Dưới ánh nắng dịu nhẹ, mọi người lần lượt bước vào tham quan Bảo Tàng Kỷ Niệm Mẫu Vật Bướm. Không khí bên trong hoàn toàn vượt xa dự đoán. Không gian hiện đại, sáng sủa, các vật phẩm được trưng bày kỹ lưỡng, có trật tự, không một chút bụi bặm hay u ám nào như họ từng tưởng tượng. Sự sạch sẽ đến mức lạnh lẽo ấy khiến cho người ta dù đang đứng giữa ánh sáng, vẫn cảm thấy sau gáy khẽ ớn lạnh.
Sau khi rời khỏi bảo tàng, hướng dẫn viên nhanh chóng tập hợp cả nhóm để di chuyển đến điểm tham quan kế tiếp. Càng vào gần trung tâm trại, không khí càng trở nên náo nhiệt. Du khách tụ tập khắp nơi, tiếng cười nói hòa cùng tiếng kèn sáo dân tộc tạo nên một bức tranh sống động mà kỳ thực lại có chút giả tạo.
Điểm dừng chân mới là một khu chợ thủ công mỹ nghệ, bày bán la liệt các món đồ được chế tác tinh xảo. Những sản phẩm lấy hình ảnh bướm làm chủ đạo: trâm cài, vòng tay, khuyên tai, dây chuyền... đều được làm bằng bạc, chạm khắc tỉ mỉ đến mức khiến người ta không rời mắt được.
Lê Tri cầm lên một chiếc vòng bạc có hình con bướm đang tung cánh, ánh sáng phản chiếu khiến đôi mắt cô ánh lên một tia tò mò. Cô gái trẻ đứng sau quầy hàng mỉm cười thân thiện:
"Nếu cô thích thì tặng luôn cho cô đấy."
Lê Tri khẽ nghiêng đầu: "Tặng tôi?"
Cô gái kia cười như có như không, ánh mắt lướt qua gương mặt Lê Tri đầy ẩn ý: "Đúng vậy, cô là khách quý của Trại Hồ Điệp chúng tôi, không tính tiền đâu."
Lê Tri đặt chiếc vòng trở lại quầy, nụ cười nhẹ nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo: "Cảm ơn, tôi không cần."
Hứa Yến từ bên cạnh bước tới, giọng mang chút châm chọc: "Còn tôi thì sao, có được tặng không?"
Cô gái kia liếc nhìn Hứa Yến, cười gật đầu: "Tất nhiên, cũng tặng."
Ngay lúc đó, một tiếng ồn ào vang lên từ phía bên kia quảng trường. Đám đông tản ra, để lộ cảnh tượng khiến người ta phải dừng bước.
Hàn Văn Lâm đang đứng đối diện với một người đàn ông cao lớn, đội mũ truyền thống đính đầy đá lấp lánh. Anh ta ăn mặc chỉn chu, nhưng gương mặt tuấn tú lại mang theo khí chất khiến người ta không thoải mái nổi — một vẻ đẹp lạnh lùng và ngạo mạn, ẩn chứa sự nguy hiểm.
Đào Đào run rẩy nép sát sau lưng Hàn Văn Lâm, gương mặt trắng bệch như vừa trải qua chuyện kinh khủng. Còn người đàn ông đối diện — Lê Tri lập tức nhận ra. Chính là kẻ sáng nay cô từng thấy đi cùng trưởng trại. Ánh mắt hắn lúc nào cũng thấp thoáng vẻ đục ngầu, như loài thú săn mồi giấu mình trong bóng tối.
Hàn Văn Lâm vẫn giữ vẻ mặt bất cần, nhưng tay anh đặt trước bụng, rõ ràng đã vào tư thế phòng ngự. Anh hờ hững lên tiếng:
"Anh đẹp trai à, cô gái này không muốn đi, anh không thể ép người ta như vậy được. Thời đại nào rồi mà còn mấy trò áp đặt kiểu này? Hay là luật pháp ở đây chưa cập nhật kịp?"
Du khách xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, nhưng không ai dám tiến lại gần. Người dân bản xứ có thế lực trong khu vực, không ai dại gì tự chuốc họa vào thân. Chỉ có những người chơi mới không e dè như vậy.
Người đàn ông kia lạnh lùng nói:
"Tôi chỉ mời cô ấy đi ăn. Có ai nói là tôi ép buộc đâu?"
Hàn Văn Lâm nhướng mày, nhếch mép cười:
"Thế thì cô ấy từ chối rồi đó. Nghe rõ chưa? Hay là anh thiếu người ăn chung đến mức phải cưỡng ép vậy? Hay thế này đi, mời tôi ăn thay cô ấy nhé? Tôi ăn khỏe, cũng không kén món."
Người đàn ông mặt lạnh như băng, chỉ tay vào Hàn Văn Lâm:
"Tốt nhất là anh đừng xen vào."
Lúc này, Đào Đào đã sắp khóc. Cô nắm chặt lấy tay áo Hàn Văn Lâm, giọng run run:
"Tôi... tôi không muốn đi ăn với anh ta..."
Lê Tri bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Đào Đào, giọng nói dịu dàng nhưng kiên quyết:
"Không sao rồi, có chúng tôi ở đây, đừng sợ."
Hứa Yến thì chẳng buồn nói nhiều, cô trực tiếp xắn tay áo bước tới, ánh mắt sắc như dao:
"Nghe chưa? Cô ấy không muốn. Cút."
Người đàn ông nổi điên: "Các người—!"
"A Thái!" Một tiếng quát vang lên từ phía xa, như tiếng sấm giáng xuống đám mây đen đang dần tụ lại. Trưởng trại xuất hiện, sắc mặt lạnh như sương gió miền núi, gằn từng chữ:
"Mày đang làm cái gì vậy? Về ngay cho tao!"
Người đàn ông tên A Thái sầm mặt lại, nhưng vẫn đứng im. Trưởng trại quay sang nhóm người chơi, cúi đầu xin lỗi:
"Thành thật xin lỗi các vị khách quý. Là lỗi của tôi khi không dạy bảo được con trai mình. Mong rằng hành động nông nổi của nó không ảnh hưởng đến trải nghiệm của các vị."
Hàn Văn Lâm nhếch môi:
Mộng Vân Thường
"Trưởng trại, ông nên dạy dỗ con mình cho đàng hoàng. Thế kỷ hai mươi mấy rồi mà còn giở mấy trò cũ rích này, thật nực cười."
A Thái đứng cạnh, gương mặt tối sầm lại. Ánh mắt anh ta lạnh lẽo như kim loại, lướt qua từng người trong nhóm. Nhưng chỉ trong tích tắc, đôi mắt ấy như hóa thành rắn độc, cười nhạt một tiếng rồi quay đi.
Trước khi bước theo cha mình rời khỏi quảng trường, A Thái quay đầu lại, ánh mắt trừng trừng khóa chặt vào Đào Đào như đang nhìn con mồi đã được đánh dấu.