Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 369

"Được." Lê Tri gật đầu. "Ngoài Trì Y, điểm nhân khí của anh cao thứ hai. Thời gian vào phó bản cũng sắp tới rồi."

Lời nói của cô khiến anh ta sững người. Bao nhiêu nghi ngờ, bao nhiêu mặc cảm từng vây lấy nay bỗng chốc tan biến.

Được Lê Tri gọi tên. Được chọn.

Anh ta đứng bật dậy, ánh mắt không che giấu được cảm xúc: "Muốn chứ! Tôi muốn đi cùng cô!"

Tấm thẻ tổ đội lập tức được kích hoạt. Đúng một giờ chiều, ba người họ biến mất trước mắt cả nhóm.

Trì Y lập tức mở ứng dụng, góc phải trên hiện thông báo phát sóng trực tiếp. Cô nhấn vào liên kết, một phòng livestream mới xuất hiện trên màn hình.

Tên phòng hiện lên đầy lạnh lẽo:

"Trại Hồ Điệp."

.....

Dưới làn hơi xăng nồng nặc trong khoang xe tù túng, Lê Tri chậm rãi mở mắt. Mùi nhiên liệu quện với không khí khô ngột, xộc thẳng vào mũi, khiến cô chưa kịp tỉnh hẳn đã thấy dạ dày nhộn nhạo. Cô mất vài giây để làm quen với cảm giác nôn nao này, rồi ánh sáng ngoài cửa kính mới bắt đầu rõ nét trong mắt cô — đó là khung cảnh đồng quê u tĩnh, ruộng nương và rặng núi xa xa đang vùn vụt trôi qua.

Chiếc xe khách cũ kỹ đang gầm rú lao vun vút trên con đường đèo quanh co. Ghế ngồi kín người, không còn dư lấy một chỗ. Lê Tri liếc qua một lượt, thoáng ước lượng — có lẽ trên xe phải hơn bốn mươi người.

Cô nhíu mày, không nói gì. Bên cạnh, Hứa Yến cũng vừa thức dậy, tay dụi mắt rồi đảo mắt nhìn quanh. Ánh mắt cô lộ vẻ ngạc nhiên rõ rệt: "Sao lại nhiều người thế này?"

Lê Tri không đáp. Nhưng trong lòng cô đã sớm có câu trả lời — phó bản này bất thường.

Hơn bốn mươi người. Một con số chưa từng có trong bất kỳ phó bản nào từ khi hệ thống livestream được mở. Mà điều này chỉ có thể mang ý nghĩa duy nhất: độ khó sắp tới sẽ vượt ngưỡng thông thường.

Không khí trong xe nhanh chóng xao động. Người này lay người kia dậy, những tiếng xì xào, gọi nhau, bàn tán vang lên khắp khoang. Cả xe dần dần bừng tỉnh khỏi cơn mơ dài bất an. Sự lo lắng rỉ rả như làn sương mỏng, trùm lấy mọi ánh mắt.

Từ ghế phụ phía trước, một người phụ nữ trẻ đội mũ và đeo kính đứng dậy. Trên tay cô ta cầm một chiếc loa cũ kỹ cùng một lá cờ nhỏ in dòng chữ “Trại Hồ Điệp”. Giọng nói sắc sảo vang lên qua chiếc loa rè: "Kính chào các du khách thân mến! Chúng ta chỉ còn khoảng hai mươi phút nữa sẽ đến Trại Hồ Điệp rồi. Mọi người đã ngồi xe lâu, chắc hẳn mệt mỏi đúng không? Hay chúng ta cùng hát một bài cho sôi động nào?"

Hứa Yến khẽ nghiêng người thì thầm: "Hướng dẫn viên."

Lê Tri khẽ gật đầu, mắt vẫn không rời những người trong xe. Từ giọng nói, cách điều tiết nhịp điệu đến ngôn từ, cô đoán ả kia là NPC. Nhưng... không phải tất cả hành khách đều là NPC. Trong số những người đang ngồi đây, chắc chắn có không ít người chơi.

Phía trước, một gã trung niên vỗ tay hào hứng: "Ý hay đấy! Lái xe lâu ngủ mệt rồi, hát một bài cho tỉnh táo!"

Lê Tri lặng lẽ đảo mắt khắp khoang. Một số hành khách vẫn còn uể oải, có người lại nhìn ra ngoài cửa sổ, tránh né ánh nhìn của người khác. Nhưng cô nhận ra được, không ít trong số họ đang kín đáo quan sát xung quanh — đôi mắt cảnh giác, ngón tay khẽ cử động như đang giữ chặt vật gì trong túi áo.

"Không phải ai trong xe cũng là người chơi." Lê Tri trầm giọng nói, mắt dừng lại ở một người phụ nữ trẻ đang vuốt tóc một cách vô thức. "Có một số là NPC giả dạng khách du lịch."

Một giọng nữ dịu dàng vang lên phía sau: "Cậu mơ thấy ác mộng à? Vừa nãy tôi thấy cậu giật mình khi đang ngủ."

Lê Tri nghe thấy giọng Hàn Văn Lâm vọng đến từ dãy ghế sau: "À, ừm... mơ thấy ác mộng thật."

Trên xe, Lê Tri nhận ra một vài gương mặt quen, nhưng không thể chắc chắn ai là người chơi, ai là NPC. Đây là kiểu bố cục phó bản không minh định, ép người chơi phải phân biệt trong hỗn loạn, và đó chính là thứ khiến không khí trở nên ngột ngạt một cách mơ hồ.

Giữa lúc những hành khách phía trước đang rôm rả bàn xem nên hát bài gì, một giọng nam mang theo ý cười giễu cợt vang lên: "Hát hò thì có gì vui? Sao không nhờ hướng dẫn viên kể lại lịch sử Trại Hồ Điệp? Nghe thứ đó còn thú vị hơn nhiều."

Lê Tri nhìn qua, thấy người vừa nói là Tiêu Thâm.

Cái tên này không xa lạ. Cô từng đọc về anh ta trên diễn đàn — một kẻ m.á.u lạnh, chơi game như làm toán, tính toán chi ly từng điểm sát thương, từng cơ hội sống còn. Dù chỉ đứng gần cuối bảng top 100, nhưng không ai dám đánh giá thấp thực lực thật sự của hắn.

Mộng Vân Thường

Người ngồi gần đó bĩu môi: "Hướng dẫn viên đã nói rồi lúc mới lên xe, anh không nghe à?"

Tiêu Thâm đáp lại thản nhiên: "Khi đó tôi đeo tai nghe, bỏ lỡ mất. Tôi chắc không chỉ có mình tôi đâu."

Một người ở hàng ghế sau tiếp lời ngay: "Đúng đó, tôi cũng không nghe kỹ, hướng dẫn viên nói lại đi!"

Ngay lập tức, vài người nữa hùa theo. Lê Tri nhíu mày. Những kẻ phản ứng đồng loạt với đề xuất của Tiêu Thâm... phần lớn đều là người chơi. NPC không có khả năng tương tác phối hợp ở mức như vậy. Cô bắt đầu ghi nhớ từng gương mặt.

Người phụ nữ đeo kính ho nhẹ, nâng loa lên, cười cười: "Được thôi, nếu mọi người đều muốn nghe, vậy tôi kể lại nhé."

Cô ta điều chỉnh âm lượng, giọng nói vang vọng khắp khoang xe:

"Trại Hồ Điệp là một cổ trại lâu đời với hơn năm trăm năm lịch sử. Ban đầu, nó chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một nơi bình dị, dân làng sinh sống yên ổn, sáng cày chiều cuốc. Nhưng vào một hoàng hôn nọ, một đàn bướm lạ đột nhiên kéo đến. Cánh của chúng ánh vàng rực rỡ như ráng chiều, chúng bay quanh con suối giữa trại rồi cứ thế ở lại, chẳng chịu rời đi."

"Cư dân phát hiện, nước suối sau khi bị phủ bởi bụi cánh bướm có mùi hương khác thường. Những ai uống vào đều cảm thấy khoan khoái dễ chịu. Chẳng bao lâu sau, trên cơ thể họ xuất hiện những vệt hình cánh bướm — như hình xăm, như dấu ấn. Và từ đó, không ai trong trại mắc bệnh nữa."

"Dịch bệnh hoành hành khắp nơi ngoài kia, nhưng trại này lại bình an vô sự. Đại Tư Tế bèn làm lễ bói toán, kết quả cho thấy đàn bướm chính là tiên bướm được trời cao phái xuống, mang đến phúc lành. Dân làng vì vậy đổi tên trại thành Trại Hồ Điệp, lập đền thờ, dựng tượng, ngày đêm cúng tế."

"Tiên bướm cảm động trước lòng thành, liền sinh sôi tại đây, bảo vệ dân làng đời đời. Từ đó, Trại Hồ Điệp trở thành thánh địa linh thiêng. Mỗi năm, vào mùa bướm nở, nơi này rợp trời Kim Sí Điệp — một loài bướm có cánh ánh vàng như dát lửa."

"Người ta đồn rằng, ai được Kim Sí Điệp hôn sẽ có duyên với tiên giới, có thể tu thành tiên. Dĩ nhiên, đó chỉ là truyền thuyết, nhưng... ai biết được đâu nhỉ?"

Hướng dẫn viên nở nụ cười bí hiểm, giọng nhẹ dần như làn khói len vào kẽ tai: "Chút nữa chúng ta sẽ băng qua Hồ Điệp Cốc — nơi có mật độ bướm dày đặc nhất. Mùa này, cảnh tượng sẽ khiến bất cứ ai cũng phải kinh ngạc. Còn giờ thì... chúc mọi người một hành trình vui vẻ."

 

Bình Luận (0)
Comment