Lão ma ma không biết từ lúc nào đã quay lại, trên tay là chiếc mũ phượng vừa được chỉnh sửa xong. Bà ta bước đến, đôi tay khô khốc cẩn thận đội mũ lên đầu tân nương. Rèm ngọc rủ xuống, che lấp gương mặt đã thối rữa xanh xao kia. Chưa dừng lại, bà ta đưa cho Lê Tri một tấm khăn voan đỏ. Lê Tri không nói một lời, nhẹ nhàng phủ nó lên đầu cô dâu, cuối cùng cũng che kín hoàn toàn cái đầu đáng sợ ấy.
Trì Y đứng bên cạnh thở ra một hơi, như thể cuối cùng cũng thoát khỏi cảm giác đang phải ôm đầu một xác chết. Nhưng chưa kịp an tâm thì lão ma ma đã quay sang, cất giọng khàn đặc pha lẫn âm u, như vừa là nhắc nhở, vừa là cảnh cáo:
"Thiếu gia, đã đến lúc cõng tiểu thư lên kiệu rồi. Trước khi lên xe hoa, tuyệt đối không để chân cô ấy chạm đất. Nếu chạm đất rồi... sẽ không đi được nữa đâu."
Tề Vĩnh Dật nghe xong không khỏi run người.
Anh biết rõ mình không còn đường lui nữa. Cuối cùng thì khoảnh khắc này cũng đến. Không thể né tránh. Không thể chống lại.
Trì Y liếc nhìn anh, ánh mắt như nói "bảo trọng nhé anh bạn", rồi không lên tiếng nữa.
Tề Vĩnh Dật gắng gượng ổn định tâm lý, bước đến gần t.h.i t.h.ể được ngụy trang kia. Anh cúi người, giọng trầm thấp, nhưng cố giữ bình tĩnh:
"Muội muội... Ca ca đưa muội xuất giá."
Ba người họ cùng nhau nâng cái xác mặc áo cưới nặng nề kia lên lưng Tề Vĩnh Dật. Cánh tay tê cứng của tân nương rủ xuống theo vai anh. Lão ma ma đưa tới một dải lụa đỏ, buộc hai tay của t.h.i t.h.ể vòng ra trước n.g.ự.c anh để cố định.
Từng khung thép vẫn còn buộc chặt vào thân thể của Phan Ỷ Bình, khiến trọng lượng cả xác lẫn khung có thể lên đến vài chục cân. Tề Vĩnh Dật dù có thể lực tốt, lúc này cũng thấy như bị đè ép từng đốt xương sống. Cái đầu phủ khăn đỏ đè lên vai trái, cứ thế áp sát anh.
Trì Y tưởng mình có thể rảnh tay sau khi phủ khăn voan. Nhưng không—lão ma ma lại quát lớn:
"Đỡ đầu cho tân nương!"
Trì Y im lặng vài giây, rồi thở hắt ra, gần như tuyệt vọng.
"…Được rồi, hôm nay tôi là người chuyên đỡ đầu."
Tấm váy đỏ thêu hoa rộng thùng thình phủ xuống, hai bàn chân đi tất trắng lơ lửng giữa không trung, như thể chỉ cần buông lơi là sẽ rơi rụng.
Không cần ai bảo, Lê Tri đã bước đến từ lúc nào. Cô cúi người, cầm đôi giày thêu mới tinh, chậm rãi xỏ vào đôi chân lạnh ngắt của tân nương.
"Đưa tân nương xuất giá! Rước bài vị lên đường!"
Tiếng hô the thé của lão ma ma như xé rách không khí.
Mộng Vân Thường
Bà ta từ giường cưới nâng lên một tấm bài vị màu đỏ thẫm viền vàng đen, trên đó ghi rõ ngày sinh và ngày mất của Phan Ỷ Bình, phía trên còn cài một đóa hoa lụa đỏ rực.
Lê Tri đón lấy, ôm bài vị trước ngực. Đôi mắt cô lướt qua dòng chữ – Phan Ỷ Bình, mười chín tuổi, c.h.ế.t vì bệnh hiểm nghèo. Một cuộc đời vừa mới bắt đầu, đã phải kết thúc trong câm lặng.
Cô dẫn đầu, từng bước bước ra ngoài. Phía sau là Tề Vĩnh Dật cõng xác tân nương, Trì Y đi bên, tay nâng đầu tân nương, và cuối cùng là một đoàn rước dâu đã chờ sẵn từ lúc nào.
Hàn Văn Lâm đứng trong hàng, mặc trang phục sai vặt, ánh mắt lướt qua từng người. Khi thấy đồng đội, ánh mắt anh ta sáng lên, dường như thở phào vì mình còn sống và chưa phải đụng vào thứ gì kinh khủng như... xác chết.
Vai diễn của anh là gã sai vặt trong phủ Phan, tỉnh dậy một cái đã bị người ta lôi ra sân chờ rước dâu. Dù chưa rõ toàn bộ phó bản, nhưng ít nhất đến giờ, vai của anh vẫn an toàn, lại còn sạch sẽ.
[Trời đất, nhìn cái dáng Tề Vĩnh Dật cõng xác mà tui muốn ói luôn!]
[Chết rồi còn bắt đỡ đầu, Trì Y đáng thương thật sự.]
[Khăn voan che mặt chứ không thì tôi té xỉu trước.]
[Ủa anh nào xỏ giày cho tân nương vậy? Ủa là chị Lê Tri hả? Quỷ cũng phải cưới trang trọng vậy sao???]
Không ai trong đội lên tiếng. Những ánh mắt trao nhau trong im lặng. Không khí đặc quánh, chỉ có tiếng trống và kèn vang lên từng hồi chói tai, vọng dưới bầu trời âm u đến rợn người.
Phan phủ rộng lớn, từ khuê phòng đến cổng chính là cả một đoạn đường dài. Tề Vĩnh Dật đi từng bước nặng nề. Nhưng xác c.h.ế.t trên lưng không ngừng trượt xuống, đôi tay bị buộc trước n.g.ự.c như có linh tính, dần siết chặt cổ anh.
Anh muốn điều chỉnh tư thế để giữ xác khỏi ngã, nhưng chỉ càng khiến cái xiết ấy thêm phần ghê rợn. Mỗi hơi thở của anh trở nên khó nhọc. Cổ bị bóp nghẹt, từng tia hoảng loạn bắt đầu len lỏi vào mắt anh.
Sao lại vậy? Cái xác này… làm sao nó có thể dùng lực?
Ý thức của anh chợt lóe lên một ý nghĩ: Không đúng. Xác c.h.ế.t không thể cử động. Không thể siết cổ ai.
Dưới lớp khăn đỏ phủ kín, đôi tay của Phan Ỷ Bình vẫn siết chặt cổ Tề Vĩnh Dật như muốn bóp nát thanh quản anh.
"Hồ Điệp..." Anh nghẹn ngào, giọng run rẩy như gió thổi qua xác chết: "Kéo tay của tiểu thư xuống một chút, tôi sắp không thở nổi rồi."