C114
C114C114
CHƯƠNG 114: Thư viện điên cuồng (8)
Ngoại trừ đáp án “khác người” của số 1, còn lại số 2 và số 5 đều trả lời khá thỏa đáng.
Đáp án của số 2 là số 1 và số 7.
Đáp án của số 5 là không biết.
Kể từ câu hỏi đầu tiên cho tới giờ, số 5 đều trả lời khá thành thật, không đắc tội ai.
Sau khi thấy đáp án của mọi người, số 1 trở nên sốt ruột. “Sao... Sao mọi người đều chọn tôi vậy? Tôi giống ếch xanh chỗ nào?”
Nếu không có giọng nói điện tử biến âm thì lúc này giọng điệu của số 1 sẽ vô cùng căng thẳng và hoảng sợ, thậm chí còn ngập tràn sự khó hiểu.
Nhưng không ai giải thích cho người này cả.
Số 1 càng thêm bất an, giương ánh mắt cầu cứu nhìn sang Thời Kim Lam.
Thời Kim Lam: “2”
Cô không hiểu vì sao số 1 lại coi mình như cái phao cứu mạng, nhưng vì ánh mắt quá đỗi nóng bỏng của người này, cô đành phải nói: “Có lẽ là vì bạn được mọi người yêu thích đấy.”
Số 1: “?2"
Sau khi nhanh chóng giải đáp thắc mắc của số 1, Thời Kim Lam lại nói: “Câu hỏi tiếp theo, nếu cuối cùng không tìm được ếch xanh thì mọi người sẽ làm gì?” Cô nhìn số 7, “Bạn là người đặt câu hỏi, vậy bạn công khai đáp án đầu tiên đi?”
Số 7 nhìn chằm chằm cô, nhưng cũng không nói gì mà chỉ lật giấy note lên để lộ đáp án của mình.
Trống không.
Người này không viết gì cả.
Số 1 lập tức nói: “Hóa ra còn có thể không viết gì hả?” Trông người này cứ như vừa phát hiện ra châu lục mới, sau đó còn ủ rũ gục đầu siết chặt bộ đồ hóa trang, có vẻ đang hối hận vì trước đó mình không nghĩ ra cách không viết gì vào giấy.
Những người khác không thèm tiếp chuyện số 1, hầu hết đều cảm thấy người này ngu ngốc hết thuốc chữa rồi. Số 4 nói: “Bạn không viết đáp án mà còn muốn hỏi như thế làm gì?”
Câu hỏi của số 7 chẳng khác gì cây gậy đâm chọt khiến các người chơi nghi ky lẫn nhau.
Số 7 chẳng hề để tâm nói: “Hỏi cái gì là quyền của tôi, mà trả lời thế nào cũng là quyền của tôi. Bạn cũng có thể không trả lời, tôi có ép bạn trả lời đâu?”
Nói thì nói vậy, nhưng thái độ của số 7 vẫn khiến người khác khó chịu.
Số 4 cười nhạt, lật giấy note lại, mặt trên cũng trống rỗng.
Người này cũng không trả lời câu hỏi khiến cái đầu thú bông của số 1 càng cúi xuống thấp hơn, đáy mắt ánh lên vẻ khó tin. Hiển nhiên số 1 không ngờ số 4 cũng không trả lời câu hỏi. Số 6 nhìn sang Thời Kim Lam một cách ẩn ý, “Hai chúng ta cùng công khai đáp án nhé?”
Thời Kim Lam lập tức gật đầu, “Được.”
Hai người các cô lật giấy note lên gần như cùng một lúc. Giấy note của số 6 cũng trống không giống hệt số 4 và số 7.
Mà giấy note của Thời Kim Lam lại chỉ có một chữ... Salad.
Những người còn lại: “...'
Các khán giả xem livestream: “Ha ha ha ha ha ha ha ha.” Số 6 nhìn Thời Kim Lam, môi mấp máy định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T YT- Đáp án này nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người, nhưng nghĩ lại thì họ lại thấy việc cô trả lời như vậy rất hợp lý.
Những người còn lại giữ tâm thái “mắt không thấy thì tâm không phiên” mà nhìn đi chỗ khác, tất cả cùng đổ dồn ánh mắt về phía bốn người chưa công khai đáp án còn lại.
Số 1 bất chấp tất cả, kêu lên một tiếng: “Sao mọi người lại như thế cơ chứ? Đã bảo phải trả lời câu hỏi, kết quả lại có nhiều người bỏ trống như vậy. Mà người duy nhất viết đáp án thì lại trả lời kiểu đó... Có khác gì không trả lời đâu?”
Số 6 đề nghị tìm kiếm ếch xanh thông qua phương pháp từng người đặt câu hỏi và trả lời, chứ không phải hỏi câu nào trả lời ngay câu nấy, chính là để tránh cho ếch xanh phát hiện manh mối từ lời nói của mọi người, ngụy trang thành người chơi và khiến trò chơi “đoán xem tôi là ai” này càng thêm khó khăn. Đồng thời, người chơi cũng có thể chứng minh bản thân không phải ếch xanh với mọi người bằng cách trả lời các câu hỏi. Có tổng cộng tám câu hỏi, bỏ trống một câu đồng nghĩa với việc người đó mất đi một cơ hội chứng minh mình không phải ếch xanh. Thông thường sẽ không có ai muốn bỏ lỡ số cơ hội ít ỏi ấy trong thời khắc nghiêm túc như thế này.
Thời Kim Lam chống hai tay lên cằm, nói: “Vậy bạn viết gì?
Số 1 lấy lại tinh thần, lật mở đáp án của mình.
Cố xử lý [Hồn ma..JPG]
Thời Kim Lam: “...'
Những người còn lại: “...'
Hình vẽ hôn ma được vẽ rất sống động, đeo mũ tím đậm, nhe răng sắc nhọn. Bất cứ ai từng gặp bé Ác Mộng đều có thể nhận ra hình vẽ này vẽ nó.
À thì... Nói sao nhỉ... Có ý chí lắm.
Thời Kim Lam nhìn số 1 bằng ánh mắt như nhìn anh hùng xông xáo, làm số 1 ngại ngùng ôm mặt, “Tôi không biết phải trả lời thế nào nên đành nghĩ ra một biện pháp miễn cưỡng khả thi.”
Miễn cưỡng khả thi chỗ nào chứ, rõ ràng là bất khả thi. Bé Ác Mộng là hóa thân của hệ thống, bản chất nó chính là thế giới ác mộng, nếu có thể xử lý được thật thì đã không có nhiều người chơi như vậy bị nhốt trong trò chơi.
Số 6 lại còn nói như thật: “Vậy đến ba phút cuối, chúng ta thử xem có gọi nó ra được không, nếu gọi được thì giao nó cho bạn xử lý nhé.”
Số 1:“... Không cần đâu, người ta chỉ nói cho sướng miệng thôi, làm gì có khả năng xử lý được bé Ác Mộng thật.
Vài câu đùa giỡn qua đi, chỉ còn lại đáp án của ba người.
Đáp án của số 2 là tôi không phải ếch xanh.
Rõ là hỏi một đăng, trả lời một nẻo. Ngoài ra còn khá khó hiểu, bởi từ nãy tới giờ số 2 luôn ít khi lên tiếng, không giống kiểu người chơi sốt ruột chứng minh bản thân không phải ếch xanh.
Trong trò chơi này, nếu ếch xanh không muốn bị tìm ra và giết chết thì phải nghĩ cách moi móc thông tin hữu ích để ngụy trang thành người chơi và đánh lạc hướng dư luận.
Mà người chơi không muốn bị nghi ngờ là ếch xanh cũng phải tham gia tích cực và tiết lộ những thông tin hữu ích cho người cùng phe. Ấy vậy mà lại có một người cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình, nghĩ thế nào cũng thấy bất thường.
Số 3 cũng chậm chạp lật mở giấy note của mình.
Không muốn chết.
Ba chữ ngắn ngủi tiết lộ rõ ý chí sinh tôn mãnh liệt của số 3. Nhưng nếu hiểu theo một góc độ khác, cũng có thể nói số 3 tình nguyện giết chết bất cứ ai còn thuộc diện nghi ngờ không cùng phe với mình.
Tiếp theo là số 5.
Số 5 vẫn cực kỳ thành thật viết hai chữ “không biết”, trông chẳng khác gì cái máy lặp lại.
Tuy nhiên lần này số 5 còn giải thích thêm một câu: “Câu hỏi này quá vô nghĩa, tôi nghĩ mọi người đều không muốn vạch trần mặt tăm tối của bản thân trước những người khác, cho nên chưa chắc sẽ viết vào giấy đúng suy nghĩ của mình, vậy nên tôi mới quyết định trả lời là không biết.”
Số 5 nói như vậy cũng là ngâm muốn nói cho những người khác biết, nếu thật sự rơi vào cảnh người sống kẻ chết thì đáp án của những câu hỏi này sẽ chẳng còn quan trọng nữa, mà quan trọng là vật phẩm và sức chiến đấu của các người chơi.
Không ai muốn trở thành vật hi sinh cho người khác. Nếu không có chứng cứ vô cùng thuyết phục để tìm ra ếch xanh thì các người chơi sẽ không thể nào hợp tác một cách đoàn kết được. Mặc dù trước đó đã có lời giải thích hợp lý nhằm loại trừ số 3, số 6 và số 8 không phải ếch xanh, nhưng vẫn không ai dám thật lòng tin tưởng ba người họ. Bỏi dù sao làm gì có ai biết chắc liệu đám ếch xanh lẫn trong các người chơi có trí thông minh siêu việt hay không, biết đâu bọn chúng cố tình làm vậy để xóa bỏ hiềm nghi cho mình. Nói tóm lại, không thể tìm ra ếch xanh thật sự thông qua trò chơi hỏi đáp chỉ bằng cách dựa vào số đông nghi ngờ thiểu số.
Xem lại thời gian, hiện tại đã qua hai mươi phút. Thanh đồng hồ đếm ngược dần chuyển sang màu đỏ như máu, khiến áp lực đè nặng trong lòng tám người ngôi đây. “Nói thì nói vậy, nhưng hiện tại mọi người có cách khác để tìm ra ếch xanh không?” Số 6 buông thống tay.
Mặc dù lời nói của số 6 là câu hỏi, nhưng thái độ của người này lại vô cùng ung dung, không hề sợ cuối cùng không tìm ra ếch xanh sẽ bị thế giới ác mộng tiêu diệt. Thời Kim Lam ngáp một cái, nói: “Mọi người có cảm thấy lạnh không?”
Câu hỏi bên lề bất thình lình của cô khiến những người còn lại sửng sốt. Thời Kim Lam lại nói thêm: “Theo lý mà nói thì hẳn môi trường xung quanh phải rất nóng mới phải, nhưng tôi mặc kín mít thế này mà chẳng đổ một giọt mồ hôi nào, quá bất thường!”
Đúng vậy. Khi các người chơi tiến vào màn chơi, thời gian hiển thị là ngày 21 tháng 5. Mặc dù chưa phải lúc tiết trời cực kỳ oi bức, nhưng nhiệt độ cả trong lẫn ngoài thư viện đều rất cao giống ngày hè nóng nực, ngay cả gió thổi xung quanh cũng ấm nóng, chỉ đi hai bước là có thể đổ mồ hôi.
Vậy mà bây giờ tám người mặc trang phục hóa trang dày nặng ngồi gân hai mươi phút lại không hề cảm thấy nóng nực, ngược lại còn thấy hơi lạnh. Âm thanh tí tách vang vọng xung quanh kể từ lúc trò chơi bắt đầu chẳng biết đã biến mất từ lúc nào.
Thời Kim Lam ngẩng đầu nhìn chuông báo khói trên trân nhà, vo tròn số giấy note còn lại thành một cục giấy nhỏ rồi tiện tay móc một chiếc bật lửa từ trong túi ra. Những người chơi còn lại thấy hành động của cô thì đầu thắc mắc.
Số 1 lập tức hỏi: “Bạn định làm gì?”
“Có lẽ ếch xanh rất thích môi trường ẩm ướt, nhưng nhiệt độ bây giờ hơi cao, khả năng là bọn chúng sẽ không thấy thoải mái lắm, tôi định giúp bọn nó thoải mái hơn chút.” Thời Kim Lam quơ quơ hộp quẹt, sau đó dứt khoát bật lửa và hơ ngọn lửa bập bùng dưới cục giấy note trước ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Ngọn lửa bé nhỏ tưởng chừng chẳng đáng kể trong phòng đọc rộng lớn, nhưng phản chiếu vào ánh mắt mọi người lại là hình ảnh ánh lửa hừng hực rực cháy.
Những tờ giấy note bị đốt cháy, khói bắt đầu bốc lên dọc theo ngón lửa. Đáy mắt số 6 ánh lên vẻ phấn khích, lập tức gom hết số giấy note còn lại trên bàn và vo thành cục giấy đưa cho Thời Kim Lam. Thời Kim Lam chậm chạp nói cảm ơn. Số 4 ngồi bên cạnh cũng siết chặt giấy note trong tay và đưa qua. Nhưng khi số 4 sắp vươn tay tới trước mặt Thời Kim Lam thì lại bị số 3 ngồi bên cạnh giữ tay lại.
Sức lực của số 3 mạnh như thanh kẹp sắt, giữ chặt cổ tay số 4 khiến người này không cử động được. Số 4 lập tức tức giận, “Bạn giữ tay tôi làm gì?”
Số 3 kéo tay số 4 về, chậm chạp lên tiếng: “Tôi cảm thấy đây là một cách rất tốt, nhưng để tránh bị ếch xanh phá đám thì tốt hơn hết là chúng ta đừng nên tới gân số 8. Lỡ đâu có ai vô tình va vào số 8 làm hộp quẹt rơi xuống, hoặc bạn ấy vô tình đốt trúng bản thân... Thì không hay đâu...
Số 3 nói như thâm ám chỉ gì đó.
Số 4 lập tức trợn tròn mắt, “Bạn nghi ngờ tôi là ấch xanh?” Số 3 nhún vai, “Tôi không nói vậy, là tự bạn nói đấy nhé.” Thời Kim Lam vừa quan sát hai người họ, vừa thổi làn khói bốc lên từ cục giấy bốc cháy lên cao, đợi chuông báo khói reo lên và phun nước ra. Nhác thấy làn khói càng ngày càng bay cao, chẳng mấy chốc sẽ chạm tới trần nhà, số 2 đột nhiên đạp ghế nhảy lên và xông về phía Thời Kim Laml
*xx**% 1 14 *xx**%