Cô nhớ đến hồ sơ về Ngân Phù — một người phụ nữ từng có bạn trai, từng có công việc ổn định, từng sống ở thành phố lớn. Vậy mà sau một chuyến du lịch đến Trại Hồ Điệp… cô ta chia tay, dọn đến đây sống, thái độ thay đổi hoàn toàn như thể một người khác.
Không phải cô ta thay đổi vì lựa chọn.
Mà là… bị thay thế.
Nhưng nếu Lê Tri thực sự đã bị ký sinh và không còn là chính mình nữa thì sao? Có thể cô đã trở thành một phần của Trại Hồ Điệp, sống cùng nơi này qua bao thế hệ, và mỗi 49 ngày lại phải quay về khu rừng để thực hiện nghi lễ bí ẩn kia. Cô không còn là khách du lịch, mà đã bị buộc phải ở lại, mãi mãi là một phần của nơi này.
"Ở đây, ai cũng có hình xăm bướm. Tôi nghĩ nó chỉ là để che giấu dấu ấn thật sự nằm sau lưng." Lê Tri vừa nói, vừa khẽ chạm tay lên xương bả vai, nơi cô cảm nhận được dấu ấn đang ngấm sâu vào da thịt. "Chỉ cần bị ký sinh, lưng sẽ mọc ra dấu ấn đó. Cô còn nhớ truyền thuyết mà hướng dẫn viên kể lúc trên xe buýt không?"
Hứa Yến lập tức đáp: "Uống nước suối nhiễm phấn bướm, dân làng mọc ra hình xăm con bướm!"
Lê Tri vuốt nhẹ mái tóc ẩm ướt, giọng cô trầm lại: "Truyền thuyết đó có phần bịa đặt, nhưng tôi nghĩ cốt lõi vẫn là thật. Một ngày nào đó, bầy bướm xuất hiện và ký sinh vào cơ thể người. Những ai bị chọn sẽ mọc ra dấu ấn bướm và từ đó, nơi này bị chiếm giữ, biến thành lãnh địa riêng cho loài sinh vật ấy."
Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh rừng kén sâu thẳm phía sau núi. Vô số chiếc kén đủ kích cỡ lủng lẳng trên cành cây như đang chờ đợi một nghi lễ phục sinh.
"Khi cơ thể vật chủ bắt đầu già yếu, bọn chúng dùng nghi lễ nào đó để niêm phong cơ thể vào kén bướm. Ban đầu, kén rất to, chứa cả thân người. Nhưng theo thời gian, nó sẽ thu nhỏ lại, rồi khi tới thời điểm thích hợp, bướm sẽ phá kén mà ra. Tôi nghĩ toàn bộ quá trình kéo dài 49 ngày, giống như chu kỳ mà Ngân Phù phải vào rừng."
Nghe đến đây, Hứa Yến không khỏi rùng mình: "Rồi những con bướm đó sẽ tìm kiếm vật chủ mới... cứ như vậy, không bao giờ c.h.ế.t hẳn."
Lê Tri gật đầu chậm rãi: "Trại Hồ Điệp giờ đã trở thành khu du lịch, một nơi hoàn hảo để tìm vật chủ. Mỗi năm họ mở ra trăm suất du lịch miễn phí, chọn lọc trong hàng ngàn người, chỉ để kiếm ra vài cơ thể phù hợp nhất."
"Nghĩa là 100 người được mời tới chỉ là danh sách thử nghiệm, chỉ vài người trong số đó thật sự bị chọn để ký sinh," Hứa Yến lẩm bẩm. "Và những người còn lại... là tấm màn che giấu mọi chuyện."
"Chính xác," Lê Tri đồng tình. "Chỉ có khoảng mười người thực sự bị chọn lần này. Họ cần đám đông để làm nền, để khiến mọi chuyện trông tự nhiên."
Thái độ thản nhiên của trưởng trại và Ngân Phù khi bị chất vấn không phải vì họ không lo, mà là vì họ biết sớm muộn gì cũng sẽ thành công. Ba ngày nữa thôi, cả nhóm người chơi sẽ không còn là chính họ nữa.
Không khó để nhận ra, người dân trại này dù già trẻ lớn bé, ai cũng có ngoại hình ưa nhìn đến bất thường. Họ chọn vật chủ theo tiêu chuẩn rõ ràng – càng đẹp, càng mạnh mẽ, càng dễ giữ được sự sống lâu dài cho bướm ký sinh.
"Bà lang hôm ở phòng khám, khi nghe tôi sốt cao vào đêm, ánh mắt bà ta sáng lên rõ rệt. Vì bà biết điều đó có nghĩa là cơ thể tôi đang phản ứng dữ dội với ký sinh – mà càng mạnh thì càng là vật chủ lý tưởng," Lê Tri kể, ánh mắt lạnh như sương.
Hứa Yến lặng người: "Vậy tất cả người dân ở đây... đều là quái vật, những con bướm đội lốt người đã sống qua hàng thế kỷ. Không lạ khi trên bản đồ chúng ta toàn thấy dấu chân không phải của con người."
Sau một thoáng im lặng, cô lại hỏi: "Vậy còn Lý Kiến Hề? Quái vật nửa người nửa bướm ấy rốt cuộc là gì?"
Lê Tri nhớ lại câu nói của trưởng trại: "Có thể anh ta là một trường hợp thất bại – phá kén sớm, chưa hoàn thiện, và buộc phải hút m.á.u người để sinh tồn. Với số lượng kén khổng lồ trong rừng, chuyện có vài kén thất bại là chuyện thường."
"Nhưng họ không thể để lộ, nên khi có quái vật thất bại xuất hiện, cả trại sẽ huy động lực lượng săn lùng để bịt đầu mối."
"Chúng ta thì sao?" Hứa Yến hỏi khẽ.
Lê Tri siết chặt tay: "Đêm nay vẫn phải vào rừng. Nhưng trước đó, cần tập hợp mọi người, cho họ biết sự thật."
Đến giờ ăn trưa, từng người chơi trở về khách sạn. Khi thấy Lê Tri đang ngồi lặng lẽ trong sảnh, mọi người gần như c.h.ế.t sững tại chỗ.
Tiêu Thâm là người duy nhất vẫn giữ vẻ bình thản: "Tôi biết ngay cô không dễ c.h.ế.t vậy mà."
Mộng Vân Thường
Ăn xong, Lê Tri dẫn cả nhóm mười người vào phòng mình. Không khí trong căn phòng đôi vốn rộng rãi bỗng trở nên ngột ngạt.
Một suy nghĩ bắt đầu len lỏi trong đầu tất cả mọi người: đã bốn ngày trôi qua, mà chưa có ai trong số họ c.h.ế.t cả.
Lê Tri khẽ kéo rèm cửa, nhìn từng người một rồi chậm rãi nói:
"Thật ra, theo một cách nào đó... ngay từ ngày đầu tiên đặt chân vào phó bản này, chúng ta đã c.h.ế.t rồi."