Lê Tri khẽ thở ra:
"Rõ ràng là cô ta từng rất được yêu thương… Nhưng càng được yêu thương, khi bị phản bội thì lại càng đau đớn."
Cô bước chậm qua từng góc phòng, ánh mắt trầm ngâm:
"Phan Ỷ Bình là con gái cưng, nhưng đến cuối cùng, vẫn không bằng được gia sản của Phan gia. Khi có mâu thuẫn lợi ích, cô ta chính là thứ bị đem ra hy sinh đầu tiên."
Tề Vĩnh Dật lúc này đang kiểm tra khắp căn phòng. Anh lắc đầu:
"Nơi này không giống hiện trường gây án. Là phòng một cô gái, rất khó để có được vật sắc nhọn như thanh thép lớn vậy."
Lê Tri đồng ý:
"Chỉ nhốt con gái trong phòng thôi thì không đủ uy h.i.ế.p để cô ta nghe lời. Có thể họ đã đưa cô ta đến nơi khác để giam giữ, thậm chí là tra tấn. Nhà kho hay phòng chứa củi có khả năng cao."
Khán giả xem livestream lập tức phấn khích:
["Cảm giác đang xem phim trinh thám quá đi!"]
["Tề Vĩnh Dật nhìn nghiêm túc thế kia, ai bảo là game kinh dị, rõ là chuyển thể từ tiểu thuyết phá án!"]
["Chuyển kênh từ đội Bùi Hồng Vũ sang mà như đổi thể loại luôn vậy!"]
["Bên kia bị kẹt cứng rồi, bên Lê Tri trơn tru hơn hẳn!"]
["Tui vừa ghé qua đội Đường Nam San, bên đó rút phải thẻ tân nương, giờ đang đối đầu với quỷ tân lang. Má ơi sợ muốn xỉu."]
["Đừng hỏi đáng sợ hơn ai, quỷ minh hôn đều đáng sợ như nhau hết!"]
Giữa lúc chuẩn bị rời khỏi căn phòng u ám để đi tìm nơi giam giữ Phan Ỷ Bình, ánh mắt Lê Tri chợt dừng lại. Trên tấm rèm giường đỏ rực, có một chiếc túi thơm màu xanh lam treo lặng lẽ.
Màu sắc của nó không hòa vào không gian. Giữa khung cảnh tràn ngập sắc đỏ rực rỡ của phòng tân hôn, chiếc túi lam nhỏ bé như một lời phản kháng im lặng.
Cô bước tới, nhẹ nhàng tháo chiếc túi xuống. Mùi thơm nhè nhẹ tỏa ra, bên trong hẳn là các loại hoa khô. Một mặt túi thêu hoa sen, mặt còn lại là cá chép, nhưng chính giữa bông sen có một chữ "Thanh" được thêu bằng chỉ xanh.
"Thanh?" Tề Vĩnh Dật cũng nhìn thấy: "Có phải là tên thân mật của Phan Ỷ Bình không?"
Lê Tri liếc nhìn về phía giá sách: "Tìm thư từ. Có thể sẽ có tên trong đó."
Hai người cùng quay lại lục lọi, chẳng mấy chốc đã thấy một vài bức thư tay. Trong đó, bạn bè đều gọi Phan Ỷ Bình là "Thanh Thanh."
Lê Tri thì thầm: "Thanh Viên…"
Tề Vĩnh Dật khựng lại. Một giây sau, như có thứ gì đó bừng sáng trong đầu anh:
"Chữ 'Thanh' trong Thanh Viên bị bao quanh bởi chữ 'khẩu'… từ góc độ tượng hình mà nói, giống như một cái lồng giam. Như là đang vây hãm một người tên Thanh."
Mộng Vân Thường
Lê Tri hít sâu một hơi, ánh mắt trầm xuống:
"Có lẽ… tôi đã biết lối ra ở đâu rồi."
...
Khi bóng tối phủ dày, ánh trăng mờ như một vết m.á.u loang lổ trên nền trời âm u, Lê Tri và Tề Vĩnh Dật cuối cùng cũng lần ra một vết tích còn sót lại — nơi góc tường lạnh lẽo của căn nhà kho hẻo lánh, có một mảng m.á.u đen khô quánh như bị bóng tối ăn mòn, bám chặt vào từng khe nứt của tường đá.
Bề ngoài căn phòng này giống như bao nơi khác, mục nát, u ám và đầy bụi bặm. Những vết m.á.u dễ thấy chắc đã bị hung thủ xóa sạch, chỉ riêng góc tường này — nơi từng bị che lấp bởi một cái kệ gỗ cong vênh, mục ruỗng — là chưa bị phát hiện.
Cả hai hợp sức đẩy cái kệ sang một bên, một âm thanh rên rỉ phát ra từ gỗ cọ lên sàn đá. Và rồi, vết m.á.u lộ ra, như một lời nguyền in sâu trong khe nứt, vẫn còn nguyên vẹn dù thời gian đã trôi qua.
Trong kho, mọi thứ đều phủ một lớp bụi dày, ngoại trừ chiếc giường con đặt sát bức tường cạnh cửa sổ — bề mặt giường trơn láng, sạch sẽ đến mức dị thường. Hiển nhiên, ai đó từng nằm ở đây không lâu trước khi mọi chuyện kết thúc.
Một nơi như thế này, khuất tầm mắt, cô lập và tối tăm… chính là địa điểm lý tưởng để trừng phạt một người con gái không chịu khuất phục.
"Chắc chắn hung khí chính đã bị phi tang rồi," Tề Vĩnh Dật đưa mắt nhìn khắp gian phòng rồi khẽ nói, "chỉ còn lại thanh thép cắm trong người Phan Ỷ Bình là chưa bị lấy ra." Anh thở dài, cúi xuống nhặt một vật nhỏ rỉ sét từ dưới đất rồi phủi bụi trên tay: "Trong phòng này có quá nhiều vật sắc nhọn. Nếu xếp chúng lộn xộn như vậy, chỉ cần xô đẩy nhẹ một chút là có thể gây ra tai nạn c.h.ế.t người."
Không có bằng chứng rõ ràng, nhưng những gì họ phát hiện đã phần nào xác thực suy đoán ban đầu của Lê Tri.
Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời đang ngả màu tro xám, giọng bình thản: "Quay về Thanh Viên thôi."
Bên trong cái phó bản này vẫn còn một tầng sâu hơn đang chờ họ bóc trần.
Sau khi quay lại tiền sảnh, cả hai gọi người chuẩn bị xe ngựa để trở về Thanh Viên.
Khi họ đặt chân đến, cả khu vườn đã rực lên trong ánh đèn đỏ thắp sáng từ hàng trăm lồng đèn giấy dán chữ "Hỷ". Ánh sáng ấy mờ ảo, đỏ rực như máu, chiếu xuống không gian vốn đã âm trầm càng làm cho Thanh Viên giống một địa ngục tân hôn hơn là một chốn sum vầy.
Tiệc cưới đã kết thúc. Khách khứa lần lượt ra về, rượu say tình cạn. Âu Văn Đống thì không, anh ta đang say rượu, hoặc giả vờ say, ôm chặt lấy cây cột hiên mà gào khóc như thể bị bỏ rơi giữa tiệc cưới của chính mình.
Các nha hoàn vẫn lễ phép gọi anh ta là "cô gia", nhưng Âu Văn Đống không để tâm, chỉ càng khóc to hơn.