Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 374

Lê Tri đứng lặng một giây rồi ngoảnh lại, gọi cô bé phục vụ:

"Cô biết người đàn ông kia là ai không?"

Cô gái phục vụ thoáng sửng sốt, ánh mắt theo tay chỉ của Lê Tri nhìn về phía người đàn ông đang lảng vảng gần quán trà. Gã vừa bị chỉ mặt liền lập tức quay lưng bỏ đi, dáng vẻ lén lút như thể đang cố giấu giếm điều gì.

Cô phục vụ nhíu mày:

"Lại là anh ta! Anh ta lại đến nữa rồi!"

Nhiếp Miểu tò mò, tiến sát hơn:

"Anh ta là ai vậy? Trông cứ như đang theo dõi ai đó ấy."

Cô gái tỏ vẻ chán ghét ra mặt, giọng nói gay gắt:

"Là bạn trai cũ của bà chủ chúng tôi. Chia tay bao lâu rồi mà vẫn cứ dính lấy, vài bữa lại mò đến, hết mang hoa rồi đứng chờ ngoài cổng. Như ruồi bọ vậy, đuổi cũng không xong!"

Nhiếp Miểu lập tức phụ họa:

"Kiểu đàn ông dính như đỉa đói thế này đúng là phiền phức! Sao không báo cảnh sát cho xong?"

Cô phục vụ hừ lạnh một tiếng:

"Báo sao được? Hắn đâu có làm gì phạm pháp. Chỉ tới đưa hoa, nói chuyện, xin bà chủ quay lại. Cảnh sát cũng chẳng can thiệp được. Chúng tôi toàn phải nhắm mắt cho qua."

Lê Tri nhìn về phía quán trà, ánh mắt nặng trĩu. Cô bước đi, định đến gần người đàn ông kia thì hắn đã lập tức phát hiện ra, không nói không rằng liền quay người bỏ chạy qua cửa phụ dẫn ra một con ngõ nhỏ.

Hứa Yến nhíu mày, thì thầm:

"Chắc chắn hắn còn quay lại. Nếu thật sự đến tìm Ngân Phù, sớm muộn cũng lộ mặt."

Lê Tri gật đầu, ánh mắt dõi theo bóng lưng vừa biến mất:

"Đi xem tiệm xăm trước đã."

Ba người quay lưng, rẽ qua con phố treo đầy đèn lồng bướm, đi về phía tiệm xăm mà Ngân Phù đã nhắc đến. Tiệm nằm nép mình bên góc phố, ánh đèn lồng mờ mờ hắt ra từ bên trong khiến không khí thêm phần u ám.

Cửa kính khẽ kêu lên khi họ đẩy vào. Bên trong tiệm xăm không lớn, nhưng hai bức tường kín đặc hình vẽ bướm, mỗi con một kiểu, sắc màu rực rỡ như thật. Ở giữa phòng là bàn làm việc bừa bộn, mực xăm vương vãi, khăn lau thấm m.á.u nằm vắt vẻo bên cạnh một chiếc ghế da cũ kỹ.

Một người đàn ông râu ria đang cúi đầu, tay cầm máy xăm, tỉ mẩn tô màu lên cổ tay một cô gái.

Lê Tri nhận ra:

"Đào Đào?"

Đào Đào ngẩng đầu, gương mặt hơi nhăn vì đau nhưng vẫn tươi tỉnh khi thấy họ:

"Là mấy chị à? Mấy chị cũng đến xăm hả?"

Cô gái giơ cổ tay lên khoe, nơi đó đã hiện lên một hình xăm bướm xanh nhạt, đôi cánh mềm mại như đang rung động dưới ánh đèn.

"Em thấy mấy hình xăm bướm trên người bà chủ Ngân Phù đẹp quá, nên cũng muốn thử một cái giống vậy."

Ông thợ xăm lúc này mới ngẩng lên, gật đầu chào ba người. Gương mặt ông ta đầy sẹo rỗ, ánh mắt nhìn người đầy soi mói nhưng nụ cười lại tỏ vẻ hiền lành:

"Các cô muốn thử không? Trên bàn có nhiều mẫu lắm, cứ tự nhiên chọn. Tôi làm nghề này mười mấy năm rồi, bướm gì cũng xăm được. Bảo đảm đẹp như thật."

Lê Tri cầm lấy album mẫu trên bàn, lật qua từng trang. Trong đó có ảnh những hình xăm đã hoàn thành, có ảnh mẫu vẽ tay, mỗi con bướm đều mang nét ma mị kỳ lạ.

"Cửa tiệm này mở lâu chưa?" Cô hỏi.

"Tôi mới mua lại hai năm trước thôi," ông ta đáp, tay vẫn không ngừng xăm cho Đào Đào, "Chủ trước cũng là thợ xăm, nghe nói tiệm này tồn tại gần chục năm rồi. Hồi ở thành phố lớn, cạnh tranh khốc liệt lắm, tôi chuyển về đây vì nghe danh Trại Hồ Điệp. Không ngờ lại sống được bằng nghề này thật. Người ở đây ai cũng thích xăm bướm."

"Ngân Phù cũng là do ông xăm à?"

Mộng Vân Thường

"Phải. Mấy hình bướm sống động kia chính tay tôi làm đấy. Nhưng cô ấy chọn mẫu từ album cũ của chủ tiệm trước. Tôi còn giữ vài mẫu đấy, nếu cô thích thì tôi cho xem riêng."

"Người trong trại này... đều có hình xăm sao?"

"Phần lớn là vậy. Có người xăm vì truyền thống, có người chỉ vì thấy đẹp. Hình bướm ở đây không chỉ là trang trí đâu... nhiều người tin nó mang lại may mắn, hoặc... giữ lại linh hồn gì đó."

Ông ta bật cười, nói nửa đùa nửa thật:

"Nghe thì huyền hoặc, nhưng nếu sống lâu ở đây, cô sẽ thấy điều gì cũng có thể xảy ra."

"Không, cảm ơn," Lê Tri khẽ lắc đầu, cười nhạt, "Tôi sợ đau."

"Ôi chà, bây giờ có thuốc tê mà. Không đau đâu."

Vừa nói xong, Đào Đào bên cạnh đã rơm rớm nước mắt, len lén lắc đầu với Lê Tri, miệng mím chặt thì thầm:

"Đau c.h.ế.t đi được…"

Lê Tri bật cười khẽ, rồi khép album lại, đặt xuống bàn.

Rời khỏi tiệm xăm, ba người đi dọc con phố cổ. Trên mỗi cánh cửa sổ, tường nhà hay đèn lồng đều có hình bướm — từ những nét thêu đơn giản đến điêu khắc cầu kỳ. Bầu trời xanh ngắt, nắng rải đều mặt đất lát đá, gió thổi nhè nhẹ qua những ngọn tre, tựa như họ đang thực sự lạc vào một vùng đất thần thoại.

Nhiếp Miểu nhíu mày, lẩm bẩm:

"Đi cả buổi mà không phát hiện được gì bất thường. Cứ như đang đi du lịch thật ấy. Không giống một phó bản tí nào."

Lê Tri im lặng một lát, rồi lắc đầu.

"Không bình thường đâu."

"Hả? Sao lại không?"

Ánh mắt Lê Tri vẫn nhìn về phía những ngôi nhà sàn phía xa, giọng nói nhẹ như gió thoảng, nhưng mang theo chút lạnh lẽo khó tả:

"Cô không nhận ra sao... trong trại này, tuyệt nhiên không có lấy một đứa trẻ?"

Bình Luận (0)
Comment