Võ Động Thiên Hà

Chương 87


Vân Bôn tiến bước vững vàng, không vội không chậm đi trên đường cái thành đông, mà Vân Thiên Hà trên lưng ngựa, hơi cúi đầu, không biết đang trầm tư suy nghĩ cái gì.

Dường như không cần Vân Thiên Hà dẫn đạo phương hướng, Vân Bôn có thể tự mình biết trở về phủ như thế nào.

Mà trong lòng Vân Thiên Hà lại đang suy nghĩ về tiểu mập mạp vừa gặp trên đường lúc nãy.

Mạc thị Thanh Châu, tại phía đông Đại Đường cũng coi như uy danh hiển sách, nổi tiêng thế gia võ đạo, đứng đầu "Đông Bộ Thất Tông Tính", luận võ, ở thế lực kinh thành, có một Định Nam Hầu nắm trong tay nam quân, Trấn Nam phó soát Mạc Bách Xuyên, luận văn, có một vị thị lạng Mạc Bách Sử, một văn một võ này, liên hợp với thế lực tại Kinh thành Bắc Đình Bá Giang thị, xu mật chấp sự Giang Thụ Xa, hình bộ thượng thư Tiêu Vô Viễn và một số quan lớn nhỏ khác cấu thành một cỗ thế lực cực kỳ cường đại tại Kinh Thành.

Tiểu mập mạp Mạc Vấn Thiên tuy hoành hàng bá đạo không cố kỵ, thế nhưng hắn cũng có tiền vốn để hoành hoành, bất quá nếu phạm lên đầu của hắn, cư nhiên dám đánh chủ ý tới Vân Bôn, Vân Thiên Hà tự nhiên phải hung hưng giáo huấn một lần, làm như vậy còn hiệu quả hơn rất nhiều so với ẩu đả trước mặt mọi người, hoặc là nhục mạ hắn, tuyệt đối sẽ để trong lòng tiểu mập mạp một bóng ma không thể nào xóa mờ.

Mới vào Kinh Thành mà đã chọc vào một mầm tai họa như vậy, Vân Thiên Hà cũng không sợ, hắn chỉ sợ tiểu tử kia sau này không hề đến tìm hắn, như vậy thực không vui.

Chỉ cần tìm đúng thời cơ, đồng minh hạch tâm tập đoàn Giang Mạc không gì phá được, có thể thông qua tiểu mập mạp này xé mở một lỗ hổng.

- Thiếu gia… Thiếu gia…

Chính trong lúc suy nghĩ, Sử Trường Đức đi lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Vân Thiên Hà, nói:

- Thiếu gia, người xem, hình như là thị vệ Tĩnh Vương Phủ đang giục ngựa hướng về phía chúng ta, có thể xảy ra chuyện gì hay không?

Vân Thiên Hà quay sang, quả nhiên nhìn thấy một thị vệ đã từng gặp qua tại vương phủ, người này đang cưỡi ngựa đi về phía bọn họ, vì vậy Vân Thiên Hà liền để Vân Bôn dừng lại chờ đợi.

Chỉ trong thời gian ngắn, tên thị vệ kia liền tới nơi, cũng không xuống ngựa, chỉ ngồi yên trên lưng ngựa ôm quyền hành lễ với Vân Thiên Hà nói:

- Đồ thiếu gia, tiểu vương gia thiết yến mời bằng hữu tại Tụ Hương Lâu, muốn thuộc hạ tới đây mời Đồ thiếu gia!

Vân Thiên Hà có chút không giải thích được, mới rời khỏi Tĩnh Vương Phủ không lâu, Đường Linh Vũ không hề đề cập tới, hiện tại trên đường trở về phủ, Đường Linh Vũ mới nói ra, bất quá ngẫm lại không có chuyện gì quan trọng, đáp lời:

- Vậy làm phiền ngươi dẫn đường!



- Thanh lâu?

Đi trên đường, Vân Thiên Hà nhăn mày lại, nghe được thị vệ họ Vương kia giới thiệu Tụ Hương Lâu, không khỏi bật thốt lên thầm hỏi, thần sắc nhất thời cổ quái, Đường Linh Vũ cư nhiên mời hắn đi thanh lâu chơi, hắn muốn làm gì? Lẽ nào hắn không biết chính mình nên vì phụ thân giữ đạo hiếu ba năm?

Nghe được Vân Thiên Hà nghi vấn, thị vệ họ Vương lập tức lắc đầu giải thích nói:

- Hà thiếu gia, ngươi nói vậy còn không biết, tuy rằng Tụ Hương Lâu này cũng thuộc về tính chất kinh doanh thanh lâu, nhưng toàn bộ nữ tử bên trong đều là quan nhân, cầm kỳ thị họa mọi thứ tinh thông, thi từ ca phú kinh tài tuyệt diễm, khúc nghệ kiếm vũ nhẹ nhàng mạn diệu, bình thường các vương công hậu duệ quý tộc, văn võ đại thần, thanh niên tài tuấn đều thích tổ chức một ít buổi tụ họp giao lưu tại nơi này, đồng thời tiêu tốn số tiền lớn để mời những thanh quan nhân này tới trợ hứng, Tụ Hương Lâu thuộc về nơi phong nguyệt cao nhã, khác xa so với thanh lâu bình thường!

Lời giải thích như vậy, Vân Thiên Hà mới hiểu được, bất quá càng là những nơi phong nguyệt cao nhã, bên trong càng tàng long ngọa hổ, nữ tử ở đây không làm nghề buôn bán da thịt, bởi vì cái cảm giác có thể sờ mà không thể ăn, càng có thể làm cho con người khó nhịn trong lòng, lưu luyến muốn trở lại, bất quá Vân Thiên Hà có hứng thú muốn biết nhất chính là, ông chủ phía sau màn của Tụ Hương Lâu này rốt cuộc là ai?

Một đường lướt qua, được vị Vương thị vệ giới thiệu, Vân Thiên Hà đối với Tụ Hương Lâu đã có chút ít lý giải của riêng mình.

Tại thành Đường Kinh, con người rất sớm hình thành văn phong, cấm các cuộc tranh đấu tàn nhẫn, thậm chí chuyện luận bàn võ học với nhau cũng có hạn chế nhất định, vương công quý tộc, đại thần văn võ, thanh niên tài tuấn trong Kinh Thành nhàn rỗi vô sự, thường thích gọi một ít bằng hữu, tổ chức những hoạt động tu hội như uống rượu mua vui, hoặc là tâm tình thi từ, đánh bạc vung tiền như rác, hoặc là giám định thưởng thức thi họa các loại…

Mà cái gọi là phong lưu, tự nhiên trong lúc cử hành những hoạt động này, phải có nữ tử xinh đẹp làm bạn, càng là nữ tử tại những nơi phong nguyệt cao nhã, lại càng biểu hiện ra những người này phong lưu không gò bó, lại càng có thể phụ trợ sự thưởng thức cao nhã mà bọn họ cho rằng khác hẳn so với người thường.

Còn Tụ Hương Lâu, chính là một nơi đứng đầu trong phương diện phong nguyệt cao nhã, ở đây mỗi ngày đều có một số hoạt động, có thể nói là ngày kiếm đấu vàng, tài nguyên cuồn cuộn, coi như là một ít thanh quan nhân được lưu ý ít nhất trong Tụ Hương Lâu cũng có mấy trăm lượng bạc, càng không cần phải nói với những hồng bài đứng đầu, hoặc là nữ nhân tài ba đệ nhất Đường Kinh. Đọc Truyện Online Tại TruyenGG

Dưới sự giảng giải rất rõ ràng của thị vệ họ Vương, Vân Thiên Hà theo hắn vòng vo qua mấy con phố, đi tới vị trí một chỗ rẽ khá rộng rãi, đã nhìn thấy được vị trí Tụ Hương Lâu.

Cách đó không xa, diện tích Tụ Hương Lâu có ít nhất hơn mười mẫu, thuần một màu điêu lan ngọc thế, sơn son thiếp vàng, tầng tầng đình đài lầu các lịch sự tao nhã, trước cửa có thể thấy hào nô cường tráng quần áo sang trọng, tinh thần phấn chấn đứng canh gác, mà phía sau cửa là hàng lang gấp khúc tỏa đi khắp nơi.

Vân Thiên Hà tới cửa, thấy một loạt xe ngựa trang trí xa hoa lộng lẫy, còn có khá nhiều kiệu quan lớn nhỏ, cùng với một đình đài chuyên dùng làm mã lan (nơi trông giữ ngựa – như trông giữ xe hiện nay của Việt Nam, chậc chậc so sánh khập khiễng, đc cái giới thiệu văn hótruyenggg.com tí) cực kỳ chu đáo, bên trong lộ ra rất nhiều danh mã khác nhau, dưới sự dẫn dắt an bài của khá nhiều hào nô qua lại, có vẻ ngay ngắn rõ ràng, không thấy có chút hỗn loạn nào, chỉ là hình ảnh bên ngoài, tràng diện đầy khí thế như vậy đã đủ cho bình dân bình thường, hoặc là tiểu phú nhìn vào mà khiếp sợ, một nơi tiêu tiền cao quý như thế này, xác thực không phải người bình thường có thể chen chân vào được.

Vân Thiên Hà mang theo Sử Trường Đức đi tới trước cửa Tụ Hương Lâu, mới xuống ngựa, lập tức có một hào nô mặt đầy nhiệt tình mỉm cười đi lên, nhưng nhãn thần của hắn lại đang không ngừng đánh giá Vân Thiên Hà từ trên xuống dưới, hình như liếc mắt sẽ ghi tạc hình ảnh của hắn trong đầu, để sau này có quay lại thì sẽ biết đường.

Đương nhiên, hào nô này nhận ra người thị vệ dẫn theo Vân Thiên Hà tới đây, do thị vệ Vương phủ đi mời, đồng thời tự mình dẫn tới đây, chỉ cần điều này đã làm cho hào nô biết được đây chính là bằng hữu của tiểu vương gia, không một chút chậm trễ, cực kỳ nhiệt tình cung kính nhận dây cương trong tay Vân Thiên Hà, Vân Thiên Hà vỗ vỗ mặt ngựa Vân Bôn, còn sờ sờ vào lỗ tai của nó một chút, Vân Bôn liền thuận theo để hào nô nắm dây cương đi vào mã lan, hưởng thụ bữa ăn ngon.

- A Lai, thưởng!

Vân Thiên Hà đối với phục vụ nhiệt tình chu đáo của hào nô này rất thỏa mãn, cũng biết một số quy củ tại nhưng nơi như thế này, không thể keo kiệt được, liền sai Sử Trường Đức thưởng cho mỗi người hai lượng bạc.

Sử Trường Đức vừa nghe, liền lấy từ trong người một túi bạc, rồi thưởng cho mỗi người hai lượng.

Hai tên hào hô kia tiếp nhận bạc trắng, nhãn thần nhất thời trở nên càng thêm nóng cháy, cười đến hai mắt híp lại thành đường kẻ, vội vã khom lưng cúi người tới chín mươi độ, cung kính mời hai chủ tớ Vân Thiên Hà đi vào.

Vừa vào cửa chính, đã thấy một cỗ hương khí xông vào mũi, đi qua hành lang thật dài, lại vượt qua một loạt đình đài lầu các, hương phòng nha trướng, dưới sự dẫn dắt của thị nữ, chuyển qua chuyển lại, đột nhiên nhìn thấy một phòng khách rộng rãi xuất hiện trước mắt, tựa như biệt viện quý tộc, thang lầu rộng thoáng, phóng khoáng thoải mái, phi thường tráng lệ.

Khi Vân Thiên Hà tiến vào phòng khách, chỉ thấy một đám thanh thiếu niên tuổi tác xấp xỉ nhau tụ tập trong phòng khách, có nói có cười, hắn liếc mắt liền nhìn thấy Đường Linh Vũ được đoàn người chúng tinh củng nguyệt vây tại chính giữa, trang phục giống như một tài tử phong lưu, tay cầm quạt giấy, nói nói cười cười có vẻ rất hưng thú.

Nhìn trang phục và thần tình lúc này của Đường Linh Vũ, Vân Thiên Hà quả thực có chút kinh ngạc, không nghĩ tới không chỉ Đường Linh Toa có hể có loại khí chất linh động dễ dàng thay đổi như vậy, mà Đường Linh Vũ cũng không hề rơi xuống hạ phong, trang phục khí chất này, quả thực là hình tượng một công tử phong lưu tiêu sái, làm người khác không thể không liếc mắt nhìn.

Bất quá biểu hiện tiếp theo của người này, cũng làm cho mọi người mở rộng tầm mắt.

Khi Đường Linh Vũ nhìn thấy Vân Thiên Hà đi vào, con mắt lập tức sáng ngời, liền đẩy mọi người xung quanh ra, đi lên vài bước, cười hắc hắc nói:

- Muội phu tốt, ngươi đến rồi a!

Vân Thiên Hà ngây người!

- A… Muội, muội phu?

Những thanh thiếu niên ở đây nghe được lời này, cũng bất chấp nói cười, đều quay sang nhìn, miệng há hốc, thần tình cứng đờ, vẻ mặt không thể tin tưởng.

Nhất là Đường Linh Vũ làm trò trước mặt đông đảo mọi người, nhìn về phía Vân Thiên Hà mở miệng kêu hai tiếng "muội phu", càng làm cho thanh thiếu niên ở đây như bị sét đánh, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt.

Giờ khắc này, ánh mắt tất cả mọi người trong phòng đều tập trung hết lên người Vân Thiên Hà.
Bình Luận (0)
Comment