Lượt xem: 45
Lê Tri trầm ngâm một lúc, rồi hỏi:
"Người chơi… cũng có thể vào đó sao?"
Nghe vậy, Diêu Minh Phong trở nên nghiêm túc:
"Đây là vấn đề then chốt. Người chơi có lượng quan tâm dưới 100.000—chỉ từng vào phó bản một, hai lần—khi vào khu vực an toàn sẽ bị thiết bị ngăn cách bao phủ. Hệ thống Quỷ Quái không thể kéo họ vào phó bản nữa."
"Nhưng," anh dừng lại, "những người có lượng quan tâm vượt mốc 100.000 thì không được. Hệ thống vẫn có thể lôi kéo họ, thậm chí còn khiến thiết bị bị quá tải và phá hủy. Nó giống như cuộc giằng co giữa hai thế lực. Và thiết bị ngăn chặn… dù là công nghệ cao, nhưng cũng không thể chịu đựng mãi sự kéo giật ấy."
Lê Tri lặng lẽ thở dài:
"Vậy là khu vực bên ngoài… sẽ ngày càng loạn hơn."
"Không còn cách nào khác," Diêu Minh Phong nói, "Chúng tôi chỉ có thể đảm bảo sự an toàn của người dân. Vũ khí thông thường không thể chống lại các vật phẩm từ phó bản. Quân đội cũng chỉ là biện pháp tạm thời."
"Và bất kỳ ai vào khu vực an toàn đều phải từ bỏ hoàn toàn quyền lợi từ phó bản. Không được đem vật phẩm vào, không thể dùng đạo cụ. Chúng tôi cần một xã hội bình thường."
Lê Tri gật đầu:
"Tôi hiểu."
Người chơi có quy tắc sinh tồn của họ. Người thường cũng có cách sống riêng. Cho đến khi hệ thống Quỷ Quái bị xóa sổ khỏi thế giới này, khu vực an toàn sẽ là hàng rào cuối cùng giữ lấy nền tảng xã hội.
Cúp máy xong, Lê Tri ra ngoài giúp gia đình thu dọn nốt đồ đạc. Căn nhà này, cha cô đã mua khi còn sống. Họ đã sống ở đây hơn mười năm—từng góc nhỏ đều mang ký ức. Giờ phải rời đi, ai cũng mang theo sự tiếc nuối.
Thượng Cẩm Như siết lấy tay cô, giọng lo lắng:
"Tri Tri, sau này mẹ còn được gặp con nữa không?"
Với lượng nhân khí cao như vậy, Lê Tri chắc chắn sẽ không được phép vào khu vực an toàn. Kiểm tra ra vào vô cùng nghiêm ngặt, muốn gặp nhau một lần sẽ khó như chạm vào sao trời.
Mộng Vân Thường
Lê Tri ôm lấy mẹ mình, khẽ thì thầm bên tai bà:
"Không lâu đâu, mẹ à. Con hứa."
Khi gia đình đã dọn đi, Lê Tri không còn lý do gì để tiếp tục ở lại ngôi nhà này nữa.
Khu vực này phần lớn là dân thường. Một khi tất cả đều di chuyển vào khu an toàn, nơi đây chẳng mấy chốc sẽ trở thành vùng đất bỏ hoang lạnh lẽo, ban đêm chẳng có lấy một ánh đèn. Lê Tri hiểu rõ bản thân không thể sống đơn độc mãi trong một nơi như thế, giữa bóng tối và sự im lặng kéo dài vô tận.
Cô đã lên kế hoạch chuyển nhà vào ngày mai. Trước đó, cô nhờ Diêu Minh Phong gửi cho mình bản đồ quy hoạch mới nhất của thành phố. Trên bản đồ, ngoài hai khu an toàn nằm ở phía Đông và phía Tây, còn có một khu vực đặc biệt ở giữa, chính là nơi giao nhau giữa hai đầu, được gọi là "Khu Tự Do".
Đây là vùng do chính phủ lập ra với mục đích duy trì mối liên kết giữa những người chơi còn ở ngoài với nguồn cung và tài nguyên sống. Dù dân thường và các nhà máy sẽ được di dời vào khu vực an toàn, nhưng không thể để những người chơi ở ngoài rơi vào cảnh c.h.ế.t đói. Khu Tự Do trở thành chiếc cầu nối duy nhất giữa hai thế giới.
Chính phủ đảm bảo duy trì trật tự nơi đó bằng đủ loại đạo cụ, thiết bị và quyền lực họ đang nắm giữ. Cho dù bên ngoài có hỗn loạn đến đâu, thì ở Khu Tự Do, mọi thứ vẫn phải nằm trong giới hạn. Kẻ nào quá liều lĩnh gây rối chắc chắn sẽ không được tha.
Ngoài ra, dù hiện tại trọng tâm là khu an toàn, chính phủ chưa từng từ bỏ quyền kiểm soát thế giới bên ngoài. Mục tiêu cuối cùng vẫn là xóa sổ hoàn toàn hệ thống Quỷ Quái. Khi thời khắc ấy đến, người dân sẽ phải trở lại cuộc sống thường nhật. Vì thế, dù ngoài kia có thể rối ren, hỗn loạn, nhưng tuyệt đối không được sụp đổ.
Lê Tri cân nhắc cẩn thận. Cô nghĩ rằng một ngôi nhà gần Khu Tự Do là lựa chọn lý tưởng. Vừa thuận tiện, vừa có thể tiếp cận tài nguyên, lại gần với trung tâm trao đổi. Nếu sau này Khu Tự Do phát triển mạnh, biết đâu cô còn có thể gọi món giao tận nơi như thời bình.
Vì thông tin về khu vực an toàn chưa được công bố chính thức, cô phải hành động nhanh chóng để chọn được vị trí tốt. Việc này không tiện nhờ Diêu Minh Phong, nên cô lập tức gọi cho Đàm Mạn Ngữ nhờ giúp đỡ tìm một căn nhà rộng, tốt nhất là biệt thự.
Đàm Mạn Ngữ nói: "Tôi đang định gọi cho cô đấy. Giờ là lúc phải ra tay rồi, chậm chân là mất chỗ ngon ngay! Mấy căn nhà ở khu vực gần Khu Tự Do sắp cháy hàng rồi."
Lê Tri im lặng một lúc, không ngờ tận thế đến nơi rồi mà vẫn phải tranh giành từng mét đất như thời hoàng kim.
Đàm Mạn Ngữ lại nói: "Tôi có để ý thấy một căn khá ổn, diện tích lớn, vị trí cũng đẹp, nhưng người bán ra giá cao ngất. Cô có đủ tiền không?"
Lê Tri đáp: "Đợi tôi gọi một cuộc đã."
Một lát sau, cô bấm máy, giọng bình thản nhưng không thiếu phần “đòi nợ” ngọt ngào: "Y Y, trước đây cậu nói sẽ tặng mình một căn biệt thự đúng không? Đừng nói là cậu quên rồi đấy nhé?"
Trì Y: "?"
…