Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 390

"Trực giác." Hứa Yến nhún vai, mắt ánh lên vẻ nghi ngờ. "Cái kiểu giả vờ ngây thơ, yếu đuối trước kia bỗng biến mất. Cô em gái trà xanh đó đột nhiên lại im lặng và tỉnh táo quá mức. Có gì đó rất sai."

Tuy quá trình ký sinh cần tới bảy ngày để hoàn tất, nhưng nếu tinh thần của người chơi không vững, rất có thể sẽ bị ý thức của ký sinh vật chiếm đoạt trước khi quá trình hoàn tất. Khi đó, người bị ký sinh vẫn tưởng mình là chính mình, nhưng thực ra chỉ là con rối trong tay sinh vật kia.

Lê Tri thở dài, giọng thấp đi:

"Nếu chỉ có Nhiếp Miểu thì còn dễ. Nhưng tôi đoán sẽ có thêm người nữa dần dần mất kiểm soát. Nếu đưa họ theo tối nay, chẳng khác nào mang b.o.m bên cạnh."

Hứa Yến lạnh lùng đáp:

"Vậy thì trói hết lại."

Không ai ngờ, câu nói đó nhanh chóng thành hiện thực. Chỉ trong một buổi chiều, hai người chơi nữa bị phát hiện có biểu hiện lạ. Lê Tri không chần chừ, trói họ lại gọn gàng như hai đòn bánh tét. Hứa Yến ra tay cực nhanh, chỉ một cú vung tay là đối phương đã gục ngất.

Người chơi còn lại sợ đến tái mặt, vội xua tay liên tục:

"Tôi không có! Tôi vẫn là tôi! Tôi thề đấy!"

Trên giường, Nhiếp Miểu từ từ tỉnh lại. Dù miệng bị bịt kín, ánh mắt cô ta đầy oán hận, trừng trừng nhìn Lê Tri và Hứa Yến như muốn ăn tươi nuốt sống.

Hứa Yến chỉ tay về phía cô ta, lạnh lùng nói:

"Thấy chưa? Nếu là Nhiếp Miểu thật thì giờ này đã khóc lóc cầu xin tha rồi, chứ không phải dùng ánh mắt đó để nhìn bọn tôi."

Nhiếp Miểu trợn mắt, không thể cãi lại.

[Khán giả ngoài màn hình bật cười:

"Trà xanh cũng có cái lợi của trà xanh, dễ nhận biết để khỏi bị ký sinh!"

"Chắc chắn rồi, mấy con bướm này dù có ký sinh kỹ cỡ nào thì cũng không học được cái thần thái đẫm nước mắt giả tạo đó!"

"Không trẻ con, không người già, không có ai xấu... Trại này đúng là vườn nuôi quái vật chọn giống đẹp sống mãi không già."]

Sau khi trói xong ba người chơi bị nghi ngờ, nhóm còn lại chỉ còn bảy người vẫn duy trì tỉnh táo.

Đến gần tối, họ phát hiện Ngân Phù bắt đầu thay trang phục. Bộ lụa mỏng thường ngày được thay bằng quần áo đơn giản, gọn nhẹ hơn. Cô ta dặn dò vài nhân viên khách sạn chuẩn bị đồ ăn cho tối và sáng mai.

Hàn Văn Lâm vờ đi dạo quanh, nhưng thực chất là cố tình nghe ngóng. Anh lắng nghe được vài câu đối thoại về việc phân công người trực và dọn phòng.

"Tận tụy quá mức rồi đấy," anh lẩm bẩm.

Trời tối dần. Phố xá trở nên yên ắng, du khách cũng dần rút về phòng. Người dân trong trại này có vẻ vẫn duy trì thói quen sinh hoạt cũ — mặt trời vừa lặn là cửa đóng then cài, đèn tắt tối om.

Khách sạn gần như không còn ai qua lại. Chỉ còn một nhân viên dọn dẹp tầng trệt, còn lại đã rút hết vào bên trong.

Ngân Phù ăn mặc đơn giản, tóc buộc gọn, chuẩn bị rời đi thì bất ngờ bị một du khách chạy tới cản lại:

"Cô chủ! Cô giúp tôi với, phòng tôi hình như có gì kỳ lạ lắm!"

Ngân Phù thoáng nhíu mày:

"Có chuyện gì vậy?"

"Chị vào xem là biết! Tôi hoảng quá, không biết làm sao nữa!"

Thấy trời vẫn chưa tối hẳn, Ngân Phù tặc lưỡi rồi quay lại đi theo. Vừa vào phòng, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, cô ta liền hỏi:

"Ống nước bị tắc hả?"

Ngay khoảnh khắc ấy, cửa phòng đột ngột đóng sầm lại.

Ngân Phù lập tức nhận ra có gì đó không ổn, cô ta quay phắt người lại — nhưng đã quá muộn. Cửa phòng tắm bật mở, Hứa Yến lao ra như bóng ma, đè mạnh cô ta lên tường. Hai tay Ngân Phù bị khóa chặt sau lưng, má dập vào bức tường lạnh ngắt.

"Muốn gì?!" Cô ta giãy giụa, giọng lạc đi vì hoảng hốt.

"Đưa dây thừng," Hứa Yến nói mà không buồn nhìn cô ta.

Dù cố vùng vẫy, Ngân Phù không thể thoát khỏi bàn tay sắt thép của Hứa Yến — người từng được huấn luyện chuyên nghiệp, sức mạnh không thua gì đàn ông. Cô ta nhanh chóng bị trói gọn gàng.

Hứa Yến mở cửa, năm người chơi còn lại lập tức bước vào. Đây là phòng của Nhiếp Miểu và Quan Tiểu Tinh. Ba người bị trói trước đó đã được chuyển sang phòng Lê Tri giam giữ.

Cửa ra vào và cửa sổ đều bị khóa chặt. Ngân Phù bị ném lên giường, đối mặt với bảy người đang đứng vây quanh.

"Muốn làm gì?" cô ta nghiến răng hỏi.

Lê Tri bước lên, giọng lạnh tanh:

"Chính tôi mới là người cần hỏi câu đó. Các người rốt cuộc đang giở trò gì với bọn tôi?"

"Lừa gì chứ?" Ngân Phù cố chối cãi:

"Trại này mời các người đến du lịch miễn phí, chu đáo từ ăn ở đến tiếp đãi, vậy mà còn bị nghi ngờ? Thả tôi ra! Tôi không truy cứu chuyện này đâu!"

Tiêu Thâm cười khẩy:

"Đấm một trận xem có còn ngụy biện được nữa không."

Vẻ đáng thương lập tức hiện lên trên mặt Ngân Phù. Mỹ nhân bị trói, m.á.u chảy nơi khóe miệng, mắt đỏ hoe, run rẩy nhìn mọi người:

"Tôi không hiểu các người đang nói gì... Có gì sai sót thì tôi xin lỗi, nhưng đừng đối xử với tôi thế này được không? Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, được chứ?"

[Khán giả phát cuồng:

Mộng Vân Thường

"Đẹp thế này mà trói là phạm tội rồi!!!"

"Cái gì thế này! Mỹ nhân bị hành! Đau lòng quá!"

"Không! Không được bị lừa! Cô ta không phải người! Cô ta là quái vật đã cướp xác Ngân Phù!!!"

"Tiêu Thâm đ.ấ.m nữa đi, đ.ấ.m tỉnh mấy đứa mê gái trong phòng luôn!!!"]

Tiêu Thâm đúng là tay chơi lão luyện, không xiêu lòng bởi gương mặt xinh đẹp, anh lạnh lùng đ.ấ.m thẳng hai cú vào mặt Ngân Phù.

Máu trào ra, Ngân Phù trừng mắt, như không tin một người đàn ông lại có thể ra tay nặng như vậy với mình.

"Thêm một lời thừa, tôi đánh tiếp." Tiêu Thâm nói, giọng không hề d.a.o động.

Biết không thể giả vờ được nữa, Ngân Phù dần khôi phục vẻ thật sự. Ánh mắt cô ta trở nên lạnh lẽo như đá băng, nhìn họ trừng trừng:

"Vậy là các người đã biết hết rồi?"

"Biết," Lê Tri gật đầu. "Nhưng vẫn còn vài chi tiết chưa rõ. Cô sẽ giúp chúng tôi giải thích, đúng không?"

Ngân Phù bật cười khinh miệt:

"Cô nghĩ tôi sẽ nói?"

Lê Tri ra hiệu, Hàn Văn Lâm lập tức kéo rèm, để ánh sáng mờ mờ của hoàng hôn hắt vào phòng.

"Cô vào rừng mỗi bốn mươi chín ngày, không phải vì nghi lễ đâu, mà là sinh tồn, đúng không?" Lê Tri nói chậm rãi:

"Nếu tối nay cô không đi, chắc hậu quả sẽ không nhỏ."

Mắt Ngân Phù trợn lên:

"Ngay cả chuyện đó các người cũng điều tra được?!"

"Cảm ơn bạn trai cũ của cô," Lê Tri cười nhạt.

"Đáng lẽ tôi nên g.i.ế.c hắn sớm!" Ngân Phù nghiến răng.

"Không giết... là vì lương tâm còn sót lại, hay là ý thức của Ngân Phù thật vẫn ngăn cô lại?"

Một lúc sau, cô ta mới trả lời bằng giọng lạnh băng:

"Vì tôi thấy hắn đáng thương."

Ngân Phù nhìn quanh nhóm người chơi, rồi bỗng nhiên bật cười. Bị trói chặt, m.á.u vẫn rỉ bên môi, nhưng dáng vẻ cô ta đã hoàn toàn thay đổi — không giận, không sợ, chỉ là mệt mỏi và khinh thường.

"Tôi sẽ không nói gì đâu," cô ta nhẹ nhàng nói, như thể mọi chuyện chẳng còn gì đáng bận tâm.

Tiêu Thâm rút d.a.o ngắn giấu trong tay áo, ánh mắt như thép lạnh:

"Vậy thì tôi sẽ g.i.ế.c cô."

Ngân Phù nhìn thẳng vào lưỡi dao, môi cong lên một nụ cười giễu cợt.

"Vậy thì g.i.ế.c tôi đi."

Bình Luận (0)
Comment