Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 326

Khi trời bắt đầu ngả màu cam hoàng hôn, Tề Vĩnh Dật dẫn Hàn Văn Lâm từ Phan phủ trở lại điểm hẹn. Sắc mặt ai cũng nặng nề, rõ ràng không nơi nào có dấu hiệu là lối ra.

Hàn Văn Lâm bắt đầu mất kiên nhẫn: "Có khi nào chúng ta sai hướng rồi không? Nhiệm vụ chính không phải tìm cửa ra, mà là cái gì khác?"

Trì Y lập tức phản ứng: "Vậy anh nói thử xem là gì?"

Hàn Văn Lâm bị chặn họng, ấp úng hồi lâu không đáp được câu nào.

Tề Vĩnh Dật lên tiếng, giọng trầm hẳn: "Thật ra… vẫn còn một nơi chúng ta chưa tìm kỹ."

Lê Tri nhìn thẳng vào anh: "Cậu nói phòng tân hôn?"

Tề Vĩnh Dật gật đầu: "Chủ đề của Nhà Ma là minh hôn. Tên phó bản cũng là 'Hồng Giá Y'. Nếu có nơi nào có thể là trung tâm câu chuyện, thì chỉ có phòng tân hôn. Hơn nữa… chữ 'động' trong 'động phòng' không chỉ có nghĩa là phòng ngủ đâu. Nó còn mang ý nghĩa sâu xa hơn – có thể là đường thông, là chuyển biến, hoặc là… lối thoát."

Trì Y tái mặt: "Tôi đã bị nhốt trong phòng đó rồi. Không có lối ra nào cả."

"Nhưng nếu lúc đó chưa đến thời điểm thích hợp thì sao?" – Du Kinh Mộng nheo mắt, suy nghĩ – "Có khi lối ra chỉ xuất hiện vào đúng thời khắc quan trọng, ví dụ như lúc nghi lễ hoàn tất, hoặc… khi có người thật sự hoàn thành sứ mệnh."

Mọi người đồng loạt quay sang nhìn Lê Tri. Sắc mặt cô lúc này đã không còn bình tĩnh như trước.

Trì Y hoảng hốt: "Lê Tri, cậu nghĩ ra điều gì sao?"

Lê Tri trầm giọng: "Tôi đang nghĩ… nếu lối ra chỉ mở khi từng người trong chúng ta hoàn thành vai trò của mình, thì hiện tại vẫn còn một người chưa xong nhiệm vụ."

Du Kinh Mộng như chợt hiểu, mặt tái xanh: "Âu Văn Đống…!"

"Đúng vậy. Nhiệm vụ của anh ta là thành hôn với quỷ tân nương, sau đó động phòng…" – Lê Tri ngẩng đầu, mắt lạnh như băng – "Có thể, chỉ khi nghi lễ thực sự trọn vẹn, lối ra mới xuất hiện."

Du Kinh Mộng ôm đầu rên rỉ: "Trời ơi… muốn sống thì phải ngủ với xác c.h.ế.t sao…?! Tội cho anh ta quá!"

Mặc dù tất cả mọi người đều đang tuyệt vọng tìm đường thoát khỏi Nhà Ma, nhưng khi nghĩ đến việc bắt một người sống như Âu Văn Đống phải "động phòng" với một xác c.h.ế.t thì ai cũng cảm thấy rợn người. Dù có sợ c.h.ế.t đến đâu, chuyện đó vẫn là điều vượt quá giới hạn đạo đức mà không ai dễ dàng chấp nhận được.

Sau một hồi im lặng căng thẳng, Hàn Văn Lâm nhíu mày, lên tiếng:

"Nhỡ anh ta tự nguyện thì sao? Ai mà chẳng muốn sống chứ? Chẳng lẽ anh ta thật sự muốn ở lại đây, làm một đôi vợ chồng quỷ với người c.h.ế.t sao?"

Du Kinh Mộng quay sang nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lẽo:

"Anh nói hay lắm. Vậy nếu đổi lại là anh, anh có đồng ý không?"

Hàn Văn Lâm ngẩng cao đầu, đáp đầy kiên quyết:

"Tôi đồng ý! Miễn là có thể sống sót rời khỏi đây, tôi đồng ý làm bất cứ điều gì!"

Mộng Vân Thường

Trì Y đứng bên cạnh không nhịn được cười khẩy, giọng đầy châm biếm:

"Nghe thì hay đấy. Nhưng nếu anh thực sự bị ép khoác hỉ phục, bị gọi là tân lang, tôi dám chắc anh sẽ sợ đến mức khóc cũng không kịp."

Bên trong màn hình livestream, đám khán giả cũng nổ ra tranh cãi:

[Hàn Văn Lâm nói đúng mà, tính mạng là quan trọng nhất. Ai quan tâm đến cái xác chứ, sống đã rồi tính!]

[Câu hỏi cuối cùng: bạn chọn c.h.ế.t hay chọn "động phòng" với xác chết?]

[Một xác c.h.ế.t biết cười lạnh, đi giày thêu hoa, mặc hỉ phục đỏ máu? Tôi thà chết, cảm ơn!]

[Nói gì thì nói, Âu Văn Đống đúng là xui tận mạng…]

[Không ai hiểu được sự kinh hoàng mà anh ta đang phải đối mặt đâu… nhìn bộ dạng cô dâu kia, tôi đã muốn tiểu ra quần rồi.]

Không ít người tỏ ra thương cảm, một vài bình luận đầy mỉa mai xuất hiện:

[Đồng cảm à? Thôi cho xin một phiếu thương hại, chàng trai tội nghiệp này nên đổi tên thành Âu Văn Đỏ Mạng luôn cho rồi.]

Hàn Văn Lâm định nói thêm điều gì đó, nhưng bị Lê Tri ngắt lời.

"Đó chỉ là suy đoán của tôi, chưa chắc tối nay phải động phòng thật sự. Lối ra của nơi này có thể liên quan đến cái c.h.ế.t thực sự của Phan Ỷ Bình, hoặc là một bí mật nào đó đằng sau cuộc minh hôn, cũng không loại trừ khả năng liên quan đến phong ấn đang giam giữ cô ta."

"Phong ấn?" – Mấy người còn lại cùng quay sang, ngạc nhiên hỏi. Họ vẫn chưa biết những gì đã xảy ra trong căn phòng tân hôn lúc trước.

Trì Y nghe vậy, gương mặt lập tức trở nên tái nhợt, giọng run rẩy:

"Trong cơ thể Phan Ỷ Bình có một thanh thép. Tôi và Lê Tri đoán đó chính là thứ đã g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta. Nhưng đồng thời, cũng chính nó đang giam cầm oán linh của cô ta, khiến cô ta không thể nổi dậy hại người. Nếu ai đó vô tình hay tự nguyện rút thanh thép ấy ra… thì cô ta sẽ thức tỉnh, và khi đó, tất cả chúng ta đều sẽ chết."

Nghe đến đây, sắc mặt của Du Kinh Mộng, Hàn Văn Lâm và cả Tề Vĩnh Dật đều trở nên trắng bệch. Không khí lập tức rơi vào một sự im lặng lạnh ngắt như băng phủ mùa đông.

Lê Tri ngẩng đầu nhìn bầu trời. Trời đã bắt đầu tối, ánh tà dương đỏ như m.á.u chiếu xuống sân, nhuộm lên gạch đá một màu âm u. Cô nói ngắn gọn:

"Tôi phải quay về Phan phủ. Nếu tìm được manh mối về cái c.h.ế.t của Phan Ỷ Bình, có thể sẽ tìm ra lối ra của Nhà Ma."

 

Bình Luận (0)
Comment