Lê Tri vừa nhấc chân định bước đi, thì Nhiếp Miểu và Diêu Lăng lại bất giác khựng lại trong giây lát. Cả hai đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt không hề thân thiện mà ánh lên một tia khiêu khích mơ hồ, như thể đang tranh giành thứ gì đó không cần nói rõ thành lời. Nhưng rồi, gần như cùng lúc, cả hai nhanh chóng bước về phía Lê Tri.
"Tri Tri, để tôi đi cùng cô."
"Chị Tri Tri, để em đỡ chị nhé!"
Không nói một lời, Lê Tri lập tức tăng tốc, bước chân lạnh lùng và dứt khoát.
Bốn người cùng rời khỏi đoàn. Phía sau, tiếng hướng dẫn viên vọng theo đầy ngạc nhiên:
"Ơ, các bạn không chụp ảnh sao? Hồ Điệp Cốc chỉ tham quan được một lần thôi đấy! Vào trong trại rồi mà muốn quay lại là rắc rối lắm!"
Diêu Lăng quay đầu lại, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự đề phòng:
Mộng Vân Thường
"Bạn tôi không khỏe lắm. Không sao đâu, mọi người cứ thong thả tham quan, bọn tôi về xe trước."
Hàn Văn Lâm định rời đi cùng nhóm thì bị gọi lại. Đào Đào – cô gái cùng hàng ghế với anh ta trên xe – níu tay anh:
"Anh Văn Lâm, quay giúp em đoạn video ngắn nhé? Em sẽ đi từ bên này qua, anh căn sao cho em nằm đúng giữa ba ô lưới, chân em phải thẳng hàng với đường kẻ dưới cùng."
Hàn Văn Lâm nhìn cô ta trân trối: "…………"
Trong khi đó, Tiêu Thâm vẫn đứng yên nhìn theo bóng lưng của Lê Tri đang được dìu đi xa dần. Anh ta chậm rãi dời mắt, tiếp tục quan sát không gian rộng lớn của Hồ Điệp Cốc, nơi hàng vạn cánh bướm bay rợp trời, nhẹ nhàng mà quái dị.
Từ khi bước vào phó bản đến giờ, hệ thống chưa đưa ra bất kỳ chỉ dẫn nào. Mọi thứ quá yên ả – cái kiểu yên ả khiến người ta dựng tóc gáy. Không còn cách nào khác, Tiêu Thâm chỉ có thể cẩn trọng quan sát từng chi tiết nhỏ trong thung lũng để tìm ra manh mối ẩn giấu.
Nhưng có lẽ do bướm quá nhiều, phấn bướm dày đặc bay trong không khí khiến đầu óc anh cũng bắt đầu choáng váng như bị thôi miên. Sau một vòng tuần tra thung lũng mà chẳng phát hiện được gì, anh đành quay lại bãi đỗ xe.
Vừa đến nơi, Tiêu Thâm lập tức thấy một cảnh tượng bất thường: Lê Tri đang ngồi xổm bên vệ đường, sắc mặt trắng bệch, còn ba người chơi thì vây quanh với vẻ mặt căng thẳng.
Anh sải bước tới: "Sao vậy?"
Mắt Nhiếp Miểu đỏ hoe, giọng run rẩy: "Chị Tri Tri nôn rồi…"
Tiêu Thâm sững người: "Nôn á? Nghiêm trọng vậy sao?"
Lê Tri vẫn đang cố gắng nôn khan, dáng vẻ gượng gạo như đang kiềm chế thứ gì đó sắp trào ra. Hứa Yến quay đầu lại nhìn Tiêu Thâm, ánh mắt nặng nề:
"Anh có cảm thấy gì lạ không? Bọn tôi nghi ngờ phấn bướm có vấn đề."
Tiêu Thâm lắc đầu: "Trong đó có hơi ngột ngạt, nhưng ra ngoài rồi thì không sao nữa."
Anh liếc về phía con đường dẫn từ thung lũng, những người chơi khác cũng đang lục tục quay lại, sắc mặt ai nấy đều bình thường.
"Chắc không phải do phấn bướm đâu. Mọi người đều ổn mà. Có khi cô ấy bị trúng thực trước khi vào phó bản?" – anh nói, quay sang nhìn Lê Tri.
Lê Tri nhận lấy chai nước và khăn giấy từ tay Diêu Lăng, súc miệng rồi lau khô miệng. Giọng cô khàn khàn, uể oải:
"Có thể là thế…"
Dù đã đứng dậy được, sắc mặt cô vẫn cực kỳ tệ. Tiêu Thâm thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa.
Những người chơi khác bắt đầu trở lại xe, vừa thấy Lê Tri được dìu lên với dáng vẻ yếu ớt, không ít ánh mắt xì xào nhìn nhau đầy nghi hoặc.
Một người hạ giọng, khẽ châm chọc:
"Đại lão gì mà yếu ớt như vậy chứ."
Hàn Văn Lâm cười khẩy, lạnh lùng liếc sang:
"Ai mà chẳng có lúc đau đầu sốt rét? Cầu trời để mày đừng bao giờ ngã bệnh."
Tên kia lập tức câm nín, không dám hó hé thêm lời nào.
Hướng dẫn viên bước lên xe, cầm loa nói lớn:
"Sau khi rời Hồ Điệp Cốc, chúng ta sẽ tiến vào trại. Hôm nay không còn nhiều hoạt động, chắc mọi người cũng mệt rồi. Tới Trại Hồ Điệp, mọi người sẽ về khách sạn đã đặt trước nghỉ ngơi. Chiều nay tự do tham quan, sáng mai 8 giờ tập trung trước cửa khách sạn nhé."
Một người chơi ngồi phía trước giơ tay hỏi:
"Chúng tôi bắt buộc phải theo đoàn à? Không thể tự do thăm thú à?"
Hướng dẫn viên mỉm cười, nhưng ánh mắt có chút cứng nhắc:
"Khuyến nghị là nên đi theo đoàn nhé. Các bạn đều là du khách may mắn trúng suất miễn phí, Trại Hồ Điệp đã sắp sẵn tuyến du lịch bảy ngày đặc biệt để giúp các bạn khám phá văn hóa nơi đây.
Du lịch miễn phí mà, đúng là cơ hội khó có được. Đã đến rồi thì nên tận hưởng trọn vẹn chứ đúng không? Dĩ nhiên cũng có thời gian tự do để mọi người khám phá theo ý thích. Chuyến đi này sẽ là trải nghiệm không bao giờ quên đấy."
Nửa giờ sau, chiếc xe khách chậm rãi lăn bánh tiến vào cổng Trại Hồ Điệp.
Ngay khoảnh khắc bánh xe vừa lăn qua cổng, hệ thống – vốn im ắng suốt từ đầu phó bản – cuối cùng cũng lên tiếng. Âm thanh vang lên một cách đột ngột, khiến không khí trong xe khẽ chấn động:
——Người chơi đã tiến vào Trại Hồ Điệp. Mở đầu câu chuyện kỳ này: Các bạn là những du khách may mắn được Trại Hồ Điệp lựa chọn, tham gia chuyến du lịch khám phá ngôi cổ trại bí ẩn này. Hành trình kỳ diệu bắt đầu từ đây.
——Nhiệm vụ lần này: Hãy trải qua kỳ lễ hội bảy ngày tại Trại Hồ Điệp.
Chúc các bạn vui vẻ!