Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 376

Dưới ánh đèn vàng vọt trong sân trại, Đào Đào bước ra cùng những người chơi khác, tay vẫy về phía Lê Tri, khuôn mặt lộ rõ sự hào hứng:

"Để tôi cho mọi người xem hình xăm của tôi."

Cô ta kéo tay áo lên, lộ ra cổ tay sưng đỏ với một hình xăm bướm màu vàng nhạt, đường nét còn lấm tấm m.á.u và sưng tấy, chẳng đẹp như mong đợi.

"Lúc tô màu thì hơi đau một chút thôi," Đào Đào cười nhẹ, cố tỏ ra không sao để an ủi những người chơi khác đang lấm lét nhìn vết xăm, "Ai chịu đau tốt thì có thể thử."

Không khí xung quanh vẫn bình thường như một buổi tụ họp của du khách. Chẳng bao lâu sau, Ngân Phù xuất hiện cùng hai nhân viên, bê ra các khay thức ăn đặt lên bàn. Những món ăn dân dã như rau xào, canh trứng, thịt rim… thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng vẫn toát ra vẻ gì đó không ổn, cứ như cố tình làm cho quá "bình thường".

Nhiếp Miểu nhìn chằm chằm vào mấy đĩa đồ ăn, giọng đầy ngờ vực:

"Những món này… ăn được chứ? Không có gì kỳ lạ đấy chứ?"

Cô ta đã kể với vài người chơi khác về nghi ngờ "cúng tế tiên bướm", vì vậy không ít người cũng bắt đầu hoài nghi.

"Nếu trong thức ăn có thuốc mê, chúng ta ngủ mê mệt thì họ muốn làm gì chẳng được?"

Tiêu Thâm nghe vậy liền cười phá lên, không mấy để tâm. Anh ta gắp thức ăn bỏ vào miệng nhai ngon lành.

"Anh Thâm, anh không sợ có độc à?" – một người chơi dè dặt hỏi.

Tiêu Thâm nhướn mày, liếc nhìn người kia, nói chậm rãi:

"Ở đây bảy ngày, chẳng lẽ suốt bảy ngày không ăn cơm à?"

Nghe cũng có lý, nhưng nếu cơm có độc, thì thà nhịn một bữa còn hơn c.h.ế.t sớm. Trừ vài người vẫn ăn bình thường, số còn lại chỉ gắp chút rau hoặc chẳng đụng đũa.

Lê Tri không đói, cũng chẳng có khẩu vị. Cô miễn cưỡng ăn nửa bát cơm để giữ sức, sau đó đặt đũa xuống, yên lặng quan sát xung quanh.

Sau bữa tối, trời đã tối hẳn. Mọi người lục tục trở về phòng, không gian tĩnh lặng bao trùm toàn bộ Trại Hồ Điệp. Lê Tri vừa ngả lưng chưa được bao lâu thì nghe tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Cô tưởng là Nhiếp Miểu, nhưng khi mở cửa ra, lại thấy Hàn Văn Lâm đang đứng đó với vẻ ngượng nghịu. Trên tay anh ta cầm hai quả chuối.

"Chị Tri," anh ta gãi đầu, "tối nay chị ăn ít quá. Đây là chuối hồi chiều Đào Đào cho tôi, tôi ăn không hết. Không có gì đáng ngại đâu, chị ăn tạm đi."

Lê Tri nhoẻn miệng cười, nhận lấy:

"Cảm ơn nhé."

"Khách sáo làm gì," Hàn Văn Lâm cười xòa, "thôi tôi đi đây."

Lê Tri dặn dò:

"Nhớ cảnh giác, đừng ngủ quá say."

"Biết rồi." Anh ta vẫy tay rồi rời đi.

Trại Hồ Điệp đêm xuống càng thêm u tịch. Khác hẳn những thị trấn du lịch náo nhiệt, nơi này vừa tối là mọi hoạt động ngưng bặt. Hứa Yến đứng bên cửa sổ, nhìn ra phố vắng. Chỉ có gió đêm rít qua mái nhà, lùa vào những khe cửa, mang theo mùi ẩm mốc và cái lạnh buốt sống lưng. Bên ngoài, vài con bướm bám chặt vào cửa kính, khi gió nổi lên, chúng khẽ rung rinh như vỗ cánh chờ đợi.

Hứa Yến cẩn thận kéo rèm kín, khóa chặt cửa sổ, sau đó quay lại phòng. Lê Tri lúc này đang ngồi bên giường, mặt mày nhợt nhạt. Cô lấy Cây Gậy Bóng Chày Dính Máu trong kho đồ ra, đặt lên bàn đầu giường, giữa hai chiếc giường tre sát nhau.

"Đây, cô cầm lấy. Tôi yếu, không đủ sức. Nếu có chuyện gì xảy ra, cô xử lý nhé."

Hứa Yến cầm cây gậy, vung thử mấy lần:

"Vừa tay đấy. Được rồi, cứ để tôi lo. Cô cứ ngủ đi."

Đèn phòng được tắt, căn phòng chìm trong bóng tối. Tiếng bước chân trên tầng gác vang vọng qua nền tre, lúc xa lúc gần, rồi cuối cùng cũng lặng hẳn.

Lê Tri nằm nghiêng, cảm thấy đầu óc quay cuồng, cơ thể nặng trĩu như đeo đá. Không biết mình đã thiếp đi hay ngất đi.

Giữa đêm, cô nghe tiếng gọi văng vẳng:

"Lê Tri! Tri Tri! Mau tỉnh lại!"

Lê Tri lờ mờ mở mắt. Trước mặt là khuôn mặt đầy lo lắng của Hứa Yến. Cô ấy nắm tay cô, một tay khác đặt lên trán.

"Tri Tri, cô sốt rồi. Nóng như thiêu vậy. Tôi phải đưa cô đến trạm y tế."

Lê Tri cắn nhẹ đầu lưỡi để giữ tỉnh táo. Cổ họng khô rát như bị đốt, cô cố nén khàn giọng hỏi:

"Trong phòng có nhiệt kế không?"

"Tôi tìm rồi, không có. Không cần đo cũng biết, tay tôi đặt lên mà cảm nhận rõ ràng. Ít nhất cô sốt 40 độ rồi đấy!" – Hứa Yến đưa cô một ly nước – "Sốt kiểu này rất nguy hiểm, tôi sẽ đưa cô đi khám."

Lê Tri nhấp ngụm nước, hơi nước bốc lên khiến cổ họng đỡ rát đi phần nào. Cô hỏi:

"Mấy giờ rồi?"

"Mười hai rưỡi." – Hứa Yến liếc đồng hồ treo tường.

"Muộn quá rồi." – Lê Tri lắc đầu, mồ hôi nhỏ giọt trên thái dương – "Ra ngoài lúc này rất nguy hiểm. Tôi không đi nổi đâu. Nếu gặp quái vật giữa đường thì chúng ta c.h.ế.t chắc."

"Nhưng sốt cao có thể c.h.ế.t người đấy!" – Hứa Yến sốt ruột – "Tôi không thể để cô sốt đến sáng!"

Lê Tri im lặng giây lát, sau đó rút từ kho đồ ra một tấm bản đồ trống. Đây là đạo cụ đổi được sau lần vượt phó bản trước. Cô đọc một câu chú ngữ, mặt giấy bắt đầu hiện ra các đường nét.

Hứa Yến ghé sát nhìn, nhận ra bản đồ:

"Đây là xung quanh khách sạn…"

Giữa bản đồ là khách sạn, xung quanh hiện lên những dấu chân đỏ – ký hiệu cho vị trí của quái vật.

"Có quái vật… ngay trong khách sạn này." – Lê Tri thì thào, môi trắng bệch.

Cô chỉ vào bản đồ:

"Trong vòng một trăm mét mà đã có hơn chục con. Không thể ra ngoài được."

Hứa Yến hạ thấp giọng, lẩm bẩm:

"Sao lại nhiều quái vật đến thế? Chẳng lẽ là… bướm?"

"Không biết." – Lê Tri thu bản đồ, giọng khàn hẳn – "Lấy chậu nước lạnh đi, hạ sốt bằng vật lý vậy."

Hứa Yến làm theo, dùng khăn lạnh lau trán cho cô. Vừa thay khăn vừa không yên tâm hỏi:

"Tôi đi hỏi Ngân Phù xin thuốc hạ sốt nhé? Hoặc rượu trắng cũng được."

Lê Tri nắm lấy tay cô, ánh mắt tuy yếu nhưng vẫn sắc lạnh:

"Nếu Ngân Phù chính là quái vật thì sao?"

Hứa Yến cứng đờ. Câu nói như một đòn giáng thẳng vào lòng tin mong manh còn sót lại. Cô ngồi phịch xuống, lau mồ hôi cho Lê Tri mà tay run rẩy.

Khăn lạnh nhanh chóng nóng lên, lại thay. Cứ thế lặp lại.

Lê Tri lẩm bẩm:

"Cô có thấy… tình trạng của tôi giống phản ứng đào thải không?"

"Phản ứng… gì cơ?" – Hứa Yến ngạc nhiên.

"Tôi đột nhiên sốt cao sau khi vào đây. Lúc trên xe tôi vẫn ổn." – Lê Tri nhắm mắt – "Tôi nghi có thứ gì đó theo phấn bướm lọt vào người… có thể là trứng… tôi bị bướm đẻ trứng trong cơ thể."

Câu nói khiến Hứa Yến lạnh cả sống lưng.

"Nhưng chỉ mình cô bị?" – Cô cố phủ nhận.

"Có hai khả năng." – Lê Tri thì thầm – "Một là chỉ tôi bị chọn. Hai là các cô cũng bị, nhưng chưa phản ứng mạnh như tôi."

Không khí trong phòng như đông cứng lại.

Một lát sau, Lê Tri thiếp đi. Hứa Yến vẫn ngồi bên cạnh, thay khăn liên tục. Lúc cô định quay về giường thì bất ngờ khựng lại – một cái bóng đen khổng lồ in lên rèm cửa.

Một con bướm khổng lồ. Đứng thẳng. Cánh vỗ nhẹ, âm thanh rung lên qua tấm kính mỏng.

Hứa Yến không dám nhúc nhích. Cô từ từ đưa tay che miệng mình, rồi nhẹ nhàng bịt miệng Lê Tri. Hơi thở nóng hổi từ mũi Lê Tri phả vào tay cô.

Cô liếc nhìn cây gậy bóng chày, tính toán đường đi nếu phải chiến đấu.

Thời gian trôi qua chậm rãi. Một phút? Hai phút? Hay lâu hơn?

Mộng Vân Thường

Rồi bóng đen kia từ từ chuyển động. Cánh vỗ mạnh. Gió rít qua khe cửa. Bóng biến mất.

Hứa Yến buông tay, toàn thân như sụp đổ, mồ hôi đầm đìa lưng áo. Cô chưa từng cảm thấy mình sống sót sát ranh giới như thế.

 

Bình Luận (0)
Comment