt tộc mà thôi!
Khi Lục Vô Yên nói tới đây, tâm tình vô cùng kích động, ngay cả Thu Hàn cũng tỏa ra một cỗ khí tức băng hàn không gì sánh được, trên trán nổi gân xanh, trong ánh mắt mang theo một cỗ cừu hận sát ý thấu xương.
Vân Thiên Hà nghe xong đoạn cố sự này, cũng không nhịn được hơi động dung.
Suy nghĩ một chút liền nói:
- Nhưng nếu hoàng đế Đại Đường chỉ đối với hai hậu duệ Phong Tộc và Tuyết Tộc là Thu thị và Lục thị định ra cấm luât tội nô này, như vậy cũng quá hoang đường!
- Không sai, bởi vì thiên hạ ngoại trừ hậu duệ Tuyết Tộc và Phong Tôc tồn tại, còn có Hỏa Tộc, Vu Tộc, Độc Nhân Tộc, Vụ Tộc… hơn mười dị tộc tồn tại, hậu duệ những dị tộc này phân bố khắp các quốc gia thiên hạ, mà Đại Đường định ra luật pháp như vậy, chủ yếu nhắm vào những dị tộc có năng lực đặc thù, kỳ thực hoàng đế khai quốc Đại Ngụy tiền triều, cũng chính là một hậu duệ của Hỏa Tộc, vì vậy Đại Ngụy vương triều có thể dung nạp những dị tộc này, bởi vì bản thân bọn họ cũng là hậu duệ dị tộc, do chính nguyên nhân này mới làm cho Đại Đường vương triều kiêng kỵ dị tộc quật khởi, do đó mưu đồ đoạt giang sơn bọn họ, thực sự quá sai lầm tới buồn cười!
Lục Vô Yên oán hận nói.