Vô Dụng Tình Thánh

Chương 10

Ngồi ở trong chiếc xe Benz màu đen, Tiêu Thiên Ngao liếc con mắt toàn lòng trắng nhìn con trai một cái, mũi hừ một tiếng: “Đồ vô dụng, ta sinh ngươi làm gì? Ngay cả một nữ nhân cũng không giữ được, ngươi còn không bằng tiếp tục rời nhà trốn đi!”

Con dâu mới nói muốn về nhà để đóng gói hành lý, kết quả lão ngây ngốc đợi mấy ngày, lại chỉ đợi được con trai mình trở về, sau khi nghe ngóng mới biết được nó gây đại họa, suýt chút nữa làm chị của Tình Quân sinh non.

Lão thiếu chút nữa bị tin tức này làm tái phát bệnh tim, tức giận rất nhiều nên lão quyết định không nhúng tay, xem xú tiểu tử này tính như thế nào để thu xếp cục diện rối rắm đây.

Không nghĩ tới đứa con này của lão vô dụng tới cực điểm, đã nhiều ngày như vậy còn chưa thể thu xếp được, thậm chí hôm nay còn mặt dày chạy về nhà xin lão đến đây làm cứu binh.

Vốn là không định quản nhàn sự của xú tiểu tử này, nhưng là lão thật sự là nhớ thương nha đầu kia, ách………. Được rồi, lão thừa nhận, là lão càng nhớ thương tôn tử của lão trong bụng nàng hơn.

Tiêu Khải Phong tuy rằng rất muốn rống lên: “Lão già thối im miệng cho tôi”, nhưng mà bởi vì hiện tại anh có việc cầu ông, chỉ có thể nhịn, tùy ý lão ba vô tình nhục mạ anh.

Xe chậm rãi dừng trước cửa bệnh viện, Chung bá ngồi ở ghế phía trước vội vàng xuống xe mở cửa cho chủ tử, Tiêu Thiên Ngao lấy quải trượng, uy nghiêm xuống xe.

Tiêu Khải Phong im lặng phía sau, không tiếng động than thở vài câu, sau đó đi theo sau lão ba vào bệnh viện.

Đáp thang máy đi đến phòng bệnh hạng nhất ở tầng trên cùng, anh không nhìn đến bạn tốt đang canh gác ngoài cửa, mà Kiều Dịch Luân vừa nhìn thấy Tiêu Thiên Ngao thì lập tức chạy ra đón, cung kính cúi đầu chào ông.

“Tiêu bá phụ, ngài khỏe.”

Dừng lại cước bộ, đánh giá người trẻ tuổi thu hút trước mặt, ánh mắt Tiêu Thiên Ngao lợi hại nhìn Kiều Dịch Luân như chú chíp bông. (mèo sặc toàn tập, chíp bông a, mèo đảm bảo mèo k chém từ này đâu, của bác Tiêu đấy ạ)

Đột nhiên, lão cao giọng hỏi:“Nghe nói ngươi chính là người hại Khải Phong phá sản ?”

Bị ông hỏi làm mặt đỏ lên, Kiều Dịch Luân lập tức cúi đầu: “Dạ, thật có lỗi, là cháu sai lầm rồi.”

Tiêu Thiên Ngao lộ ra một chút mỉm cười, nâng tay vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Làm tốt lắm!”

Nếu không phải tiểu tử này làm cho con của lão phá sản, con của lão cũng sẽ không muốn đi tiếp cận Tình Quân, không có Tình Quân, con của lão cũng sẽ không về nhà, cho nên tính đi tính lại, hắn ngược lại lại là lập công.

“Khụ khụ……….”Nghe âm thanh khích lệ của lão, Tiêu Khải Phong cùng Kiều Dịch Luân đều bị sặc nước miếng.

Thật vất vả ngừng ho khan, Tiêu Khải Phong dở khóc dở cười nhìn bạn tốt: “Giống như mọi người trên toàn thế giới cho rằng là tớ xứng đáng bị phá sản.”

Hắn mím môi cười: “Thật có lỗi.”

Tiêu Khải Phong hất cằm với hắn: “Đi thôi, đi theo phía sau lão ba của tớ, chúng ta nhất định sẽ không bị đánh.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Tiêu Thiên Ngao đã đẩy cửa phòng bệnh ra, lớn tiếng gọi: “Tình Quân, ta đến đây!”

“A, ba ba, ách…….. Không, Tiêu lão tiên sinh, sao người lại tới đây?” Giang Tình Quân từ toilet bưng một chậu nước ấm đi ra, đang chuẩn bị vệ sinh thân thể cho chị gái, nhìn thấy lão đột nhiên xuất hiện, không khỏi hoảng sợ.

“Tiêu lão tiên sinh cái gì, gọi ta là ba ba!” Nghe được nàng cư nhiên gọi mình như vậy, Tiêu Thiên Ngao lập tức làm bản mặt hờn giận.

Cô cúi thấp khuôn mặt nhỏ nhắn khó xử, thì thào nói: “Nhưng là cháu đã quyết định không kết hôn với Khải Phong.”

“Vậy cũng vẫn gọi ta là ba ba, còn nhớ rõ lời ta nói không? Ngươi không lấy Khải Phong làm chồng thì ta sẽ nhận ngươi làm con gái nuôi.”

Vừa nói chuyện cùng cô, hai tròng mắt lợi hại quét về phía nữ nhân đang nằm trên giường bệnh. Nữ nhân này cho dù vẻ mặt tái nhợt mệt mỏi, nhưng vẫn xinh đẹp làm người khác thích mắt.

Nhìn thấy lão tiến vào, Giang Tâm Linh chính là dùng đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn kỹ lão, không nói lời nào.

“Được rồi, con gọi là được, ba ba, người làm sao có thể đến đây?” Giang Tình Quân không được tự nhiên sửa lại cách gọi.

“Nha đầu, ta là đến đòi nợ nga.”

“Đòi nợ?” Cô kinh ngạc trợn tròn hai mắt: “Con nào có thiếu tiền của người?”

“Ai nói ngươi nợ tiền ta? Khăn quàng cổ, ngươi còn nhớ rõ sao? Ngươi nói muốn đan một cái khăn quàng cổ tặng cho ta, nhưng là ngươi xem, thời tiết đã lạnh như thế, ngươi cũng không có tặng cho ta.” Lão cố tình ủy khuất bĩu môi.

“Ai nha, con đã quên !” Giang Tình Quân được lão nhắc nhở mới nhớ đến. Lúc trước cô xin lão đáp ứng làm cho Khải Phong về nhà, từng nhận lời đan khăn quàng cổ cho lão, nhưng là về sau lại đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô liền quên mất chuyện đan khăn quàng cổ đưa lão.

Lúc này, Tiêu Khải Phong nghênh ngang cùng Kiều Dịch Luân đi vào phòng bênh, liếc mắt một cái nhìn thấy trên tay bạn gái đang bưng một chậu nước rất nặng, vội vàng tiến lên phía trước.

“Tình Quân, để anh bưng giúp em……”

Mà Kiều Dịch Luân nhìn đến người trong lòng trên giường, cũng vội vàng xông lên trước: “Tâm Linh, em cảm thấy thế nào?”

“Roạt ──”

Sau đó hai người ướt sũng nhìn nhau.

Đưa tay lau nước trên mặt, quay đầu nhìn người bên cạnh cũng ướt như mình, Kiều Dịch Luân mặt không chút thay đổi hỏi: “Là ai nói đi vào theo lão ba của cậu sẽ không bị đánh?”

Tiêu Khải Phong cũng đưa tay lau nước trên mặt, cười khổ nói: “Chúng ta xác thực không có bị đánh đấy thôi, chính là chỉ bị hắt nước thôi mà.”

“Chúng ta đây còn muốn không cần đi ra ngoài?”

Anh hỏi lại:“Cậu nghĩ đi ra sao?”

Kiều Dịch Luân lắc đầu: “Không nghĩ!”

“Vậy đừng đi ra ngoài.” Nói xong, đưa tay tiếp nhận chiếc chậu không trong tay bạn gái: “Cục cưng, anh giúp em cất vào toilet.”

Giang Tình Quân xấu hổ nhìn thoáng qua cha nuôi, sau đó cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi, con không phải cố ý.” Thật sự là cô đối với việc công kích hai nam nhân này đã muốn thành thói quen.

“Không quan hệ, lại đây, ngồi xuống!” Tiêu Thiên Ngao hoàn toàn đem nơi này trở thành nhà của chính mình, tùy ý kéo cô đi tới mép giường bệnh ngồi xuống, Giang Tình Quân đến ngồi ở trên ghế đơn bên cạnh.

Chung bá vẫn như bóng với hình đem giỏ hoa quả cái giỏ để trên tủ đầu giường, sau đó tiếp nhận quải trượng trong tay chủ tử, đứng ở một bên.

Lúc này Tiêu Thiên Ngao cao giọng kêu:“Dịch Luân, còn đứng ở nơi nào làm chi? Còn không lại đây giúp bạn gái ngươi gọt táo, không biết đối với phụ nữ có thai ăn táo là tốt nhất sao?”

“Ách? Dạ……” Kiều Dịch Luân vội vàng đi lên trước, đầu tiên là thật cẩn thận quan sát sự quyết tâm trên sắc mặt bạn gái, phát hiện cô một chút biểu tình cũng không có, vội vàng từ trong giỏ hoa quả lấy ra một quả táo, cũng tìm được dao gọt hoa quả, đứng ở bên giường gọt gọt gọt.

Tiêu Thiên Ngao thầm cười đối diện cùng Giang Tâm Linh, giây lát sau, không khỏi đối với nữ nhân này rất là tán thưởng. Lão chưa từng có gặp được một nữ nhân dám dùng loại ánh mắt lạnh lùng này nhìn lão.

“Nha đầu, cho ta nhận làm con gái nuôi đi!” Lời vừa ra khỏi miệng, lão khiến cho tất cả mọi người trong phòng bệnh lắp bắp kinh hãi.

“Lão ba, người điên rồi, chính là nữ nhân này sắp đặt hãm hại tôi phá sản, người đem cô ta thu nhận làm con gái nuôi có phải hay không muốn cho công ty người cũng phá sản a?” Tiêu Khải Phong đối nữ nhân này vẫn như cũ một chút hảo cảm đều không có, vội vàng tỏ vẻ phản đối.

“Ngươi câm miệng cho ta!” Thình lình lão gầm lên một tiếng, trách cứ con trai, lập tức thay vẻ mặt ôn hòa: “Nếu ngươi có hứng thú học kinh doanh, ta có thể đem công ty của ta giao cho ngươi quản lý hai mươi tư năm.”

Lão luôn luôn chờ đợi tôn tử lớn lên trong hai mươi tư năm đến phát sầu được rồi, công ty lão nên giao cho ai quản lý, tên xú tiểu tử Khải Phong kia không đáng trông cậy vào, hắn đã sớm tỏ vẻ không có hứng thú đối với học kinh doanh.

Hôm nay thấy nha đầu này, lão cảm thấy cô rất quyết đoán, thực thích hợp làm một thương nhân, hơn nữa cô vẫn là chị gái của con dâu, cũng coi như là người một nhà.

“Cái gì?” Tiêu Khải Phong lại nhịn không được muốn phát biểu ý kiến.

“Ngươi cút ra ngoài cho ta!” Tiêu Thiên Ngao bỗng dưng đứng lên, tự mình động thủ đem con đẩy ra ngoài phòng bệnh.

Bất quá, trong nháy mắt ngay lúc lão đem con đẩy ra khỏi phòng bệnh, đã nói nhỏ bên tai con: “Ngươi còn không muốn nghĩ tới lão bà sao?”

Vấn đề này làm cho Tiêu Khải Phong lập tức im miệng, ngoan ngoãn bị nhốt ở ngoài cửa, một mình ai oán.

Đi trở về bên giường, lại ngồi vào bên giường, đang muốn tiếp tục cùng Giang Tâm Linh nói điều kiện, nàng lại mở miệng.

“Tiêu lão, cháu biết hôm nay ngài tới nơi này mục đích là gì, nhưng cháu không muốn làm con gái nuôi của ngài, cũng không tưởng thay ngài quản lý công ty hai mươi tư năm, bất quá, chỉ cần ngài có thể đáp ứng cháu mấy điều kiện, cháu nguyện ý làm cho Tình Quân gả cho Tiêu Khải Phong.”

“Chị———-” Giang Tình Quân ở một bên nghe được quyết định của chị gái như vậy, nóng vội muốn xóa đi ý niệm này của nàng trong đầu, nhưng là vừa mở miệng đã bị Giang Tâm Linh ngắt lời.

“Tình Quân em đừng nói chuyện!” Ngăn lại lời nói của em gái, cô tiếp tục đối Tiêu Thiên Ngao nói: “Thứ nhất, cháu muốn Tiêu Khải Phong đem toàn bộ tài sản sở hữu để Tình Quân đứng tên; thứ hai, cháu muốn ngài viết một phần di chúc vĩnh viễn không thể sửa, di chúc người thừa kế chỉ có thể là Tình Quân; thứ ba, cháu muốn Tiêu Khải Phong lập một cam kết, nếu sau này hắn ly hôn với Tình Quân thì phải buông tha cho quyền nuôi nấng cùng quyền thăm hỏi đứa nhỏ; thứ bốn, cháu muốn Tiêu Khải Phong trong lúc đăng ký kết hôn đồng thời cũng ký luôn vào hiệp nghị thư ly hôn, sau hiệp nghị thư ly hôn có ghi chú rõ hắn không có được chút gì quyền lợi phân chia tài sản, giấy hiệp nghị ly hôn này sẽ do cháu cất giữ, trong tương lai hắn có hành vi thực có lỗi với Tình Quân, giấy hiệp nghị thư này liền có hiệu lực.”

Giang Tâm Linh không hề nháy mắt, lạnh lùng nhìn lão nhân trước mặt. Đây là chút tài cán nàng có thể vì em gái mà lo lắng tốt nhất có thể.

Từng đối với Tiêu Khải Phong có mê luyến cùng lòng trả thù, đã muốn cho mọi việc qua đi như mây khói, hiện tại cô sống nhân sinh mục đích chỉ có hai cái, một là sinh hạ cục cưng trong bụng, hai là nhìn em gái được hạnh phúc.

“Nha đầu, sinh ý của ngươi thật là thống khoái! Dịch Luân, ngươi nghe được không?”

“ Nghe được.” Kiều Dịch Luân đã gọt gần xong quả táo không khỏi vì người trong lòng đổ một phen mồ hôi lạnh. Cô làm sao có thể đề ra điều kiện quá mức như vậy?

“Ngươi không phải luật sư sao? Tất cả những văn kiện đó đều giao cho ngươi chuẩn bị, không cho phép làm sai!” Tiêu Thiên Ngao ngay cả do dự đều không có, chấp nhận mọi điều kiện đó.

Kiều Dịch Luân hơi trầm ngâm, vội vàng gật đầu: “Dạ!”

Quay đầu cho hắn một ánh mắt “Ngươi thực bổn”, Tiêu Thiên Ngao nhắc nhở: “Quả táo gọt xong không phải dùng để xem, còn không mau tới đút cho bạn gái ngươi ăn?”

“Nga……” Vội vàng tìm được một chiếc đĩa, cắt quả táo thành từng miếng nhỏ, sau đó cắm trên đó cái dĩa, thế này mới đem đĩa táo đưa tới trước mặt Giang Tâm Linh.

Nhưng cô lại ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn, mà là đối em gái phân phó: “Tình Quân, nghe lời chị, không cần sinh khí với Tiêu Khải Phong lần nữa.”

“Em không cần!” Giang Tình Quân lại nhất miệng kiên quyết phản đối.

“Tình Quân, Tiêu Khải Phong là người em yêu.”

Nam nhân kia lúc đối mặt với Tình Quân, đã trở nên không giống là Tiêu Khải Phong cô từng quen biết, cô thực khẳng định hắn yêu Tình Quân, hơn nữa yêu thật sâu đậm, cho nên hắn nguyện ý nhịn một phen, cô biết cả đời em gái sẽ không phải lo ăn mặc tài phú, lại càng không phải lo hạnh phúc.

“Nhưng là anh ý lại đánh người!” Giọng cô rất cao, nghĩ đến bộ dáng bạo lực của anh, cô liền cảm thấy rất sợ hãi.

“Nếu hắn dám đánh em, hắn sẽ lại phá sản, hơn nữa, nếu hắn lại phá sản như chị nói, nhất định sẽ đói chết đầu đường, hắn không ngu xuẩn như vậy!”

Nói tới đây, cô quay đầu nhìn về phía nam nhân vẫn đứng ở bên người mình.

“Ta hy vọng trong nửa tháng có thể nhìn thấy văn kiện đó, ngươi có thể đi rồi.”

Đối mặt với ánh mắt tuyệt tình của cô, Kiều Dịch Luân chính là đưa tay cầm lấy một miếng táo đưa đến bên miệng cô, ôn nhu nói: “Anh cam đoan văn kiện trong nửa tháng nhất định có thể đưa tới trước mặt em, nhưng là hiện tại, anh nghĩ ở tại đây với em.”

Giang Tâm Linh không đáp lại, lại đem tầm mắt nhìn về phía ông lão: “Tiêu lão, ngài mang Tình Quân đi thôi, làm cho nó hảo hảo nói chuyện với Tiêu Khải Phong, chờ văn kiện làm thỏa đáng, cháu sẽ chọn ngày làm cho bọn họ đăng ký trước, hôn lễ chờ đứa nhỏ sinh ra sẽ làm sau, đứa nhỏ của bọn họ không thể sinh ra mà không hợp pháp.”

Tiêu Thiên Ngao mỉm cười: “Hảo, chúng ta đã quyết định rồi!”

Xem đi, gừng vẫn là lão lạt, lão vừa xuất mã liền thu phục tất cả, Khải Phong ngu ngốc kia chỉ biết là theo Tình Quân xuống tay, không biết nếu muốn làm cho Tình Quân ngoan ngoãn nghe lời, nhất định phải thu phục chị nàng trước.

“Không tiễn.”

Lão đứng lên, từ trên sô pha kéo con dâu: “Đến, con dâu, cùng ba ba về nhà nghỉ ngơi một chút, con yên tâm, chị con sẽ có người chiếu cố, ba ba đã phân phó Chung tẩu giúp chị con làm canh thập toàn đại bổ, giữa trưa Chung tẩu đưa đến, nàng sẽ chiếu cố chị con thật tốt.”

Giang Tình Quân đơn thuần nhất thời không bắt bẻ, liền như vậy bị lão hồ li lừa cách.

Trong phòng bệnh đã yên tĩnh, Giang Tâm Linh thế này mới tiếp nhận miếng táo Kiều Dịch Luân đưa tới, bỏ vào trong miệng chậm rãi nhấm nuốt, sau khi nuốt miếng táo vào bụng, cô hít sâu một hơi, lạnh giọng mở miệng.

“Ngươi đã thấy thủ đoạn ta đối phó Tiêu Khải Phong, hẳn là biết tâm cơ của ta có bao nhiêu lớn, phàm là người có lỗi với ta, ta chẳng những sẽ không từ thủ đoạn mà đối phó hắn, còn có thể hận hắn cả đời, cho nên, ta sẽ không tha thứ cho ngươi, vĩnh viễn cũng sẽ không!”

“Nhân tiện, nhờ ngươi giúp ta nói với Tiêu Khải Phong, ta nguyện ý làm cho Tình Quân gả cho hắn, không phải bởi vì ta đã tha thứ cho tất cả những gì hắn gây ra cho ta, cũng không phải bởi vì cảm kích hắn nguyện ý buông tha ta, ta chỉ là muốn làm cho em gái ta hạnh phúc mà thôi. Từ hôm nay trở đi, sẽ có đôi mắt luôn luôn ở sau lưng để ý hắn, nếu hắn dám làm chuyện gì có lỗi với em gái ta, ta sẽ không tiếc hết thảy mà đại giới tiến hành trả thù.”

Ngồi ở bên giường, Kiều Dịch Luân ánh mắt ôn nhu thật sâu chăm chú nhìn hai mắt cô: “Ở thời điểm em còn dây dưa bên người Khải Phong, anh cũng đã yêu em, thực yêu thực yêu, nhưng là thời điểm đó, anh không có tự tin đem người xuất sắc như em từ bên hắn đoạt về, cho nên anh lựa chọn yên lặng nhìn em bị thương tổn, đây là anh sai.”

Nâng nhẹ tay vén sợi tóc vướng trên trán cô: “Trong cuộc sống lúc chúng ta đào vong, anh vẫn thực yêu em, nhưng là mỗi ngày đều sống trong áy náy với Khải Phong, không dám hướng em biểu lộ tâm ý của anh, thẳng đến hôm nay, anh càng yêu em, cho nên, vô luận là em như thế nào đối với anh, anh cũng sẽ không rời đi, em có thể hận anh, có thể trả thù anh, có thể tra tấn anh vô chừng mực, nhưng chính là không thể đuổi anh rời xa khỏi em.”

“Ngươi……” Nhìn ánh mắt hắn kiên định, Giang Tâm Linh chợt không nói gì.

Trong căn phòng rộng lớn ở Tiêu gia, Giang Tình Quân sợ hãi ngồi trước bàn ăn. Không có chị gái ở bên người cô, không có người cần cô bảo hộ, dũng khí của cô liền lập tức hoàn toàn biến mất tiêu không thấy.

Vụng trộm liếc liếc mắt một cái nhìn Tiêu Khải Phong ngồi ở bên người cô. Vừa mới trên đường từ bệnh viện trở về, anh đều dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn cô, nhìn đến nỗi thiếu chút nữa là cô mở cửa xe chạy trốn.

Thật là, như thế nào mà anh vẫn dùng cái loại ánh mắt là lạ này nhìn cô a?

Ánh mắt anh giống như cũng không quá đáng sợ, khóe môi còn mang biểu tình tựa tiếu phi tiếu, tam không ngũ khi còn dùng tay quấy rầy một chút tóc và mặt cô.

Cô ở trong lòng khóc thét, rốt cuộc anh muốn làm sao! Có phải hay không là đang trả thù cô mấy ngày hôm trước đối với anh làm những hành động quá mức?

Chung bá đi từ phòng bếp đi ra bưng một bát đuôi cá kho tàu (Mèo: món nỳ lạ à nghen, cơ mà Mèo ghét ăn cá, hic) đặt lên trên bàn ăn, Tiêu Khải Phong lập tức gắp một miếng, cẩn thận đem xương cá gỡ bỏ, ân cần đưa tới bên miệng lão bà, ôn nhu dụ dỗ: “Ngoan, há miệng ra nào.”

Giang Tình Quân bị hành động ân cần của anh làm sợ tới mức ngược lại lại đem miệng mình gắt gao mím chặt lại. Lòng trả thù của anh sâu như vậy, có thể hay không tại đây đem thuốc độc bỏ vào cá kho tàu định độc chết cô? (Mèo: Quân tỷ, tỷ đi làm tiểu thuyết gia phụ Phong ca được a, sợ tỷ quá ạ, Phong ca sao dám hại tỷ và cục cưng chứ)

Hành động của cô làm cho khóe môi Tiêu Khải Phong không chịu khống chế mà run rẩy một chút. Cô nàng này nhất định phải biểu hiện sợ hãi anh rõ ràng như vậy sao?

Anh cũng không phải là lão hổ ăn thịt người, làm chi sợ anh như vậy chứ?

Nhưng mà hiện tại anh cũng không dám phát hỏa đối với cô, thật vất vả mới lừa được lão bà trở về, như thế nào anh cũng không thể làm cho cô lại chạy mất được.

“Em không thích ăn cá sao? Nếu không thích, anh bóc tôm cho em ăn.” Nói xong, anh bỏ đũa xuống, lấy tay bóc vỏ một con tôm béo.

“Em…….” Giang Tình Quân hướng cha nuôi phát đi một ánh mắt cầu cứu. Làm sao bây giờ? Cô rất không quen Khải Phong như vậy a!

Chỉ trong chốc lát, một con tôm thơm lừng đã được đưa tới bên miệng cô.

“Bảo bối, mau ăn a, tôm nếu bị nguội ăn sẽ không ngon.”

Miệng của cô mím càng nhanh. Cô rất sợ hãi nha!

Cái này thật làm Tiêu Khải Phong phải bốc hỏa, anh “ba” một tiếng đem con tôm ném vào cái bát trước mặt cô, tiện tay lấy cái khăn ăn lau lau tay.

“Giang Tình Quân, nếu em không muốn ăn hoặc là không thích ăn thì nói một câu, không chịu hé răng như vậy là định làm gì?”

“Ô…….” Vừa bị mắng một câu, cô liền không nhịn được, nước mắt đổ rào rào rớt xuống. (Mèo: tỷ khóc mà tác giả dùng từ “rào rào”mới sợ chứ)

Cô thật nhớ chị gái nga, thực không hiểu chị làm chi nhất định phải bắt cô cùng Khải Phong về nhà?

“Ba” một tiếng, Tiêu Thiên Ngao cầm chiếc đũa trong tay đập mạnh xuống bàn: “Xú tiểu tử, ngươi phát hỏa cái gì? Có chuyện gì không thể hảo hảo giảng giải với con dâu ta sao?”

Nhưng là Tiêu Khải Phong không đối lại ông, xoát chút đứng lên, sau đó cánh tay dài chụp tới, đem tiểu nữ nhân vì sợ hãi mà khóc ôm vào trong ngực.

Anh ôm cô bước lên lầu, thanh âm buộc chặt đến cực điểm: “Chúng ta cần hảo hảo nói chuyện với nhau!”

Anh quả thực là chịu không nổi Tiểu Bạch ngây ngốc này, cô thực nghĩ là anh không nhận ra cô đang sợ anh sao?

Anh thừa nhận anh động thủ với chị cô là có chút quá, hơn nữa ra tay với nữ nhân cũng làm cho anh cảm thấy chính mình thực không ra gì, nhưng hại chị cô thiếu chút nữa sinh non là chuyện thật ngoài ý muốn.

Tiêu Thiên Ngao ở phía sau bọn họ lớn tiếng kêu lên: “Xú tiểu tử, ngươi ôn nhu một chút cho ta, đừng làm con dâu ta sợ hãi!”

Tiêu Khải Phong cũng không thèm để ý đến ông, cẩn thận ôm cô đi vào phòng, cẩn thận đặt cô vào trên chiếc giường lớn thoải mái của mình, sau đó chặn lên người cô, bất quá anh nhớ rõ tránh đi bụng của cô.

Giang Tình Quân bị hành động của anh làm sợ tới mức nước mắt càng rơi nhiều, anh có chút không kiên nhẫn, cũng có chút đau lòng gầm nhẹ một tiếng: “Giang Tình Quân, rốt cuộc em đang khóc cái gì?”

“Ô……” Hai mắt cô đẫm lệ lên án: “Anh thật hung dữ………..”

“Em……” Bất đắc dĩ đem mặt mình vùi vào hõm vai cô, âm thanh buồn buồn nói: “Anh thật sự là thua em rồi.”

Anh thực hung? Làm ơn, từ trên đường từ bệnh viện về nhà anh vẫn là mỉm cười đối với cô, cô cư nhiên lên án anh thực hung?! (Phong ca, anh cười kiểu gì mà làm Quân tỷ sợ vậy ^___^ )

Có lầm hay không? Ai mới là người hung dữ a?

Đột nhiên, ánh mắt anh ngưng lại, ngẩng đầu, quả nhiên nhìn đến trên cổ cô còn đeo sợi dây chuyền cùng chiếc nhẫn ruby bảo bối kia.

Tay anh bắt lấy chiếc nhẫn, hơi dùng chút sức giật nó ra, hành động này càng làm cho Giang Tình Quân khóc to hơn nữa.

“Ô……….. Anh đưa lễ vật của tiểu ca ca trả lại cho em……..” Cô ngồi xuống muốn lấy lại chiếc nhẫn, nhưng mà giây tiếp theo thì sợi dây chuyền bị anh ném sang một góc, mà chiếc nhẫn kia kỳ lạ lại bị anh đeo vào tay cô.

Điều này làm cô quên khóc, ngây ngốc hỏi: “Vì sao anh muốn đeo chiếc nhẫn này vào tay em?”

“Bởi vì đây là chiếc nhẫn đính hôn mười tám năm trước anh tặng cho vị hôn thê, nhẫn đính hôn không đeo ở tay lại đeo trên cổ, em vẫn làm vậy thật không sử dụng đúng chức năng của nó có biết không?”

“Anh nói cái gì?” Giang Tình Quân kinh ngốc.

‘Anh nói, anh chính là tiểu ca ca kia đã đưa quà sinh nhật cho em, em có biết không?”

“Nhưng mà….” Tiểu ca ca tốt như vậy, nhưng Khải Phong trước mặt lại hung dữ như vậy, làm sao có thể là cùng một người đâu?

“Em hoài nghi lời nói của anh?” Trừng mắt, hiện lên hung quang.

“Kia…… Anh chứng minh như thế nào?” Giang Tình Quân ở thời điểm cần thiết cũng thực thông minh.

“Ở mặt trong chiếc nhẫn có phải hay không có một chữ X viết kép?”

“Ách…..” Cô nao nao. Nhẫn này là bảo bối của cô, cơ hồ mỗi ngày đều sờ xem, đương nhiên biết mặt trong nhẫn đúng là có một chữ X viết kép.

“Chữ X kia chính là viết tắt của họ Tiêu, nhẫn này là tín vật đính ước của ông nội anh năm đó tặng cho bà nội, bởi vì anh là cháu trai duy nhất của Tiêu gia, cho nên bà nội liền đem chiếc nhẫn bà yêu nhất này để lai cho anh.”

Trên thực tế, liền ngay cả chính anh cũng chưa nghĩ đến, lúc ấy còn trẻ không biết, cảm thấy việc ngây thơ loại này làm tổn hại hình tượng nam tử hán của mình, cho nên mới có hành động thuận tay đem tín vật bà nội cho anh quăng cho người khác, thế nhưng thật sự tạo thành một đoạn tình cảm lưu luyến.

Giang Tình Quân thực ngốc chớp chớp mắt to: “Nói như vậy…. Anh thật sự chính là tiểu ca ca năm đó đã đưa quà sinh nhật cho em sao?”

Anh sủng nịch nhéo nhéo cái mũi đáng yêu của cô: “Đúng như em nói!” Nói xong, anh không nhịn được hôn nhẹ đôi môi hồng nộn của cô một chút: “Cục cưng, không cần lại sợ anh, anh thề anh vĩnh viễn cũng sẽ không hung với em……”

Mùi hương trên thân thể cô thật thích, vẫn là loại hương vị quả táo nhẹ nhàng, hơn nữa trong đó còn có thêm một chút hương sữa, làm cho anh sau khi ngửi thấy, trong cơ thể không tự chủ được sinh ra một loại xôn xao không thể khống chế.

Nga ông trời, anh thật sự là chịu không được nha !

Anh thật muốn co, thật muốn thật muốn!

Trời biết trong lúc cáu kỉnh với cô, anh muốn nhất chính là thân mình mềm mại hoạt nộn, còn có mùi hương mê người này trên người cô.

Xúc động thoáng chốc bao phủ tâm trí anh, tuy rằng biết rõ hiện tại không phải thời cơ tốt, nhưng là anh vẫn đang lựa chọn hướng xúc động mà đầu hàng.

Tiêu Khải Phong gầm nhẹ một tiếng, hôn trụ cánh môi phấn hồng của cô, dùng sức hút, hai tay cũng không chịu khống chế bỏ đi ràng buộc trên người của cả hai.

Nếu hôm nay không thể được thỏa mãn trên thân thể cô, nhất định anh sẽ nổi điên!

Giang Tình Quân bị anh thình lình hôn nồng nhiệt khiến cho mặt đỏ tim đập, mùi xạ hương nam tính trên người anh cũng làm cô nhớ lại những lúc hai người từng thân mật.

Nhưng cô vẫn đang bảo trì một tia lý trí, sợ hãi nhắc nhở anh:“Hiện tại là…… Giữa trưa……”

“Không có điều luật pháp nào quy định giữa trưa không thể……” Anh là luật sư, rất rõ ràng các điều lệ luật pháp.

“Nhưng là….. Bác sĩ nói…… Không thể……” Tuy rằng bác sĩ nói sau khi được ba tháng, có thể thích hợp làm một chút, nhưng là cục cưng của nàng còn vài ngày nữa mới được ba tháng a.

“Anh hứa nhất định sẽ cẩn thận……” Thanh âm khàn khàn làm ngay cả anh cũng không thể tin tưởng đó là thanh âm của chính mình.

Ông trời nha, mang thai cư nhiên có thể làm dáng người một nữ nhân trở nên tốt như vậy, anh tham lam xem kỹ vuốt ve thân thể tuyết trắng mê người kia.

Bộ ngực của cô lớn hơn, bụng cũng có một chút thịt gợi cảm, tỉ lệ dáng người so với trước kia trở nên rất tốt.

Anh cơ hồ không thể tưởng tượng chính mình như thế nào mê luyến một nữ nhân, mê luyến làm cho anh giống như chưa từng có chạm qua thân mình nữ nhân nào, tưởng một ngụm đem cô nuốt vào bụng.

Anh cẩn thận lại chú ý hôn lên mỗi tấc da thịt của cô, dùng môi âu yếm mỗi một chỗ mẫn cảm của cô, thẳng đến khi thần trí cùng thân thể cô hoàn toàn bị lạc trong nhu tình của anh…………
Bình Luận (0)
Comment