Nhạc Diên gật đầu lia lịa:
"Đúng, đúng! Cô nói đúng. Phải theo dõi lén, nếu không cô ấy lại biến mất mất!"
Họ rời quán trà, bám sát theo hướng Ngân Phù đi mà không thu hút sự chú ý nào. Trại Hồ Điệp vốn đông đúc, hai người trông chẳng khác gì du khách bình thường.
Thường thì chỉ cần theo sau khoảng trăm mét là Ngân Phù đã phát hiện ra Nhạc Diên, nhưng lần này nhờ sự cẩn trọng của Lê Tri, họ không bị lộ.
Cả hai len qua mấy con phố nhỏ, rồi trông thấy Ngân Phù bước vào một ngôi nhà lớn, nổi bật hơn hẳn những căn khác quanh đó.
"Đó là nhà trưởng trại," Nhạc Diên thì thầm.
Không tiện theo tiếp, Lê Tri dắt anh ta nấp ở góc khuất gần đó, chờ đợi. Nửa tiếng sau, cánh cửa nhà trưởng trại mới mở ra. Ngân Phù bước ra, theo sau là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, đang nắm tay cô ta trò chuyện.
Gương mặt Ngân Phù đầy tức giận, cô ta hất tay cô gái ra. Hai người rõ ràng đang cãi nhau, không khí căng thẳng như dây đàn sắp đứt.
Nhạc Diên thì thào:
"Đó là em gái của A Thái! Tôi thấy Đào Đào đi với cô ta tối qua!"
Lê Tri nhìn kỹ:
Mộng Vân Thường
"Hai người là anh em ruột à? Nhìn chẳng giống nhau chút nào..."
"Tôi cũng không rõ, nghe nói họ không có mẹ, tôi chỉ từng gặp trưởng trại thôi," Nhạc Diên trả lời.
Cô em gái kia hoàn toàn không giống A Thái. Nếu Đào Đào không biết rõ thân phận cô gái đó, thì rất dễ bị vẻ ngoài ngây thơ lừa gạt.
Xét theo phản ứng của Ngân Phù, Lê Tri đoán rằng Đào Đào có lẽ không còn hy vọng gì nữa. Nhưng nếu A Thái thật sự bắt cóc Đào Đào chỉ vì thú vui, chẳng lẽ hắn định giam giữ cô ấy mãi?
Mặc dù Trại Hồ Điệp nằm sâu trong núi, nhưng thời buổi mạng xã hội phát triển như hiện tại, việc một người mất tích sẽ không thể nào bị che giấu quá lâu.
Lê Tri chợt nhớ lại lời hướng dẫn viên từng nói: mỗi năm đều có du khách tự tiện vào khu rừng chưa khai thác rồi mất tích mãi mãi. Nếu họ đổ lỗi cho Đào Đào như một trong những "trường hợp đó", thì mọi chuyện sẽ bị chôn vùi dễ dàng.
Sau cuộc cãi vã, Ngân Phù quay gót trở về nhà nghỉ.
Không kiềm chế được nữa, Nhạc Diên lao ra gọi lớn:
"Ngân Phù! Ngân Phù!"
Lê Tri hoảng hốt định ngăn lại nhưng không kịp. Cô vội lách người nấp vào bóng tối.
Ngân Phù quay đầu lại, ánh mắt lạnh băng, rõ ràng không vui khi thấy Nhạc Diên. Cô ta chẳng thèm đáp, quay mặt đi, sải bước nhanh hơn. Nhạc Diên cuống cuồng chạy theo, tiếng gọi của anh ta nhanh chóng khuất trong đêm.
Lê Tri không vội quay về, cô tìm một chỗ khuất gần nhà trưởng trại, giả vờ ngắm cảnh, thực chất là quan sát.
Căn nhà có người ra vào thường xuyên. Cả trưởng trại và em gái A Thái cũng lui tới vài lần. Nhưng suốt cả buổi, không hề thấy bóng dáng A Thái.
Chiều xuống, cô mới trở lại nhà nghỉ.
Vừa thấy cô, Hứa Yến liền nhào ra:
"Cô đi đâu vậy? Tôi tìm mãi! Lo c.h.ế.t đi được!"
Lê Tri không trả lời mà hỏi:
"Hôm nay lúc theo đoàn, cô có thấy A Thái không?"
"Không, cả ngày không thấy mặt mũi anh ta đâu. Sao vậy?"
Lê Tri nhíu mày:
"A Thái bắt Đào Đào rồi lại tự dưng biến mất. Lẽ nào hắn đang chuẩn bị… làm đám cưới?"
Một người chơi gần đó lẩm bẩm, giọng đầy bất mãn:
Ngay lập tức, từ phía xa, Hàn Văn Lâm giơ ngón giữa về phía tên đó.
Tối đến, Lê Tri gọi Tiêu Thâm, Hứa Yến và Hàn Văn Lâm ra một góc để bàn kế hoạch.
Cô thuật lại lời Nhạc Diên:
"Đêm mai, Ngân Phù sẽ vào rừng. Chúng ta phải tìm cách bám theo. Bí mật của trại này chắc chắn nằm trong khu rừng đó."
Tiêu Thâm gần như sáng mắt lên:
"Hôm nay tôi thăm dò khu cấm sau núi. Không có lính canh ở cổng, nhưng có khoảng bốn trạm gác ngầm. Tôi xử lý được."
Hứa Yến tỏ ra lo lắng:
"Trong trại thì dễ, chứ vào rừng rất dễ bị lộ. Nếu Ngân Phù cố tình dắt chúng ta vào bẫy thì sao?"
Hàn Văn Lâm nhếch mép:
"Vậy thì bắt luôn cô ta! Ép phải dẫn đường. Bạn trai cô ấy nói bốn mươi chín ngày là phải vào rừng, kiểu gì cũng có lý do. Không chịu nói thì đừng hòng đi đâu!"
Dù cách này hơi cực đoan, nhưng không thể phủ nhận có lý.
Lê Tri gật đầu:
"Tùy cơ ứng biến. Dù có hay không có cô ta, chúng ta vẫn phải vào rừng."
Sau khi thống nhất vài phương án dự phòng, cả nhóm ai về phòng nấy, chuẩn bị cho đêm dài phía trước.
Không lâu sau, để dẹp yên nỗi lo vì chuyện Đào Đào, Ngân Phù đích thân dẫn nhân viên tới từng phòng phát đồ ngọt.
"Đây là món tráng miệng đặc biệt, làm từ mật hoa địa phương." Ngân Phù dịu dàng cười, giọng nói êm ái như gió xuân. "Mai nếu các bạn thích, tôi sẽ mang thêm."
Lê Tri nhận lấy khay bánh hình con bướm:
"Cảm ơn."
Cô vừa đóng cửa thì Hứa Yến từ nhà tắm bước ra:
"Gì thế?"
Lê Tri mở nắp chén:
"Ngân Phù tặng. Món ngọt làm từ mật hoa."
Hứa Yến liếc nhìn, thản nhiên đáp:
"À, món này làm từ quả mọng xanh, hoa tươi và sữa, giống như flan vị trái cây."
Câu nói vừa dứt, cả hai đều c.h.ế.t lặng.
Họ nhìn nhau, sắc mặt Hứa Yến tái nhợt.
"Tôi... sao tôi lại biết điều đó...?"
Lê Tri nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy:
"Lúc nãy cô nghĩ gì?"
"Tôi không nghĩ gì hết. Ý nghĩ đó… tự nhiên xuất hiện trong đầu. Rồi tôi cứ nói ra thôi. Tôi... tôi có phải..."
Bàn tay Lê Tri siết lấy tay cô ấy, lạnh như băng:
"Không sao, đừng sợ." Giọng cô vững vàng, như một chiếc mỏ neo giữa bão tố. "Mai mới là ngày thứ tư. Còn thời gian. Dù bí mật ở đây là gì, chúng ta cũng sẽ lật tung ra."
Hứa Yến hít sâu, cố ổn định lại, rồi khẽ gật đầu.
Bên ngoài vẫn có người tuần tra, nhưng nghe tiếng bước chân thì số lượng có vẻ ít hơn hôm qua.
Đèn phòng tắt. Trước khi ngủ, Hứa Yến sờ cây gậy bóng chày bên cạnh, mới yên tâm nhắm mắt.
Đêm khuya, gió thổi lạnh như kim châm vào da thịt.
Một luồng hơi lạnh lướt qua mặt Hứa Yến khiến cô bừng tỉnh.
Trong bóng tối, một sinh vật khổng lồ mang hình dáng nửa người nửa bướm đang lượn trong phòng. Đôi cánh của nó phát ra âm thanh rì rào như gió hú.
Cửa sổ mở toang, rèm cửa phất phơ. Ánh sáng nhợt nhạt từ đèn đường hắt lên, soi rõ thân hình dị dạng của con quái vật.
Nó lướt qua Hứa Yến, lao thẳng đến giường nơi Lê Tri đang ngủ.
Không cần suy nghĩ, cơ thể Hứa Yến hành động trước. Cô giật lấy cây gậy, đập mạnh vào phần bụng con quái vật.
Nhưng nó quá nhanh. Gậy chỉ chạm được vào phần đuôi.
"Lê Tri!!" Hứa Yến hét lên, chuẩn bị tung cú tiếp theo.
Con quái vật rít lên ghê rợn.
Một cái vỗ cánh khiến cô bị thổi bay, ngã nhào xuống sàn.
Cô gắng gượng đứng dậy, nhưng ngay lúc đó, tấm lưới nhầy nhụa từ người con quái vật phóng ra, quấn chặt lấy cô.
"Lê Tri tỉnh dậy đi!!" cô gào lên trong tuyệt vọng.
Lê Tri mở mắt, mồ hôi đầm đìa. Cơn sốt khiến đầu óc cô choáng váng. Trước mặt cô, bóng đen khổng lồ đang lao tới.
Cô lăn xuống giường né tránh, nhưng cơ thể yếu ớt không thể phản ứng nhanh được. Con quái vật phóng tới, xúc tu siết chặt lấy cô, kéo vào lòng.
Cô cầm chặt lá bùa dịch chuyển, nhưng khi nhìn thấy gương mặt sinh vật ấy, tay cô khựng lại.
Tiếng bước chân vang lên dồn dập từ ngoài hành lang. Cửa phòng bị đá tung, vài người cầm đinh ba lao vào.
Con quái vật quay đầu, gầm gừ một tiếng, rồi siết chặt Lê Tri, vỗ mạnh đôi cánh và lao vút ra cửa sổ.
"Tri Tri!!" Hứa Yến gào lên, toàn thân bị trói chặt trong tấm lưới, nước mắt trào ra.
Nhóm tuần tra chỉ kịp chạy đến cửa sổ, nhìn theo bóng đen khổng lồ đang ôm lấy Lê Tri, biến mất trong màn đêm, vỗ đôi cánh xanh vàng như lụa, bay thẳng vào khu rừng sâu thẳm.