Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 344

Trì Y gần như gào lên, giọng lạc đi:

"A a a a a a tại sao mình lại đang nhảy múa?! Rương này buff cả chiêu này nữa à?!"

Lê Tri nhìn không nổi nữa, bật cười thành tiếng, dù cố kiềm lại vẫn run cả vai.

Trì Y nước mắt vòng quanh:

"Mình phải nhảy tới bao giờ đây hả?!"

Lê Tri che miệng, nhưng giọng vẫn mang theo tiếng cười nghèn nghẹn:

"Theo kinh nghiệm thì buff này kéo dài khoảng mười phút. Mà cậu mới nhảy được có hai phút thôi."

Cô liếc vào góc màn hình livestream, cười khẽ:

"Không sao đâu, nhảy đẹp lắm. Chắc chắn khán giả sẽ vote cho tiết mục này là highlight của phó bản."

Trì Y:

"Hu hu hu——"

Vừa khóc, vừa tap-dance.

[Kinh dị đâu? Má ơi tôi cười banh nóc!]

[Trì Y nhảy tap-dance trong phó bản kinh dị, concept này ai nghĩ ra vậy =))]

[Bỏ tiền donate cho tiết mục này liền tay!]

[Tăng một triệu nhân khí chỉ trong mười phút, Y Y của tụi mình bùng nổ thật rồi!]

[Huhu vừa đáng thương vừa đáng yêu, tui xin lỗi vì đã cười… nhưng mà không nhịn được!]

Mộng Vân Thường

Khi hiệu lực buff kết thúc, Trì Y gần như kiệt sức, cả người đổ rạp xuống đất như búp bê rối dây bị cắt đứt. Cô nằm dài, che mặt bằng hai tay, không nói một lời nào nữa.

Lê Tri chậm rãi bước tới, ngồi xuống cạnh Trì Y đang mặt ủ mày chau. Cô nàng than thở không ngừng:

"Quê quá đi mất, mình là tình đầu quốc dân cơ mà——"

Lê Tri im lặng một lát rồi mới đáp:

"…"

Hình tượng vẫn còn nặng nề lắm, cô nghĩ thầm, không khỏi thở dài trong lòng.

Sau màn hố đồng đội ấy, khi cả nhóm lại tìm được một cái rương mới, Trì Y lập tức lùi ra xa, quả quyết từ chối mở:

"Mình chịu thua! Mình chính là quỷ xui xẻo! Mọi người tự mở đi!"

Từ lúc bước vào mê cung tới giờ, Lê Tri đã đụng hai lần vào rương — một lần nhận được buff thu nhỏ, lần kia thì mở ra Lý Kiến Hề — giờ thấy rương mới, trong lòng cô bất giác có chút hứng thú.

"Để mình thử xem."

Nếu may mắn mở ra được kỹ năng của quỷ, biết đâu cô có thể trải nghiệm cảm giác có một cái đầu bay lơ lửng giữa không trung — nghĩ đến đó, ánh mắt cô ánh lên vẻ tò mò.

Lý Kiến Hề đứng bên, không nói gì, chỉ khẽ mím môi. Anh không ngăn cô lại, nhưng bước gần thêm một bước, đề phòng trường hợp rương chứa thứ gì nguy hiểm.

Lê Tri háo hức xoa tay. Trước kia, mỗi lần rút thăm, Lê Sương đều nắm tay cô xoa xoa rồi thổi một hơi lấy may. Dù chẳng bao giờ rút được món nào ra hồn, nhưng cô vẫn làm theo thói quen, cúi đầu thổi nhẹ vào tay mình rồi mới mở nắp rương.

Ngay khi nắp rương bật mở, một luồng khí nồng nặc, cay xè lập tức phả vào mặt.

Theo phản xạ, cô nhắm mắt lại. Nhưng khi mở mắt ra...

Trước mắt cô chỉ còn một màu đen đặc quánh.

Cô chớp mắt mấy lần. Không có gì thay đổi.

"…"

Lê Tri im lặng, cảm thấy cú thổi lấy may của mình thật quá dư thừa.]

Lý Kiến Hề đứng gần đó không ngửi thấy mùi lạ, trong rương cũng chẳng còn gì đáng chú ý, nhưng anh nhanh chóng nhận ra vẻ khác thường của cô.

"Sao vậy?"

Lê Tri khẽ thở ra, giọng điềm tĩnh:

"Em bị mù rồi. Buff lần này là mất thị lực."

Đôi mắt cô, vốn luôn ánh lên tia cười, giờ đã vô hồn, không còn tiêu cự. Ánh nhìn trống rỗng khiến người ta lạnh sống lưng.

Lý Kiến Hề khẽ cau mày, ánh mắt tối lại. Anh đưa tay đỡ lấy cô, giọng trầm xuống, pha chút hối hận:

"Đáng ra phải để tôi mở mới phải."

Lê Tri cười nhạt:

"Cũng vậy thôi mà.

Không sao đâu, chỉ có mười phút, sẽ qua nhanh thôi."

Trì Y vội vàng bước tới, cẩn thận dìu cô:

"Buff này nguy hiểm thật đấy, nếu mình mở ra lúc chỉ có một mình mà gặp quỷ trong mê cung thì chẳng chạy nổi đâu!"

Quỷ bị thả ra sẽ không quay lại rương nữa, gặp ở ngã rẽ nào đó là xong đời.

Lý Kiến Hề cúi đầu, hỏi khẽ:

"Em có đi được không? Nếu không thì ở lại đây chờ mười phút."

"Tiếp tục đi." – Lê Tri lắc đầu, giọng cứng rắn. – "Tìm thêm rương nữa. Những buff trong mê cung này biến hóa khôn lường, em lo Mộng Mộng và Âu Văn Đống sẽ gặp chuyện. Tốt nhất là gom đủ manh mối rồi rời khỏi đây càng sớm càng tốt."

Nơi này nhìn thì vui vẻ, nhưng một khi dính buff, nó có thể trở thành mồ chôn bất cứ lúc nào. Những ai bị vẻ ngoài "giải trí" của mê cung lừa dối, sẽ dễ dàng sa chân vào hố tử thần.

Lý Kiến Hề không nói gì nữa. Bàn tay đang nắm lấy cánh tay cô nhẹ siết lại. Qua lớp áo, anh vẫn cảm nhận được làn da ấm áp của cô.

Ngón tay khẽ cử động, do dự một chút, nhưng anh vẫn không buông ra.

"Được. Để tôi dẫn em đi."

Ba người tiếp tục di chuyển trong mê cung. Lối đi chia thành nhiều ngã rẽ, ngoằn ngoèo và rối rắm như ruột già, dễ khiến người ta lạc lối.

Tuy nhiên, dựa theo những chiếc rương họ gặp trên đường, rõ ràng Lý Kiến Hề chưa từng dẫn họ quay lại bất kỳ đoạn nào.

Khi họ đi ngang qua một ngã rẽ, Trì Y bất ngờ dừng lại, mắt nhìn chằm chằm vào bức tường cây phía bên phải.

Lê Tri, tuy không thấy gì, nhưng nhận ra bước chân bạn mình dừng lại, liền hỏi:

"Có chuyện gì sao?"

Trì Y nhìn lá cây đang nhẹ nhàng lay động trước mặt, nghi ngờ:

"Hình như có gì đó không đúng…"

Cô buông tay Lê Tri, bước tới, cẩn thận đặt tay lên mặt lá.

Trước đó, khi bị quỷ truy đuổi, cô từng ẩn nấp trong một bức tường cây. Sau khi ra ngoài, cô để ý thấy lá cây ở đó xanh mướt bất thường, như thể vừa hút được nhựa sống từ một thứ gì đó.

Giờ đây, những chiếc lá trên bức tường này cũng mang một sắc xanh dị thường, đậm và tươi hơn hẳn những nơi khác.

Trì Y bất chợt rùng mình. Linh cảm chẳng lành lập tức trỗi dậy.

Cô ghé sát tai vào bức tường.

Sột soạt——

Âm thanh khe khẽ vang lên từ bên trong, như tiếng dây leo đang siết chặt một vật gì đó.

"Có người ở bên trong!" – Cô hét lên hoảng hốt. – "Không biết là Mộng Mộng hay Âu Văn Đống!"

Thời gian ẩn nấp chỉ kéo dài mười giây, mà giờ cô đã đứng đây quá lâu — người bên trong chắc chắn đã bất tỉnh!

"Giờ làm sao đây?!" – Trì Y định thò tay vào kéo nhưng khựng lại, nhớ tới lời cảnh báo trước khi vào mê cung: Không được phá hủy cây cối. – "Làm sao để cứu họ?!"

Bình Luận (0)
Comment